Tô Tu Miễn ngồi xuống trước mặt ta, nhìn thẳng vào mắt ta mà nói: “Lúc đầu ta không bước vào là vì ta nghĩ ngươi nên biết chân tướng mọi việc, còn bây giờ, ta muốn đưa ngươi rời khỏi nơi này.” “Tô tiên sinh!” Tần An kinh hãi nói. Tô Tu Miễn không hề để tâm đến ông ta, chỉ lẳng lặng nhìn ta như trước: “Ta nghĩ, nếu ngươi ở lại nơi này sẽ rất tốt, nhưng ta đã lầm, hắn vẫn chỉ mang đến đau thương cho ngươi. Khuynh nhi, theo ta rời khỏi đây, mặc dù ta không thể đi cùng ngươi, nhưng dựa vào khả năng của ngươi, dù là mở y quán hay trở thành một thầy thuốc bình thường lang bạt khắp nơi, hoặc trở thành tiên sinh dạy học cũng được, ít nhất cũng không như hiện tại. Như lời ngươi nói, ở lại nơi này chỉ là bế tắc, bất luận là với ngươi hay với hắn, một bế tắc không thể nào hóa giải.” Ta giật mình nhìn hắn, hắn lại nhẹ nhàng thở dài, nắm chặt lấy tay ta: “Ta không muốn ép ngươi, chỉ là, ta không nghĩ rằng, ngươi vẫn còn có thể hạnh phúc khi ở lại nơi này. Dù biết hắn bất đắc dĩ, nhưng kết cuộc vẫn không thể thay đổi, ngươi có thể bỏ qua, xem như chưa từng có gì xảy ra không? Ta không nghĩ là có thể. Vậy, ngươi thử nói xem, ngươi phải đối mặt với hắn thế nào?” Ta không biết phải nói gì, trong khi đó Tần An đã bước đến, nghiêm mặt nói: “Tô tiên sinh, người cứu mạng Vương phi, cả Vương phủ cảm kích tiên sinh vô cùng, thậm chí chỉ cần tiên sinh lên tiếng, có thể liều chết lao vào nơi nước sôi lửa bỏng không chút chần chừ. Nhưng hiện tại, tiên sinh muốn đưa Thái tử phi đương triều, tương lai sẽ là Hoàng hậu nương nương rời đi, không phải là rất hoang đường sao?” Tô Tu Miễn lạnh lùng nhìn hắn: “Chỉ cần nàng muốn, đối với Tô Tu Miễn ta không có gì là hoang đường. Ta vốn có thể dùng theo cách mà nàng đã từng giúp Mộ Dung Liễm thoát nạng, nhưng nếu đổi lại là ta thì hiển nhiên sẽ không có bất kỳ sơ hở nào. Nhưng, ta không muốn lừa Nam Thừa Diệu, mà ngươi thử nghĩ xem, chủ tử của ngươi liệu có thể chịu đựng nỗi tin tức nàng đã chết?” Tần An cứng người không nói nên lời, Tô Tu Miễn lại quay đầu nhìn ta lên tiếng: “Khuynh nhi, ngươi cứ tự mình suy nghĩ, nhưng thời gian của ngươi không còn nhiều, càng sớm rời đi, càng có nhiều khả năng, hoặc là, đợi cho đến ngày Nam Thừa Diệu xuất cung — nếu hắn không thể bảo vệ ngươi, ta sẽ dẫn ngươi rời đi.” Ta nhìn theo bóng lưng lãnh đạm của hắn, bỗng nhiên nhớ đến thời gian còn ở Tà Y Cốc, chúng ta từng gặp một phụ nhân mắc căn bệnh nan y khó chữa, thật ra bệnh đã rất nguy kịnh, không thuốc nào có thể trị khỏi, ngay cả “Họa tấn như sương” cũng không có khả năng xoay chuyển, Tô Tu Miễn lạnh lùng đưa mắt nhìn trượng phu của vị phụ nhân kia, giao ra một viên ‘Phục chi tễ mệnh’ (uống vào là chết ấy) cho người nam tử nọ, thản nhiên nói, hà tất phải cố gắng vô ích, chẳng qua chỉ vì bản thân ngươi không đủ nhẫn tâm kết thúc. Ta nhớ rõ, trên gương mặt người phụ nhân kia còn ẩn hiện nụ cười nhạt, nhớ rõ, vẻ mặt đau khổ nhưng lại có phần giải thoát của người nam tử kia, còn nhớ câu nói cuối cùng của Tô Tu Miễn — sớm hay muộn gì cũng phải quyết định, trì hoãn không bằng sớm một chút, chỉ khổ mình khổ người mà thôi. “Không cần chờ lâu như vậy.” Ta chậm rãi đứng lên, nhìn Tô Tu Miễn, từng lời thoát ra không chỉ để hắn nghe mà còn như tự nói với mình: “Ngươi chờ ta viết mấy câu cho hắn, sau đó chúng ta đi.” “Vương phi!” Tần An hoảng sợ gọi, cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, bước đến giữ lấy tay ta: “Người không thể làm như vậy? Người đi rồi, điện hạ biết phải làm sao?!” Ta nhắm mắt lại, cố giữ cho giọng mình được bình tĩnh: “Tần tổng quản, ông vừa mới nói, ông tin tưởng ta biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai, đối với ta, việc ta rời đi chính là lựa chọn tốt nhất. Không còn người thân, cũng không còn lý do gì để ta ở lại đây, không cần vì ai mà sống, thực ra chúng ta đều quá mệt mỏi, chỉ khi ta rời đi, những gút mắc giữa ta và Nam Thừa Diệu mới có thể tháo bỏ, còn không chỉ khiến cả hai ngột ngạt đến nghẹt thở. Hơn nữa, bất luận là chiếu cáo thiên hạ nói ta bệnh nặng qua đời, hay là một lý do nào khác, ta chắc chắn hắn có thể tìm ra lời giải thích thích hợp để mọi người tin tưởng.” Ta nhẹ nhàng rút tay ra, bước vào tẩm điện, đi đến thư phòng nhỏ được ngăn cách bởi một bức bình phong. Hà Phong Hiên không thể so sánh với Mặc Các, không gian trong phòng cũng nhỏ hơn rất nhiều, tuy rằng cũng có thư phòng riêng, nhưng lại cách quá xa lại ẩm thấp. Sơ Ảnh lo lắng thân thể của ta không thể chịu được ẩm ướt và hàn khí ở thư phòng, nên đặc biệt cho người chuẩn bị bức bình phong trong tẩm điện này, ngăn ra một thư phòng nhỏ, vốn cũng không có quá nhiều vật dụng, chỉ cần một thư án, cùng vài quyển sách ta thường đọc, xem như cũng đầy đủ. Vừa nghĩ đến Sơ Ảnh, trong lòng lại không nén được nỗi đau, ta nhắm mắt lại, có lẽ rời đi chính là con đường duy nhất ta có thể lựa chọn. Nâng bút lên, vẫn là Trúc Tương phi, ngòi bút như sương, vẫn là Trừng Tâm Đường, tinh khiết như ngọc, vốn nghĩ có ngàn lời muốn nói, nhưng đến giờ phút này, ta lại không biết nên viết thế nào. Cuối cùng chỉ viết hai chữ “Bảo trọng”, nhưng sau cùng lại đứng dậy, vò nát tờ giấy, nếu đã rời khỏi, sao còn phải lưu lại dấu tích làm gì. Ta bước ra khỏi bình phong, Tần An và Tầm Vân đã rời đi, Tô Tu Miễn vẫn lẳng lặng đứng ở đó, đưa tay về phía ta. Ta biết giữa ta và hắn không có khả năng tiếp tục, cũng như lời hắn nói, cho dù hắn không thể đi cùng ta, nhưng nếu mở một y quán nhỏ ở nơi không có người nhận ra, hoặc làm một đại phu ngao du khắp nơi đều được, ta không cần một cuộc sống quá tốt, ta chỉ cần bản thân có thể buông tha tất cả, kể cả Nam Thừa Diệu. Li Mạch chở ở bên ngoài Hà Phong Hiên, ba người chúng ta không cần phải mang theo hành lý gì, nơi này vốn dĩ không có cái gì thật sự thuộc về ta, vật ta có thể mang đi, chỉ có bài vị của Sơ Ảnh. Chưa đi được mấy bước, ánh đuốc từ đâu sáng rực, từng lớp từng lớp thị vệ tay cầm bó đuốc vây quanh chúng ta, Tần An đứng ngay phía trước, sắc mặt nghiêm nghị, lời nói cứng như đinh đóng cột: “Vương phi, người sai rồi, nếu lão nô để cho người đi, vậy vấn đề giữa Vương phi và điện hạ mới thực sự không có lối thoát. Lão nô không thể đưa mắt nhìn điện hạ bị hủy, cho nên, bất kể thế nào cũng không để người đi.” Ta chưa nói gì, ông ta đã nhìn Tô Tu Miễn nói: “Tô tiên sinh, ta biết tiên sinh và Li Mạch cô nương đều là cao thủ, nhưng nếu chỉ dựa vào sức của hai người, e là không thể đối đầu với ngàn tử sĩ của Tam vương phủ. Nếu từng người trong bọn họ không thể so với Tô tiên sinh, nhưng nếu cùng lúc tiến lên, luân phiên đánh trả, ắt hẳn Tô tiên sinh cũng khó lòng địch lại. Tần An không muốn làm lớn chuyện, cho nên không kinh động đến kị binh và ngự lâm quân, nhưng nếu cần, ta sẽ. Mong Tô tiên sinh nghĩ lại, mọi người Tam vương phủ cũng không muốn gây ra chuyện khó xử thế này, chỉ cần tiên sinh từ bỏ ý định đưa Vương phi rời đi, cho dù là tiên sinh muốn đi hay tiếp tục lưu lại làm khách, Tần An tuyệt đối không có bất kỳ ý kiến gì.” Tô Tu Miễn không nói gì, chỉ im lặng rút kiếm của hắn, “Trầm Thủy Long Tước”. Kiếm lạnh như sương, giữa đêm tối, ánh sáng hiện lên nhợt nhạt mà rét lạnh. Đã nhiều năm, “Trầm Thủy Long Tước” mới lại thoát ra khỏi vỏ, mang theo mấy phần khí thế. Ta đưa mắt nhìn hắn, nét mặt hắn vẫn bình lặng như trước, sáng rõ dưới ánh trăng cùng ánh đuốc, hòa cùng kiếm quang lạnh lẽo từ “Trầm Thủy Long Tước”, khiến người khác không dám nhìn gần. Trên người hắn thoảng có mùi thảo dược, giọng nói trầm tĩnh, không chút sợ hãi: “Chuyện Tô Tu Miễn này muốn làm, chưa từng có ai ngăn được.” Sắc mặt Tần An hơi tái nhợt: “Tô tiên sinh thật sự nghĩ chỉ bằng sức của một mình tiên sinh là có thể mang Vương phi rời đi sao?” Tô Tu Miễn chưa trả lời, Li Mạch đã bật cười một tiếng: “Tần tổng quản sao không nhìn ra phía sau một chút, xem thử những tử sĩ của ngươi thế nào.” Ứng theo lời nàng vừa nói, ngoại trừ Tần An cùng vài ba thị vệ đứng gần chúng ta, nhưng người còn lại đều không chờ nàng nói hết câu mà đã lần lượt ngã xuống, mất đi ý thức, ngọn đuốc trong tay của bọn họ cũng vì thế mà rớt xuống, chầm chậm tắt nghấm. Dù là người đã trải qua không ít sóng gió, nhưng Tần An cũng không khỏi hoảng sợ quay đầu nhìn lại, sau đó ông ta nhìn chằm chằm Tô Tu Miễn, lời nói vẫn còn chút bình tĩnh: “Xin hỏi Tô tiên sinh, chuyện này là thế nào?” Li Mạch vẫn cười nói như trước: “Chỉ là tạm thời ngất đi thôi, qua khỏi bốn năm canh giờ sẽ tỉnh lại, Tần tổng quản không phải lo lắng, nếu các người đã quyết tâm muốn cậy đông hiếp yếu, vậy đừng trách ta đánh lén, nếu không phải vì niệm tình những ngày qua các ngươi đối đãi với chúng ta cũng không tệ, thuốc mà ta dùng có thể khiến bọn họ ngã xuống mà không thể tỉnh lại.” “Cô nương dùng thuốc khi nào, tại sao mấy người chúng ta không sao?” “Ngay lúc vừa rồi, tuy rằng ‘Nhiếp hồn phấn’ tan trong không khí không tạo ra bất kỳ mùi vị gì, nhưng sức mạnh lại khó lường.” Li Mạch vẫn cười như trước: “Mấy người các ngươi không sao là vì đứng gần công tử, trên người công tử luôn có mùi thảo dược, đó là từ tràng hạt tử đàn, chi bảo của Tà Y Cốc chúng ta, mang trên người có thể bách độc bất xâm, huống chi với một ‘Nhiếp hồn phần’ nho nhỏ, công tử có thể dùng nội lực đánh tan tác dụng của nó, vốn là vì Vương phi, nên tiện thể mấy người các ngươi mới được lợi. Thế nào, còn muốn ngăn cản chúng ta sao? Xem lại nhân số của ngươi đi, có còn chiếm ưu thế như trước không.”