Tàng Phong Lâu, là nơi thờ phụng bài vị của các đời cốc chủ, ngoài trừ cốc chủ không còn ai được phép đặt chân vào, đó là cấm địa trong mấy trăm ngàn năm ở Tà Y Cốc. Mà lúc này, Li Mạch một thân bạch y trắng hơn tuyết, cho dù ánh mắt mang đầy căm hận không cam lòng nhưng vẫn phải tránh người để ta đi vào. Dù thế nào thì Tô Tu Miễn vẫn giữ quy cũ ở Tà Y Cốc. Cửa ở phía sau chậm rãi khép lại, một mình ta lặng lẽ bước đến tiền điện, đi dọc theo hành lang vừa dài hẹp vừa âm u, chỉ có tiếng bước chân của mình làm bạn. Hắn đứng ở tầng cao nhất của Tàng Phong Lâu. Ta nhìn xuyên qua bóng lưng lãnh đạm của hắn, nhìn về phía bức họa đối diện. Mỹ nhân như hoa cách vân đoan, mộng hồn bất đáo quan sơn nan. Trường tương tư, tồi tâm can. *Mỹ nhân như hoa cách tầng mây, quan ải muôn trùng mộng khó đến. Tương tư nét ngọc, vỡ tâm can* (Trích từ ‘Trường Tương Tư 1′ của Lý Bạch.) Đó là dòng chữ được đề trong bức họa. Người nữ tử kia dường như đã cách xa với hiện tại một thời gian rất dài, dung nhan nồng nàn tựa tiên tử, vẻ đẹp thanh cao có một không hai, rõ ràng giống như dung mạo đã từng quen biết, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác khác biệt, cho dù chỉ thấy người trong bức họa, nhưng đã làm ta có thể hiểu ra, vì sao ngày đó mẫu thân lại nói “Khác nhau một trời một vực”. Lúc ban đầu là giật mình nghi hoặc rồi cứ thế mà từng chút lan tràn. Tại sao trong Tàng Phong Lâu lại có một bức họa rất giống với công chúa tiền triều, quả thực, tuy là rất giống, nhưng người trong bức họa cũng không phải là nàng. Bức tranh kia mặc dù được gìn giữ cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được thời gian, mép giấy đã hơi ố vàng, mà dựa theo lực của nét vẽ cũng có thể nhìn ra, bức họa này đã trải qua những năm tháng dài đằng đẳng. Nơi đề tên trên bức vẽ, chỉ có hai ký tự cô độc — Cổ Hi. Ta ngẩn ra, liền lập tức hiểu rõ người vẽ bức họa này hơn phân nửa là cốc chủ tiền nhiệm của Tà Y Cốc, cũng là ân sư Tô Cổ Hi của Tô Tu Miễn. “Đây là người nữ tử mà cả đời tiên sư yêu nhất, Vân Đoan.” Tô Tu Miễn không có xoay người, đối diện với bức họa, lẳng lặng lên tiếng. “Khi tiên sư vẽ bức họa này cũng là lúc ông đã bốn mươi tuổi, còn nàng đã là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, tuổi đời tươi đẹp tựa đóa hoa. Giữa hai người, không chỉ ngăn cách thân phận, địa vị mà còn có thời gian mười lăm năm.” Tô Tu Miễn bình tĩnh kể lại, ở trước mắt ta dường như có một bức quyển trục đang dần dần mở rộng. Năm ấy nàng mười bốn tuổi, hắn đã hai mươi chín, bọn họ lần đầu gặp nhau. Hắn là cốc chủ Tà Y Cốc tuổi trẻ đã danh chấn thiên hạ, gật đầu đồng ý cứu giúp, không phải bởi vì phụ thân của nàng đã dâng lên vô số trân bảo quý hiếm, mà chẳng qua chỉ là vì một đôi mắt hắc bạch phân minh xinh đẹp. Ngày tháng sớm chiều gặp gỡ đã làm hắn gần như quên đi giữa hắn và nàng còn cách biệt mười lăm năm, đã quên đi thân phận của nàng, càng quên đi số mệnh đã an bài nàng nhất định phải vào cung làm hậu. Lòng dạt dào mắt đong đầy, chỉ nhìn thấy dung nhan xinh đẹp tựa như đóa hoa hải đường, cùng ánh mắt long lanh nhẹ nhàng của nàng, triền miên không muốn xa rời. Mãi cho đến khi, cuối cùng thì thánh chỉ cũng truyền xuống, mãi cho đến khi dòng lệ nàng tuôn trào gắt gao giữ lấy bàn tay đang cầm kiếm của hắn, mãi cho đến khi nàng không tiếc lấy tính mạng ép buộc. Hắn suy sụp buông tay, thật ra từ đầu đã hiểu rõ, kháng chỉ đào hôn sẽ đưa toàn bộ gia tộc vào cảnh đại họa, người thiện lương như nàng, bất luận thế nào cũng không thể làm được. Khàn giọng lên tiếng, nàng yên tâm, ta sẽ không làm gì, chờ ngày mai nàng vào cung, ta liền rời đi . . . Nàng tựa vào lồng ngực của hắn khóc đến khi thiếp đi, nhưng hắn lại thức trắng một đêm, trông chừng nàng đến khi trời hửng sáng. Ngón tay vô thức di chuyển trên cánh tay trái của nàng, hắn biết bên dưới tầng lụa mỏng manh này có một vết tân nguyệt *trăng lưỡi liềm*, mỗi một nữ nhân của Vân gia đều có vết bớt này, từ ngày nàng ra đời, số mệnh đã được định rõ. Không phải là hắn chưa từng có ý niệm muốn hủy đi vết bớt này, cũng giống như, không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện bất chấp mọi thứ đưa nàng rời đi. Nhưng mà, cuối cùng hắn vẫn không thể làm được, sao có thể nhẫn tâm thương tổn nàng dù là một chút, sao có thể nhẫn tâm khiến nàng phải trải qua những đau khổ áy náy suốt cả quãng đời còn lại, nếu phải chịu đựng vậy cứ để hắn gánh vác đi. Ngày còn chưa sáng rõ, nàng vẫn còn đang ngủ say, hắn đã bắt buộc chính mình rời đi, mà kỳ thật cũng không hề rời xa. Ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, ở nơi nàng không nhìn thấy, dõi mắt theo kiệu hoa cao quý càng lúc càng khuất xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của hắn, cuối cùng biến mất khỏi cuộc đời của hắn. Từ nay về sau, chính là, mỹ nhân như hoa cách vân đoan. Hắn trở về Tà Y Cốc, nàng trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Tân hoàng hậu được thánh thượng cưng chiều vô cùng, thiên hạ đều biết, bởi vì thân thể suy yếu, nên tính tình của nàng cũng rất thanh đạm, hoàng đế đã tìm mọi loại kì trân dị bảo trên khắp thiên hạ, chỉ muốn đổi lấy một nụ cười của hồng nhan. Thời điểm hắn nghe được tin tức này, không nói gì, chỉ đang nhớ lại nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp tựa như hoa hải đường của nàng. Nữ tử như vậy, trên thế gian này có người nam nhân nào mà không động tâm. Vào cung chỉ được một năm, Vân hoàng hậu liền sinh hạ hoàng mạch, tuy rằng là một công chúa, nhưng hoàng thượng vẫn vui mừng ra mặt, vì công chúa tích phúc đại xá thiên hạ. Tương truyền, khi công chúa ra đời, trên người có tân nguyệt bớt, hoàng thượng yêu quý như trân bảo, bỏ đi danh tự ‘Đức’ mà theo lẽ thường công chúa của các triều đại đều được phong tặng, đặc biệt ban danh “Ngọc câu công chúa”, hết sức ân sủng. Hắn chỉ mỉm cười chua sót, thong thả đề bút một vòng trên bức họa nàng — Mỹ nhân như hoa cách vân đoan, mộng hồn bất đáo quan sơn nan. Trường tương tư, tồi tâm can. “Qua mấy đời Tà Y Cốc có một tiền lệ không thay đổi, nếu muốn xuất sư, trước hết phải giết thầy, điều này, ngươi cũng biết.” Tô Tu Miễn chậm rãi xoay người, nhìn ta lẳng lặng lên tiếng. Ta nhẹ nhàng gật đầu. “Nhưng mà, còn có một điều ngươi chưa biết, chính là, đệ tử xuất sư nhất định phải dốc hết toàn lực hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của tiên sư, không tiếc lấy tính mạng đánh đổi.” Ta thoáng giật mình, mà tầm mắt của hắn lại chậm chạp dời về phía chân trời mênh mông bên ngoài cửa sổ, giọng nói mang theo hờ hững xa xăm vang lên một lần nữa — “Năm ấy ta mười ba tuổi, tự tay đâm ‘Trầm thủy long tước’ vào ngực tiên sư, kiếm ra rất nhanh, ông nhìn ta mỉm cười, muốn ta thề cả đời này phải luôn bảo vệ vô điều kiện nữ tử có vết bớt tân nguyệt trên người. Khi đó ta cũng không biết nguyên nhân là gì, chỉ gật đầu đồng ý, mãi về sau này khi thu dọn di vật của tiên sư thì nhìn thấy bức họa do chính ông vẽ nên, lúc đó ta mới hiểu rõ.” Tất nhiên ta hiểu được tuyệt đối hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà nói những chuyện này với ta, cũng hiểu được câu chuyện này vẫn chưa đến hồi kết, kỳ thật trong lòng đã lờ mờ có dự cảm, khi hắn nói đến vết bớt tân nguyệt trên cánh tay trái của Vân Đoan, cũng như khi hắn nói đến việc đáp ứng với Tô Cổ Hi, chỉ là bản năng không muốn chấp nhận. Hắn không nói, chỉ lặng lẽ nhìn ta. Ta hít sâu một hơi, giọng nói lại không ngăn được mà thêm phần run rẩy: “Vân Đoan và ta, quan hệ thế nào?” Hắn nhìn ta thật lâu, giọng nói mang theo tiếng thở dài, lẳng lặng vang lên – “Nàng là hoàng hậu tiền triều, cũng là, mẫu thân của ngươi.”