Đồ khốn, em muốn ôm đùi anh
Chương 46
Một lần đụng phải có thể cho là ngoài ý muốn, hai lần đụng phải có thể tính là trùng hợp, nhưng đến lần thứ ba gặp lại thì chắc chắn là cố ý. Tới lần thứ tư, Khương Tiểu Lạc kể với Sở Thiếu Tự việc mình gặp phải dê xồm, nhờ Sở Thiếu Tự giúp cậu bắt hắn tra hỏi.
Tạm thời hai người không định báo cảnh sát, bởi vì không bị tổn thương về thân thể, e là chuyện bé xé ra to. Khương Tiểu Lạc cảm thấy hẳn là kẻ kia cố ý muốn hù doạ cậu, chỉ làm một vài động tác đáng khinh như sờ mông, liếm cổ, nhưng chỉ vậy thôi cũng làm Khương Tiểu Lạc buồn nôn không chịu nổi. Lẽ nào cậu đã vô ý đắc tội ai đó sao? Nếu không thì cậu phải xui xẻo tới cỡ nào mới bị yêu râu xanh nhắm trúng chứ?
Khương Tiểu Lạc ngồi trên xe Sở Thiếu Tự, sau khi xuống xe, cậu đoán tên biến thái kia đang nấp ở nơi nào đó. Cậu bảo Sở Thiếu Tự theo dõi ở cửa, chắc chắn hắn sẽ xuất hiện.
Vốn Sở Thiếu Tự định đi vào khu nhà cùng cậu, nhưng cậu không đồng ý, sợ rút dây động rừng. Cậu chịu thiệt một chút cũng sao, quan trọng nhất là phải bắt được hung thủ thì mới an tâm.
Lúc cậu tiến vào khu nhà, trên tay ôm ba lô, chờ tới khi có một bóng đen xuất hiện trước mặt, cậu ném ba lô vào mặt hắn.
Tên yêu râu xanh kia chịu đau kêu một tiếng, cố gắng xoay người bỏ chạy. Khương Tiểu Lạc nhặt ba lô lên, bên trong có mấy tảng đá to, cậu bỏ nó vào bồn hoa rồi đi về phía cửa.
Đúng như dự đoán, khu nhà này chỉ có một cửa ra vào, nếu muốn ra ngoài thì không thể trốn thoát được ánh mắt người khác mà chỉ có thể xông thẳng ra. Quả nhiên, Sở Thiếu Tự đã bắt được hắn.
Khẩu trang bị lột ra, Khương Tiểu Lạc nhìn gương mặt của người kia, bộ dáng đáng khinh, trên cánh tay còn xăm trổ quái dị, hình như là côn đồ?
Khương Tiểu Lạc hoàn toàn không biết người này, đành ngồi xuống hỏi: “Có phải anh bị thần kinh không vậy?”
Kẻ kia nhổ ra một ngụm nước bọt dính máu, liên tục lắc đầu. Khương Tiểu Lạc còn muốn hỏi tiếp, nhưng Sở Thiếu Tự lại nhắc nhở cậu đi dạy học.
“Anh sẽ giúp em hỏi tiếp, mau đi đi kẻo muộn.”
Kẻ kia quỳ rạp trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, bộ dáng chật vật, là do Sở Thiếu Tự đánh mà ra. Anh ra tay rất ác, hoàn toàn không nể mặt, Khương Tiểu Lạc sợ anh không kiềm chế được, liên tục nhắc nhở anh đừng đánh chết người, hỏi thăm một chút là được rồi.
Cho tới khi bóng dáng Khương Tiểu Lạc hoàn toàn biến mất, Sở Thiếu Tự mới bình tĩnh kéo kẻ kia vào trong một ngõ nhỏ.
Anh vỗ nhẹ hai má hắn, cướng ép nói: “Tốt nhất mày khai cho rõ kẻ phái mày tới đây, nếu không tao không cam đoan sẽ làm gì mày đâu.”
Sở Thiếu Tự chọc chìa khoá xe chỉ chỉ giữa hai chân hắn, híp mắt cực kì mất kiên nhẫn chờ hắn nói: “Mày cũng chỉ làm việc vì tiền, chắc không muốn nhận phải hậu quả đoạn tử tuyệt tôn nhỉ?”
Nhận tiền làm việc ác, vốn kẻ kia chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, bị Sở Thiếu Tự doạ như vậy lập tức tức khai sạch.
Lời khai của hắn hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của Sở Thiếu Tự. Anh thả hắn ra, nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của hắn.
Trên mặt anh đã không còn thản nhiên lạnh nhạt như vừa rồi, chỉ còn băng giá càng ngày càng lạnh lẽo và đôi mắt tức giận rực lửa. Anh xoay người ngồi vào xe. Chiếc xe thể thao nghênh ngang rời đi, vẽ ra hai vết bánh xe kéo dài như vô tận.
Màu sắc đen tối như màn đêm.
***
Khương Tiểu Lạc mở cửa nhà rồi dùng chân nhẹ nhàng đá cửa đóng lại. Tay phải cậu cầm điện thoại di động, vẫn còn đang trò chuyện.
“Anh nói kẻ kia là một tên yêu râu xanh chuyên nhắm vào các thiếu niên đẹp trai ư?” Ngẫm lại thấy ngoại hình của cậu cũng có vẻ phù hợp, Khương Tiểu Lạc cười cười: “Vậy chúng ta coi như đang giúp ích cho xã hội và nhân dân, làm được việc tốt rồi.”
Biết được tên biến thái kia đã bị cảnh sát bắt, Khương Tiểu Lạc an tâm hẳn, về sau đi dạy học không cần phải lo lắng đề phòng.
Cậu hoàn toàn tin vào những gì Sở Thiếu Tự nói, tâm trạng vô cùng tốt, mở máy tính.
Vào diễn đàn võng phối, đang vui vẻ phấn khởi thì đập vào mắt cậu là tên của mình bị treo lên top. Tuy rằng trên tiêu đề topic không nhắc tới, nhưng ở lầu chính viết tên cậu rất rõ ràng.
Topic: Bóc phối người đã đồng ý giúp đỡ mà lật mặt.
0L: Nghe bạn tôi kể rằng cô ấy muốn mời Sở thiếu nhận kịch nhưng lại không biết số QQ của anh ấy, đành phải nhờ Kỳ Meo chuyển lời. Nào ngờ tới lúc bạn tôi tự nhắn tin liên hệ với Sở thiếu mới biết Kỳ Meo hoàn toàn không chuyển lời hộ. Một chuyện cỏn con như vậy hoàn toàn không tốn nhiều sức lực, Kỳ Meo cần gì phải cố tình kéo dài không giúp?
1L: Ặc.
2L: Đường đường chính chính ra mặt nói sự thật được không? Bạn của chủ topic có biết vụ bóc phốt này không? Hay bạn của chủ topic chính là chủ mưu?
3L: Chủ topic định nhân cơ hội để ném đá Kỳ Meo phải không? Chuyện này chỉ cần chủ động thúc giục người ta một chút là được rồi mà.
4L: Kéo dài bao lâu? Thật ra tôi cũng là một chuẩn bị, ghét nhất là các CV lập lờ, nhận hay không nhận nói một câu là được.
5L: Tự dưng bốc phốt như vậy là sao?
…
Cũng may, các bình luận trong topic không nghiêng hẳn về một phía, nhờ vậy Khương Tiểu Lạc mới tránh được một phen chửi rửa thậm tệ(1). Mà cũng nhờ topic này, cậu mới phát hiện ra mình đã quên mất không hỏi Sở thiếu.
Nhưng đây rõ ràng là chuyện của ngày hôm qua, cậu đã kéo dài lâu tới vậy sao?
Khương Tiểu Lạc mau chóng tìm QQ của chuẩn bị kia, cô ấy vẫn online. Đầu tiên, cậu vẫn nhắn tin hỏi Sở Thiếu Tự trước. Anh từng nói sẽ không phối kịch mới, ngoại trừ kịch CP với cậu, đương nhiên nếu nói ra điều này chắc chắn sẽ bị người ta chửi là ôm đùi Sở thiếu, ké fame gì đó, vậy nên cậu vẫn hỏi lại Sở thiếu cho chắc.
Đáp án là từ chối. Sau đó, Khương Tiểu Lạc mới đi liên lạc với chuẩn bị.
Kỳ Meo: Tôi đã hỏi giúp cô rồi, anh ấy không nhận kịch.
Chỉ Hồ Hồ: Tôi cũng hỏi rồi, bị từ chối, thật đáng tiếc.
Kỳ Meo: Còn cái topic kia… cô đang nói tới tôi sao? [Link]
Chỉ Hồ Hồ: Hả? Để tôi xem đã.
Qua một phút sau, cô mới gửi một đoạn tin nhắn thật dài.
Chỉ Hồ Hồ: Tôi không ngờ bạn tôi lại làm như vậy. Kỳ Meo, xin lỗi cậu. Tôi khá nóng tính, lúc nào cũng muốn CV phải mau chóng cho câu trả lời thuyết phục để tránh kéo dài kịch. Tôi đã mời rất nhiều CV nhưng đều bị từ chối nên hơi stress, vì vậy tôi đã nói lời không hay về cậu trước mặt bạn mình. _(: 3∠)_Có lẽ bạn tôi hiểu lầm ý của tôi, cảm thấy cậu trở mặt. Tôi đã giải thích trong topc đó, thật lòng xin lỗi cậu. *khóc lớn*
Chuẩn bị rất sợ hãi, liên tục giải thích trình bày cô hoàn toàn không biết chuyện này, tuy rằng nguyên nhân là tại cô.
Kỳ Meo: Không sao đâu, hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là được rồi.
Chỉ Hồ Hồ: Ừa ừa.
Kỳ Meo: Vậy giờ đã tìm được CV chưa?
Chỉ Hồ Hồ: Tìm được rồi.
Kỳ Meo: Chúc kịch phát hành thuận lợi, tra dầu.
Chỉ Hồ Hồ: ~o(* ̄▽ ̄*)o Cảm ơn.
Khương Tiểu Lạc nhấn F5 làm mới topic kia lần nữa mới biết topic đã bị xoá.
Thật đúng là oan ức _(: 3∠)_
Hiện tại, ngày nào Sở Thiếu Tự cũng treo QQ, giảm được kha khá tiền nhắn tin mỗi ngày giữa hai người. Online QQ có thể nhắn tin hoặc gọi điện trực tiếp, thật là một phương tiện liên lạc vừa hiệu quả vừa tiết kiệm. Sở Thiếu Tự là một CV bất đắc dĩ, số lượng kịch cực ít. Hơn nữa, Khương Tiểu Lạc muốn để anh tập trung vào công việc, võng phối chỉ đơn thuần là nơi giải trí chơi chơi cho vui lúc rảnh rỗi mà thôi. Sở Thiếu Tự không phải người nhàn hạ như cậu, anh rất bận rỗi, đôi khi còn không có thời gian trống.
Chuẩn bị lúc nào cũng muốn tìm một CV có nhiều thời gian để thu âm và cam đoan không kéo dài, tính riêng mặt này thì Sở thiếu có thể pass.
Nếu Chỉ Hồ Hồ có thể liên hệ được với Sở thiếu, chứng tỏ có người để lộ QQ của anh. Đối với chuẩn bị, cậu chỉ là một phương án dự phòng mà cô dùng tới, nếu chỉ dựa vào tin nhắn weibo để liên hệ, có lẽ tin nhắn sẽ như đá chìm dưới đáy biển, ngày tháng chờ đợi phản hồi càng dài đằng đẵng hơn.
Vì vậy, Khương Tiểu Lạc muốn Sở Thiếu Tự cài đặt QQ thành từ chối thêm bạn, tránh để người ngoài quấy rầy anh, ấy vậy mà anh không chịu nghe lời.
Sở: Có lúc anh cần thêm bạn với khách hàng, lần sau anh mặc kệ là được rồi.
Kỳ Meo: Vậy anh tạo thêm một cái QQ khác đi, tách rời công việc và võng phối ra. Sao anh ngốc thể hả? Có thể cảnh giác một chút được không?
Sở: À, thế thì em tạo hộ anh đi. Truyện Huyền Huyễn
Khương Tiểu Lạc tạo một cái acc nhỏ, gửi cho Sở Thiếu Tự.
Kỳ Meo: oxoxoxoxo, mật mã vẫn là chushaoshigedahundan
Sở: -_-#
Dưới góc phải màn hình bỗng nhảy ra biểu tượng email, Ba cậu gửi thư tới, tiêu đề viết là demo. Ba cậu thật tài giỏi, nói hai ngày sẽ làm xong kịch thật sự đã làm được rồi.
Khương Tiểu Lạc vừa mở hòm thư QQ vừa thông báo cho Sở Thiếu Tự.
Kỳ Meo: Bản demo của “Tình yêu và va chạm” đã làm xong rồi, anh có muốn nghe không?
Sở: Có, em gửi cho anh.
Kỳ Meo: Không chăm chỉ làm việc không sợ ông chủ phát hiện sao (w’)
Sở: Văn phòng.
Kỳ Meo: ﹁_﹁
Khương Tiểu Lạc chuyển phát lại thư cho Sở Thiếu Tự, bản thân cậu cũng bắt tay vào viết code tuyên truyền. Cứ đơn giản rõ ràng là được, Khương Tiểu Lạc không cần tìm thêm hình ảnh xinh đẹp lồng thêm vào.
Tuy rằng chỉ là bản demo thử nghiệm, nhưng giờ này có rất nhiều người ngồi xổm trên diễn đàn chờ kịch mới để nắm được thông tin nhanh nhất và mới nhất. Khương Tiểu Lạc vừa đăng thử lần đầu, vừa nhấn tải lại đã thấy có người bình luận trong topic.
2L: Meo thụ định phát hành kịch à?
3L: Link không dùng được.
4L: Tối nay có phát kịch mới không Meo thụ?
5L — Kỳ Meo: Nếu như demo ổn thì có thể tối nay sẽ phát hành.
6L: Được, rất mong chờ
7L — Kỳ Meo: Cảm ơn đã ủng hộ meo~
Sau đó, cậu lại thử nghiệm thêm vài lần, xác định đã sắp xếp bố cục hợp lý, màu sắc hài hoà rồi mới tải file kịch lên, sửa lại link trong topic.
Cậu đã nghe thử một lần, cảm thấy không có vấn đề gì, tốc độ hậu kỳ của Ba cậu vừa nhanh vừa giỏi, Khương Tiểu Lạc cảm thấy cô cắt ghép giọng của Sở Thiếu Tự nghe càng quyến rũ hấp dẫn hơn.
***
Khi Sở Thiếu Tự về nhà, hiếm khi Khương Tiểu Lạc không chạy ra nghênh đón. Anh tới gần mới nghe thấy tiếng khụt khịt của cậu.
Quay mặt cậu lại, Sở Thiếu Tự nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của cậu. Anh lau giọt nước trên khoé mắt cậu, dịu dàng hỏi: “Sao khóc lại thế này?”
Khương Tiểu Lạc nhào vào lòng anh, hai tay ôm chặt eo anh, đầu cậu cọ cọ trước ngực anh, giọng nói buồn bã: “Em thề từ giờ trở đi sẽ không bao giờ nghe kịch BE nữa, khóc hết cả nước mắt rồi.”
Khương Tiểu Lạc là một người vô cùng cảm tính, chỉ chút việc nhỏ cũng có thể làm cậu cảm động tới nước mắt lưng tròng. Thậm chí lúc xem phim truyền hình thấy hai nhân vật chính yêu nhau nhưng bị chia cắt hoặc xảy ra hiểu lầm cãi nhau cũng khiến cậu buồn bã. Dù biết rõ những điều này chỉ là diễn, nhưng cậu vẫn rất nhập tâm.
Sở Thiếu Tự nhìn thẳng vào cậu: “Khương Tiểu Lạc, lòng đồng tình của em có thể đặt đúng chỗ được không?”
Khương Tiểu Lạc chu miệng nói: “Em biết tất cả chỉ là diễn, nhưng không kìm được lòng. Hôm nay em nghe kịch kia, ban đầu hai nhân vật chính rất ân ái, sau đó có một người phụ nữ xuất hiện chen vào tình cảm giữa hai người, cuối cùng còn kết hôn với công. Lúc nghe tiếng khóc đau đớn thắt lòng của thụ, em cũng cảm thấy buồn lây.”
“Đừng nói lung tung.” Sở Thiếu Tự cắn cắn đôi môi mềm của cậu: “Buồn lây? Trước đây em từng gặp phải chuyện này rồi sao?” Hai người đều biết mình là mối tình đầu của người kia, Khương Tiểu Lạc nói buồn lây chẳng phải đang cố ý chỉ trích Sở Thiếu Tự hay sao?
“Anh nghĩ gì vậy? Em buồn lây vì tâm trạng khổ sở khi mất người mình yêu của thụ mà thôi. Nếu là em, chắc em tự tử mất.” Khương Tiểu Lạc chỉ thuận miệng nói, nào ngờ bị anh liếc mắt khinh thường.
“Con người cần phải sống thật tốt vì chính mình. Chỉ vì mấy chuyện như vậy đã muốn kết liễu đời mình, chẳng phải quá yếu đuối hay sao?” Sở Thiếu Tự trả lời rất thản nhiên, rồi đột nhiên cúi người sàm sỡ Khương Tiểu Lạc không chút khách khí.
Cậu bị hôn tới mức không thở nổi, hai tay đẩy trước ngực Sở Thiếu Tự. “Chúng ta đừng thảo luận chuyện này nữa, thật nặng nề!”
“Trán anh bị làm sao vậy? Bị tên biến thái kia đánh phải à?” Giờ Khương Tiểu Lạc mới phát hiện trên trán Sở Thiếu Tự có vết bầm, nhưng không quá rõ ràng.
Sở Thiếu Tự ngây người, sờ sờ trán: “Chắc bị đụng lúc mở cửa xe.” Khương Tiểu Lạc bật cười thành tiếng, rốt cuộc anh sơ ý thế nào mới đụng phải cửa xe chứ. Dẫu vậy cậu vẫn không hề che giấu quan tâm lo lắng cho anh. “Lần sau anh phải cẩn thận một chút, trông rất đau đó.”
Sở Thiếu Tự nghe lời gật gật đầu: “Ừ.”
Hai người lại dính vào nhau thân mật một lúc, sau đó Sở Thiếu Tự ra ngoài chuẩn bị cơm tối.
Sau khi nghe kịch kia, Khương Tiểu Lạc nóng lòng muốn trút bầu tâm sự, muốn mọi người có hoạ cùng chịu với mình, bèn đăng link kịch kia lên weibo.
Kỳ Meo: Tôi thề sẽ không bao giờ nghe kịch BE nữa, khóc hết cả nước mắt. Kịch “Ngày mai”, ai không sợ ngược thì nghe thử đi.
Nhìn thấy mấy trái tim kim cương nhảy lên nhảy xuống thật là đắc ý.
Bình luận 1: Chỉ như vậy mà đã bị ngược, chắc chắn cậu chưa từng nghe kịch “Buông tay”.
Kỳ Meo trả lời bình luận 1: Quả thật chưa từng nghe, và tôi cũng không định nghe﹁_﹁
Bình luận 3: Thật ra nghe cũng được, cậu không thấy tình tiết trong kịch này hơi drama máu chó sao?
Kỳ Meo trả lời bình luận 3: Đúng là tôi không thấy vậy.
…
Khương Tiểu Lạc nhấn làm mới trang weibo, chợt nhìn thấy weibo mới của Song Mộc Lâm.
Song Mộc Lâm: Nguyện có được trái tim người, bạc đầu không chia ly.
Kỳ Meo: Đã có được trái tim người, bạc đầu không chia ly //Song Mộc Lâm: Nguyện có được trái tim người, bạc đầu không chia ly. [chia sẻ]
*Chú thích:
(1) Nguyên văn là 人参公鸡 “nhân tham công kê”, đồng âm với 人身攻击 “nhân thân công kích”, tức là lạm dụng lời nói để công kích, xúc phạm một cá nhân, đoàn thể nào đó.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
75 chương
62 chương
7 chương
12 chương
50 chương
92 chương