-Em muốn có thời gian cố định để suy nghĩ, cho em thời hạn đi – Tuyết vẫn nhìn ánh đèn ngoài đường -Vậy thì ngày mai được không, tối nhé – Nhật gãi đầu gia hạn -Em ngủ ở đây nhá, ở phòng em ngủ không được – Tuyết nằm dài ra giường đập tay vào nệm và cười toe toét như không có chuyện gì xảy ra -Vậy anh qua phòng em ngủ nha – Nhật bắt đầu lon ton chạy qua phòng Tuyết mà chẳng cần câu trả lời -Dễ thương ghê – Tuyết chỉ nói khẽ rồi chìm vào giấc ngủ ~ Sáng hôm sau ~ -Má ơi, cái gì thế này – Quân hét lên khi thấy Tuyết ở phòng Nhật ngủ ngon lành, tính qua kêu Nhật dậy ai dè đâu lại thấy cô nàng nằm đấy -Bạn em đâu rồi, sao anh lại ở đây – ngay sau tiếng hét của Nhật thì lại đến tiếng hét của nó phát ra từ phòng của Tuyết -Im ngay, ra ngoài, tí nữa giải thích cho – Tuyết ngái ngủ xua tay ra hiệu đi ra ngoài Bên kia thì Nhật bị nó phi gối tùm lum lên cả, hét um củ tỏi Đến bữa sáng, cả đám ngồi bàn ăn, người nhiều chuyện đầu tiên là Kiệt: “Sao lại đổi phòng thế, có chuyện gì à” - Ờ thì …tại Tuyết khó ngủ nên….tui cho em nó mượn phòng, thế thôi à – Nhật gãi đầu cười xuề xoà nhìn đám bạn của mình -Còn gì nữa không vậy – hắn nhướn mày, cười nửa miệng nhìn Nhật -Thế thôi, còn muốn gì nữa hả??-Tuyết quay qua tay cầm con dao lăm lăm nhìn bọn nó làm cả bọn á khẩu không dám hỏi gì nữa Sau giờ học, mấy nam nhà ta phải đi công việc đến khuya mới về nên dặn mấy nữa là khỏi làm cơm và đi ngủ trước. Mặc dù mấy nữ đòi đi theo nhưng năm vẫn hơn ba nên bọn nó bị áp đảo đành lủi thủi về nhà. Đến gần 10h không thấy mấy nam về, bọn nó đành phải đi ngủ trước Đến 11h đêm, năm nam nhà ta khẽ kéo nhau vào nhà, cất xe khoá cửa gara mà quên đi một thứ. Mấy nam nhà ta ngồi trên ghế sô-pha phòng khách nhưng không bật đèn đến nỗi chẳng để ý là đã có một bóng đen lọt vào nhà Nó vì cảm thấy đói nên xuống bếp kiếm gì ăn, thấy sáu cái bóng đen, năm bóng đen đang ngồi trên sô-pha, còn bóng đen kia đang đứng sau giơ cái gì đó lên. Do có bóng đèn ngoài phố rọi vào, nó thấy có vật loé sáng lên từ cái bóng kia, nó thấy nghi ngờ nên lặng lẽ đến gần công tắc bật đèn lên: - Ê!! cẩn thận!! – nó hét lên Ngay trong chớp mắt, tên trộm hiện ra với bộ đồ đen từ đầu đến chân vội cầm con dao đâm đại vào ai đó đang ngồi trên sô-pha và chạy đi. Nghe tiếng động, Tuyết và Nhi tỉnh giấc vội chạy xuống Chạy đến bên ghế, thì thấy máu me tùm lum cả lên, ba cô nàng hốt hoảng -Máu nè!! Ai chảy máu vậy??? -Máu cậu hả, sao cậu lại chảy nhiều máu thế - nó hốt hoảng khi nhìn thấy máu dính đầy trên áo hắn -Không phải máu của tui – hắn cũng thấy hoang mang, không hiểu sao hắn dính máu Cả đám chưa kịp định thần thì lại đến Tuyết hét lên: - Trời ơi, anh Nhật, con dao kìa anh – Tuyết chạy đến tính rút con dao đang găm trong tay Nhật - Đừng đụng đến con dao!! Sơ cứu tạm đi, đến bệnh viện nhanh – hắn cầm máu, kêu Tuyết đi lấy băng rồi đưa Nhật tới bệnh viện Bệnh viện, bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh: “ Vết đâm không quá sâu nhưng nên cân nhắc không được cử động mạnh ” -Cảm ơn bác sĩ – Kiệt gật đầu cảm ơn bác sĩ, cả đám thở dài như đã trút được nỗi lo Cả đám ào ào vào thăm cái người ngớ ngẩn không biết né kia: -Có sao không, anh làm em lo ghê, lo tịnh dưỡng đi biết chưa – Tuyết như sắp khóc ra lệnh -Ừ, nhưng em trả lời anh đi, sắp hết tối rồi – Nhật cười xuề xoà nhìn Tuyết - Em nói sao làm vậy đi, anh biết em lo lắm không mà còn cười nữa – hai hàng lệ chảy xuống, Tuyết nói xong chạy một mạch ra sau phía bệnh viện Nhật ngồi ì ra đó, cứ ngớ ngẩn - Chạy theo Tuyết đi, bọn này biết hết rồi – Quân hối thúc Nhật - Mất máu nhiều quá nên bị ngu à, chạy theo lẹ lên – Đến lượt Kiệt hối, Nhật mới bất giác bước xuống giường nhưng vẫn còn ngu ngơ - Chạy lẹ lên – Cả đám quát lên đồng thanh làm anh tỉnh giấc và chạy theo Tuyết hết sức có thể Ngồi bên hàng cây sau bệnh viện, Tuyết cứ bức mấy cọng cỏ vô tội, mỗi lần bứt lại lảm nhảm mấy câu: -Đồ điên -Ừ -Đồ ngớ ngẩn -Ừ -Đồ ngốc -Ừ -Đồ trẻ con -Ừ -Tại sao anh không hiểu em chứ -Anh rất hiểu em mà “Ủa, quái lạ giọng gì quen quen” – Tuyết quay ra phía sau và nhìn thấy Nhật đang đứng dựa vào gốc cây trả lời mấy câu hỏi vu vơ của cô -Anh là đồ chết bầm, biết em lo lắm không mà còn cười nữa hả?? Cái đồ chết bầm – Tuyết đứng dậy tiến về phía Nhật thụi cho anh mấy quả vào ngực, nước mắt tiếp tục chảy ào ra ngoài - Á!! Đau quá, tiêu rồi, em đập trúng tay anh rồi – lợi dụng lúc cô nàng thụi mấy quả thì anh chàng ăn vạ, ôm cách tay đang bị thương khuỵ xuống làm bộ đau đớn - Ối mẹ ơi!! Em xin lỗi có đau không vậy, đưa em coi- Tuyết hoảng hồn nhìn anh chàng đạng làm bộ mà cô cứ tưởng thật - Em đồng ý làm bạn gái anh đi, anh sẽ hết đâu liền luôn ớ!! – Nhật ngước lên nhìn Tuyết, mặt vẫn bộ đau đớn nhưng miệng thì cười toe toét - Ê, cái đồ trẻ con kia, biết người ta lo lắm không hả mà còn hù nữa – Tuyết vừa nghe xong câu đó lại thục thêm mấy quả vào lưng anh -Anh coi như đó là đồng ý nhá – Nhật nhăn nhó khi bị cô nàng cho mấy quả nhưng vẫn cười được Nhật chồm dậy đỡ lấy hai tay của Tuyết, Tuyết chỉ khẽ gật đầu đồng ý, Nhật sung sướng ôm Tuyết. Lại thêm một lần nữa, anh lại ôm cô dưới ánh trăng sáng trên bẩu trời đen Được 5 phút, Nhật buông Tuyết ra, hai người nhìn nhau, Nhật ghé sát mặt Tuyết hôn một cái vào má cô làm cô ửng đỏ mặt. “Anh yêu em lâu lắm rồi” – Nhật khẽ mái tóc cô nói khẽ vào tai cô. “Em cũng vậy” – Tuyết cũng thỏ thẻ vào tai Nhật Dưới những tán cây, có hai người đang trao nhau nụ hôn nồng thắm như chẳng muốn rời. Đó là sự khởi đầu của một tình yêu. Nhưng tình yêu đó có kéo dài được mãi không?? Gần như chẳng ai quan tâm đến điều đó!! Lo làm gì cho mệt, chẳng cần nói cũng biết hai người này yêu nhau cỡ nào rồi Hai người trở về phòng bệnh, nơi mà cái đm1 kia đang vò đầu bứt tó vì không được chứng kiến câu trả lời của Tuyết. Bước vào phòng, Nhật vẫn nắm chặt tay Tuyết và hùng hôn tuyên bố khi cả bọn chưa kịp hỏi: - Bây giờ Tuyết là người yêu của tui, ai đụng vào tui sẽ cho người đó ở nhà sâu ba tấc đất luôn ( ý là thăng thiên) Nhật giơ cánh tay đang nắm thật chặt tay Tuyết làm cô đỏ mặt cúi gằm xuống với sự ngạc nhiên của cả đám. Chỉ sau 5s lậy lại được ý thức, cả đám lại hò hét vây quanh cặp đôi kia chọc ghẹo đủ thứ. À và ngay sau đó cả đám bị tống ra khỏi bệnh viện vì quá ồn ào ~ Cuối tuần ~ - Nhỏ này đúng là lắm chiêu mà – Tuyết cầm một tấm bảng treo từ phòng nó lắc đầu, cười nhẹ - Ủa sao thế - Nhật bước ra ngoài phòng gặp Tuyết đang cười nên thắc mắc – Ha..ha…em gái của tui …Bó tay luôn rồi – Tuyết đưa tấm bảng treo ở phòng nó cho Nhật xem và kết quả là anh cùa sắc sụa, lắc đầu Hai người cứ thế cầm tấm bảng bước xuống nhà cười ngả nghiêng - Làm gì cười ghê thế - Kiệt đang đọc sách liền ngoảnh lại nhìn - A!! Có gì thế, đưa tui xem ….-hắn giựt phắt tấm bảng mà Nhật đang cầm – Ha…. Ha….cái gì mà: “Hôm nay chủ nhật, đừng làm phiền tui, không thì cho một phát là đừng hỏi tại sao không có con nhá”, còn kèm theo ảnh minh hoạ nữa nè “Rầm” tiếng động phát ra từ phòng nó làm mọi người dưới nhà hoảng hốt chạy lên xem có chuyện gì xảy ra, lên đến nơi thì thấy cái cảnh tượng đồ đạc như bị bới tung cả lên, nhìn như cái bãi rác và nó đang ngồi xoa mông ở giữa bãi rác đó -Cái gì thế này, sao bừa bộn thế - Quân thốt lên rồi ỏng ẻo đưa qua đưa lại - Hì..Hì …Không có gì đâu, cuối tuần dọn dẹp xíu thôi à – nó gãi đầu cười trừ -Trời ạ - cả đám đồng thanh Thế là cả đám xắn quần xắn áo đi dọn nhà, Nhi thì đem đồ đi ủi, nó cật lực ra sức giặt chăn mềm của cả lũ cùng với Tuyết, Nhật và Kiệt phải đi lau cửa kính, quét bụi, Quân và hắn đi lau từng phòng một cả phòng khách cũng phải lau, Hùng được phân công đi phơi chăn mền, dọn gara và quét sân Vừa làm vừa phá nên cả đám cũng chẳng thấy mệt, dọn dẹp xong mọi thứ cả đám vào nghỉ chờ bữa trưa -Vào ăn lẹ cho tui đi công chuyện – Nhi từ bếp ló đâù ra gọi vào ăn cơm Ăn xong cả đám lại ra ghế nằm dài ra, Nhi dắt xe ra đến cổng thì nó nói vọng ra: -Nhớ mang em cún yêu của tui về nha -Ê, mang ba đứa về luôn đi – Tuyết nói với theo -Ok, tui đưa lồng về trước rồi mang mấy “em yêu” về sau –Nhi nói xong thì vọt xe đi luôn Mấy nam nhà ta cứ nghĩ là mấy con cún mấy cô nàng mua về chơi nên chẳng hỏi gì mấy.Riêng Nhật thì mặt mày xanh lét, anh đã biết ba “em yêu” đó là gì và tất nhiên đó không phải là mấy con cún như mấy nam kia nghĩ Chiều, cả đám đang ngủ ở phòng khách thì đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, nó và Tuyết vừa nghe thấy tiếng chuông liền chạy ra mở cửa, mấy nam đi theo sau, Nhật thì chỉ khép nép đứng dựa ở cửa nhà -Mấy “em yêu” của chị!! Nhớ mấy cưng quá – nó chạy ra đứng trước mấy cái lồng mặt hớn hở -Nhi ơi, thả mấy cưng ra đi, chơi với mấy cưng một tí –Tuyết háo hức đợi Nhi mở cửa lồng -Ra đây đi, mấy người xem mấy “em yêu” nè – Nhi vừa mở cửa lồng vừa thúc mấy nam ra xem -Á!! Má ơi!! Vọt lẹ - mấy nam đồng thanh, hốt hoảng chạy vào nhà