Đồ khốn, em muốn ôm đùi anh
Chương 28
Khương Tiểu Lạc không nghĩ như vậy là phiền. Chẳng phải bạn bè mới quen đều muốn tìm hiểu nhau một chút sao? Tuy rằng vừa rồi là Sở thiếu đơn phương bị hỏi. Nhưng ngoài đời Khương Tiểu Lạc cũng là một người nói nhiều, thường làm phiền Sở Thiếu Tự, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy anh ấy mắng cậu “phiền” bao giờ.
Đây chắc là phân biệt đối xử.
Sở Thiếu Tự nói thẳng thật sự rất lạnh lùng, Khương Tiểu Lạc cảm thấy bị đả kích. Kỳ Meo ơi là Kỳ Meo, giả làm người xa lạ, Sở Thiếu Tự không thèm quan tâm tới cậu một chút nào.
Chơi máy tính lâu thấy mệt mỏi, mắt hơi đau, Khương Tiểu Lạc nằm lên giường, dựa vào người Sở thiếu gia, coi nó như Sở Thiếu Tự mà giày xéo không thương tiếc. Có lẽ do lớp lông của nó quá mềm mại, Khương Tiểu Lạc hành hạ chán rồi ngủ luôn.
…
Rèm cửa màu lam hơi lay động, trong phòng ngủ yên tĩnh chợt vang lên tiếng mở cửa, người trên giường không bị đánh thức, chỉ ôm Sở thiếu gia trở mình. Sở Thiếu Tự bước tới, thấy tình hình trong phòng ngủ, bước chân nhẹ hơn tới ngồi bên giường, đôi mắt thâm thúy nhìn Khương Tiểu Lạc.
Miệng cậu khẽ nhếch hít thở đều, tay chân quặp vào gấu bông, coi nó như gối ôm, tư thế giống một đứa trẻ còn chưa lớn. Kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, về đến nhà có một người chờ anh cùng ăn cơm, cuộc sống bình thường như vậy cũng đủ làm anh thỏa mãn. Cho dù người nhà đoạn tuyệt quan hệ, Sở Thiếu Tự cũng chấp nhận.
Từ lâu người này đã trở thành một bộ phận không thể tách rời trong tính mạng của anh. Sống chung càng lâu càng không thấy nhàm chán, thậm chí còn gắn bó như keo sơn. Sở Thiếu Tự hơi cúi người, tranh thủ vói lưỡi vào trong cái miệng đang hé ra kia. Khương Tiểu Lạc ngủ mê mệt, không phát hiện ra mình đang bị người ta sàm sỡ. Khi Sở Thiếu Tự định hôn sâu hơn, điện thoại của Khương Tiểu Lạc chợt vang lên.
Cậu “ưm” một tiếng, dụi dụi mắt, có vẻ sắp tỉnh lại. Sở Thiếu Tự nhíu mày, giúp cậu nhận cuộc gọi từ số điện thoại xa lạ này.
Vừa nghe máy, anh còn chưa kịp nói gì, bên kia đã liến thoắng. Sở Thiếu Tự chỉ yên lặng nghe, cho tới khi không nhịn được nữa mới nói: “Anh chờ chút.”
“Sao vậy?” Khương Tiểu Lạc mở đôi mắt còn nhập nhèm chưa ngủ đủ, phản ứng rất chậm, không nhận điện thoại anh đưa tới.
Sở Thiếu Tự trực tiếp để điện thoại bên tai cậu.
“Việc làm thêm.”
Khương Tiểu Lạc ngáp một cái mới chậm rãi nói chuyện với người trong điện thoại. Sở Thiếu Tự vẫn tiếp tục giúp cậu cầm máy, bộ dạng như đang hầu hạ đại thiếu gia.
Nội dung nói chuyện đa phần xoay quanh công việc, thời gian, địa điểm gì đó. Khương Tiểu Lạc thay đổi sắc mặt từ ỉu xìu phờ phạc sang vui sướng ngay lập tức, có thể thấy được cuộc trò chuyện rất thành công.
Nói cảm ơn người ta xong, cậu ám chỉ Sở Thiếu Tự có thể cúp máy. Bởi vì anh không nghe được đối phương nói gì trong điện thoại nên bảo Khương Tiểu Lạc kể lại.
Cậu vui vẻ ôm sát cổ anh, hôn một cái thật to lên mặt anh, phát ra tiếng “chụt” lớn như lời khen ngợi dành cho anh.
“Sở thiếu, lần trước hàng xóm mà anh bảo đã tìm được gia sư tại nhà rồi nên em gửi sơ yếu lí lịch cho trang giới thiệu việc làm trên mạng. Vừa rồi người ta gọi điện cho em, muốn em đi làm gia sư cho một học sinh cấp ba, nhà ở ngay đường bên kia. Sáng sớm chín giờ, dạy tiếng Anh hai tiếng, giá một trăm năm mươi tệ.” Biết Sở Thiếu Tự chắc chắn sẽ hỏi tỉ mỉ, Khương Tiểu Lạc chủ động báo cáo hết những gì người ta nói cho Sở Thiếu Tự nghe, mặc dù nói năng lộn xộn nhưng đủ hiểu.
Sở Thiếu Tự nghĩ nghĩ, lo lắng tình hình thực tế của Khương Tiểu Lạc.
“Chín giờ, em dậy được sao?” Phải biết rằng, Khương Tiểu Lạc rất thích ngủ nướng, thỉnh thoảng có thể ngủ tới chiều. Số lần dậy sớm càng ít hơn, mỗi ngày sinh hoạt kiểu lười biếng, ngày đêm điên đảo chẳng khác nào học sinh được nghỉ đông và nghỉ hè.
Khương Tiểu Lạc cẩn thận nghĩ lại: “Tám giờ rưỡi phải dậy rồi, chắc là có thể được.”
“Dạy tới lúc nào?” Sở Thiếu Tự lại hỏi.
“Hợp đồng một tháng, tùy theo tâm trạng của em mà cân nhắc xem có duy trì hợp đồng hay không.”
Sở Thiếu Tự tính toán, một tháng không quá dài, sẽ không khiến Khương Tiểu Lạc mệt mỏi. Hơn nữa, dậy sớm cũng tốt, tránh cho Khương Tiểu Lạc lại ngủ nướng, bữa sáng với bữa trưa hợp làm một.
“Nhỡ đâu là lừa đảo thì sao? Mai anh đi cùng em nhé?”
Khương Tiểu Lạc cười: “Anh yên tâm. Trang web này rất đáng tin, trước đây khi em đi làm thêm cũng tìm việc từ đó.” Khi đó Khương Tiểu Lạc không muốn về nhà, cũng không muốn xin tiền của Khương Đào. Ngoại trừ tiền học bổng, cậu còn đi làm thêm kiếm tiền, thậm chí còn xin chứng nhận sinh viên nghèo vượt khó. Trước đây, cậu ngại thủ tục phiền phức nên không xin, sau đó vì tính thế bất đắc dĩ mà phải cuống quít đi xin.
Khi Sở Thiếu Tự mới quen Khương Tiểu Lạc, anh thường tình cờ gặp cậu ở mấy chỗ đó. Tiệm trà sữa, cửa hàng đồ ăn, vân vân… những chỗ này Sở Thiếu Tự cũng biết. Có kinh nghiệm trước đó của cậu, Sở Thiếu Tự đồng ý không đi cùng. Dù sao giờ làm việc của hai người cũng lệch nhau, Khương Tiểu Lạc không muốn chồng mình vì mình mà lỡ dở công việc.
Cậu lười nhác nằm trong lòng Sở Thiếu Tự, tay chỉ chỉ về cửa, ý giục Sở Thiếu Tự mau đi nấu cơm. Anh khẽ cuuời, nhéo nhéo mặt cậu.
“Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.”
Khương Tiểu Lạc rất tự giác bổ sung câu phía sau, “Éc éc éc, em chính là heo đó. Éc éc.” Còn bắt chước tiếng heo kêu.
Sở Thiếu Tự bất đắc dĩ đi ra ngoài, Khương Tiểu Lạc ngây người nhìn theo bóng lưng anh. Sở Thiếu Tự đích thật là người đàn ông tốt của thời đại mới, biết kiếm tiền, biết làm việc nhà, đây luôn là điều khiến Khương Tiểu Lạc tự hào. Ban đầu, cậu vẫn luôn đơn phương theo đuổi tình yêu này, thích một người thì mặt phải đủ dày để đuổi theo anh ấy, nếu không anh ấy sẽ rơi vào tay người khác.
Cũng may, Sở Thiếu Tự vẫn bị cậu theo đuổi được.
Nhớ lại năm tháng vườn trường tươi trẻ, Khương Tiểu Lạc cảm thấy trái tim như được ngâm trong hũ mật, thật hoài niệm những ngày vui đùa ồn ào ấy.
Cậu nhìn điện thoại di động, sáu giờ, tới giờ ăn cơm cũng đúng lúc phát hành kịch, phải đi cướp sô pha. Nằm trên giường hồi lâu, Khương Tiểu Lạc đứng dậy. Cậu vừa mở diễn đàn võng phối, tiện thể làm mới trang chủ, vừa mở khung chat của tổ kịch để xem tin phát kịch.
Điều song hy lâm môn là chuẩn bị của kịch “Anh đẹp trai, em muốn quyến rũ anh” thông báo với cậu rằng kịch đã phát hành rồi, muốn cậu đi ủng hộ.
Ái chà, đêm nay có vẻ náo nhiệt nha. (^o^)/~
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
75 chương
62 chương
7 chương
12 chương
50 chương
92 chương