Không biết đã trải qua đau đớn trong bao lâu, ta vô cùng mệt mỏi nằm trên giường, cả người ướt đẫm, thật giống như là bị người ta bỏ vào trong nồi nước sôi rồi lại được vớt ra ngoài.
Cửa ải hóa huyết châu này, xem như là đã vượt qua rồi.
Bởi vì quá trình này rất đau đớn, rất khó khăn.
Thậm chí ta còn sinh ra ảo giác, cho rằng đã qua rất nhiều ngày rồi.
Đến khi thật lâu sau, Ti Hàm đi vào, đưa tay tháo dây trói trên người ta, nói cho ta biết, bây giờ còn là giữa giờ mão.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng, xem như chỉ mới trải qua vài canh giờ trong một ngày mà thôi.
Ti Hàm mang gương đồng đến trước mặt ta, ta nhìn vào đôi mắt đã trở về màu đồng trong gương, nước mắt lập tức rơi xuống.
Tất cả như đã vẽ ra hồi kết.
Cuối cùng ta cũng có thể thương nàng mà không cần phải cố kị điều gì, yêu nàng, chiều chuộng nàng.
“Nàng luôn chờ ngươi ở bên ngoài.” Ti Hàm đứng bên giường, cúi người đưa ta một chung nước, nhìn vào đôi mắt của ta.
Một tay ta dùng tay áo lau đi nước mắt nơi khóe mi, tay kia đỡ lấy chung trà, nhẹ giọng cười nói: “Con biết rồi.”
Mặt Ti Hàm hướng ra cửa, nhàn nhạt bảo: “Đi thôi, các ngươi cũng đói rồi, trở về Hoàng Đô dùng bữa, lấp no bụng đã, ta có sai Mười Bốn chuẩn bị rồi.”
“Vâng, đa tạ cô cô.” Ta uống xong trà thấm giọng, từ từ xuống giường, bất đầu mang giày vào.
“Khi nào sẽ đi?” Giọng Ti Hàm rất nhẹ.
Ta đứng dậy, giày giẫm lên thảm nhung trên đất, nói:” Nửa tháng sau, con ở đây cùng người và Trường Sinh lâu hơn một chút.”
Khóe miệng Ti Hàm nở một nụ cười miễn cưỡng: ” Vậy rất tốt, đến lúc đó cô cô tiễn các ngươi.”
Ta nhìn nàng một lúc, nàng an tĩnh đứng đó bất động, để mặc ta ngắm nhìn sự cao quý nghiêm nghị như Hắc diện thạch của nàng.
Ta cười với nàng, lúc này mới nhấc đôi chân mềm nhũn đi ra ngoài.
Lạc Thần ngồi dựa vào chiếc ghế khắc hoa ở bên ngoài, lẳng lặng nhìn một quyển sách.
Ta đứng ở xa quan sát nàng, phát hiện nàng chẳng qua là cầm quyển sách kia trong tay thôi, còn ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm một chỗ, qua rất lâu nàng cũng không có lật tờ tiếp theo.
“Lạc Thần”.
Nàng ngồi đó, rất lâu không động đậy, giống như một tượng đá, ta không khỏi lên tiếng gọi nàng.
Ta vừa dứt lời, quyển sách trong tay nàng tức thì dọc theo đầu gối rơi xuống.
“Ta đáng sợ lắm sao.
Coi nào, sách của vợ cũng bị ta dọa sợ đến rơi xuống rồi.” Ta đến trước mặt nàng, cúi đầu mỉm cười.
Lạc Thần ngước lên, nhìn hai mắt của ta, khóe mắt đột nhiên dâng lên một tia hồng nhạt.
Tựa như kinh ngạc một lúc lâu, nàng mới nhẹ giọng nói: “Ngươi đã đói lắm rồi, ta cùng ngươi đi ăn cái gì đó thôi.”
“Ngươi đã ăn gì chưa?”
“Tất nhiên đã ăn rồi, ngươi vào đó gần một ngày, không ăn ta sẽ chết đói mất.”
“Gạt người.”
Nàng cười nhạt: “Ta gạt người khi nào?”
Nói xong thì nàng đứng lên, nâng eo ta, chắn hông bế ta lên, xoay người bước ra bên ngoài: “Không ăn gì thì lấy sức đâu để bế ngươi.”
Bởi vì mới vừa hóa huyết xong, cả người ta đều mềm nhũn, nên mới an tâm nằm trong vòng tay mát lạnh của nàng, tay vòng qua cổ nàng, cùng nàng ra cửa.
Bên ngoài còn là giờ mão, bình minh vẫn chưa ló dạng, nắng mai yếu ớt, vô cùng tĩnh lặng.
Ta nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói:” May là bên ngoài không có ai.”
“Sao vây?”
“Mọi người còn chưa thức dậy, không có người nào hết, ta bị ngươi bế như vậy, cảm thấy rất mất mặt.”
“Rất mất mặt sao?” Lạc Thần nhướng mày.
“Tất nhiên, dù sao bây giờ ta cũng là điện hạ của bọn họ, nếu để họ bất gặp ta bị ngươi bế đi tới đi lui, mặt mũi còn đặt ở đâu nữa chứ.”
Nàng cố nghiêm túc nói: “Phải, điện hạ.
Là ta quá suồng sã, tội đáng chết vạn lần.”
“Lại giễu cợt ta.” Ta ghé đầu qua, cắn thật nhẹ lên vành tai nàng một cái, lại hàm hồ nói: “Có điều sau một thời gian nữa, ta cũng không tiếp tục ở đây làm điện hạ.
Nửa tháng sau chúng ta sẽ rời khỏi đây, để có thể hưởng thụ cuộc sống bình đạm qua ngày.
Trước kia lúc ở Thanh Huyên không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, mở một tiệm đồ cổ trong thành tại đất Thục, hiện tại ta có dự định sẽ làm như vậy.”
“Được, mọi việc nghe theo ngươi.” Sắc mặt nàng nhuộm vui vẻ, nói: “Mà Ti Hàm đại nhân sẽ đồng ý với ngươi sao, nàng chắc chắn sẽ không cho ngươi rời đi.”
“Nàng đã đồng ý.” Ta đáp, rồi mang những chuyện Ti Hàm mới vừa nói với ta, trong đó có cả chuyện của Nhị bá và Nhị Bá mẫu, cả Yển Sư, cả việc tráo đổi Tam khí, đều tỉ mỉ kể lại cho Lạc Thần.
Ánh sáng lấp lánh chiếu xuống, sự bất ngờ và ngạc nhiên cùng lúc thoảng qua trong đôi mắt Lạc Thần, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình tĩnh, nàng chỉ nói: “Thì ra là như vậy.”
Ta thấy nàng vô cùng điềm tĩnh, dường như chuyện này đối với nàng chỉ là mây khói thôi, nên mới cười nói: “Ngươi không quan tâm sao?”
Lạc Thần nói: “Chẳng phải ngươi cũng không quan tâm sao.”
“Ta chỉ quan tâm đến ngươi.”
“Lại học ai miệng lưỡi đường mật thế này.” Nàng gần đến đây, hôn lên trán của ta, tóc dài mềm mại.
“Miệng lưỡi đường mật đâu nào, đây đều là những lời từ tận đáy lòng của ta.” Ta cười một lúc, ngoan hiền nói nhỏ: “Nhưng mà bình tĩnh nghĩ lại thì tất cả đã qua đều giống như là một giấc mộng.
Bây giờ ngươi đã khỏe mạnh, ta cũng thoát khỏi lệ huyết, tốt đẹp như thế cứ như là không thật lắm, giống như nằm mơ…ai da, sao ngươi cắn ta!”
“Ta cắn ngươi là để nhắc rằng ngươi không có nằm mơ.
Hiện tại đều là sự thật.”
Ta liếm môi, mặt giãn ra.
Lạc Thần không nói thêm gì nữa, chỉ bế ta dọc theo phiến đá hướng đường Hoàng điện đi tới.
Hoa đào ở phía bên kia Hoàng điện suốt đêm tỏa hương không nghỉ, ngập tràn bốn phía, mang theo vị sương nhẹ nhàng khoan khoái.
Mệt mỏi mà Hóa Huyết châu mang lại đã tan biến, ta chôn mặt ở đầu vai Lạc Thần, thư thái chợp mắt.
Mười ngày sau, Ti Hàm giải chú ấn cho Diệp Nhân Tâm và Chu Du, Diệp Nhân Tâm thu xếp một lúc thì dự định rời đi, Chu Du cũng đi cùng nàng.
Ta và Lạc Thần ở phía sau tiễn hai người họ, từ tẩm điện của ta đi ra thì Chu Du bất đầu khóc, đến mỗi nơi đều khóc mà nước mắt vẫn không ngừng.
Lạc Thần đưa cho nàng một túi nước, nói: “A Du thích khóc như vậy, túi nước lúc trước ngươi mang theo chắc là đã ít lại, ta chuẩn bị cho ngươi thêm một phần nữa, tránh khóc nhiều dễ khát.”
Lúc này Chu Du khóc còn thảm thiết hơn, Lạc Thần nhẹ giọng dỗ dành nàng, nàng mới thút thít, nghẹn ngào nhận lấy túi nước, nói:” Bây giờ A Du phải đi rồi, sau này…không thể hầu hạ cung chủ được nữa.”
Ta cười híp mắt nói: “Ta sẽ vô cùng vô cùng thể thiếp mà hầu hạ nàng.”
Chu Du trừng mắt nhìn ta, bĩu môi.
Lạc Thần dặn dò nàng mấy câu rồi nhìn sang Diệp Nhân Tâm đang đứng yên một bên, nói: “Diệp cung chủ, có rất nhiều chuyện A Du không hiểu, trên đường đi, phiền ngươi nhọc lòng chăm sóc nhiều cho nàng một chút.”
Diệp Nhân Tâm êm ái đáp:”Thiếp đã không còn là Diệp cung chủ gì đó nữa rồi.
Người an tâm, thiếp sẽ chăm sóc nàng.”Nói xong, nàng hít sâu một hơi, nụ cười nhuộm mi mắt, nói: “Không khí bên ngoài thật thoải mái, cảm thấy tự do tự tại.”
Lạc Thần cười nói: “Đúng là thoải mái.
Thuận buồm xuôi gió.”
Diệp Nhân Tâm hướng chúng ta hành lễ, kéo tay Chu Du, từ từ đi xa.
Xa xa, còn có thể nhìn thấy một tay Chu Du được Diệp Nhân Tâm ở phía trước dắt đi, tay còn lại dùng ống tay áo lau nước mắt, giống như một con thỏ nhỏ đang chao đảo.
Bầu trời xanh trong như ngọc bích, mây trắng dằng dặc.
Ta và Lạc Thần đứng yên nhìn hai người họ đang dần cách xa cho đến khi không nhìn thấy được hình bóng đâu nữa mới quay trở về.
Lại qua sáu ngày, ta cùng với Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh, ba người cùng thu xếp chuẩn bị rời khỏi Hoàng đô, đến đất Thục trước.
Xem ra Vũ Lâm Hanh đã rời khỏi Mặc Ngân Cốc khoảng mấy tháng rồi, ta nghĩ là nàng sẽ về Mặc Ngân Cốc trước, đâu biết được sau khi ra ngoài thì tính tình nàng càng trở nên lười biếng, vừa nghĩ đến phải về Mặc Ngân Cốc làm cốc chủ thì nàng đã buồn đến cơm cũng ăn không vô.
Tất nhiên, ăn không ngon là lời nàng tự nói thôi, ta cũng không tin.
Thực tế, mỗi lần dùng bữa nàng đều là người chăm chỉ thêm cơm nhiều nhất, gò má so với thường ngày cũng nọng hơn một chút, ta nói nàng mập, nàng còn không tin, đến khi ta lấy gương đồng cho nàng xem, nàng gần như là xông lên bóp cổ ta tức khắc.
Vũ Lâm Hanh tạm thời không muốn trở về tuyết sơn, hùng hồn nói là muốn theo ta và Lạc Thần đến Thục địa.
Ta đoán đến Thục còn rất nhiều chuyện phải làm, Huyên Hoa Hiên của Côn Luân bị hủy còn phải xây dựng lại, rồi thêm chuyện mở cửa hàng đồ cổ nữa, tương lai chắc chắn là bận rộn lắm, nếu nàng đi theo, ta không thể lo cho nàng được, nàng vẫn nói không quan tâm, nàng theo sẽ có thể giúp ta và Lạc Thần một tay,..
Lòng ta nói, giúp một tay thôi miễn đi.
Cũng là làm ba buổi cơm nuôi cái miệng này của nàng.
Nàng thích đi dạo chơi, sẽ cho nàng đi.
Còn những chuyện khác chớ để nàng nhúng tay vào.
Tránh để nàng làm sập luôn cả căn nhà.
Đã có ý quyết định như thế, trước khi đi, Ti Hàm bày yến tiệc tiễn biệt chúng ta.
Trường Sinh không muốn rời xa bọn ta, gương mặt nhỏ nhắn xin đẹp cũng khóc đến nhăn nhó, ta nói với nàng rằng chờ khi căn nhà ở Thục địa được dựng lại xong, cửa hàng được mở, sau khi tất cả đã thỏa đáng, sẽ đón nàng trở về ở một thời gian, lúc này nàng mới ngừng rơi nước mắt.
Vũ Lâm Hanh và Ti Hàm không vừa mắt lẫn nhau, nên nàng không đến Tế điện, chỉ ở bên rừng đào của Hoàng điện chờ chúng ta dự tiệc trở về để cùng đi với nàng.
Ti Hàm đứng lên, giơ chung rượu đi tới trước mặt ta và Lạc Thần, ta và Lạc Thần cũng lập tức đứng lên.
Ti Hàm chăm chú nhìn ta hồi lâu mới nói: “Cẩn Nhi, nhớ thường xuyên về thăm Hoàng đô, nơi này dù sao cũng là cố hương của ngươi, là nhà của ngươi.”
“Con hiểu, yên tâm đi.” Ta giơ chung rượu lên, nói: “Cô cô, con mời người.”
Ti Hạm một hơi uống cạn, lại rót thêm một chung, nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần nói: “Ti Hàm đại nhân, ta mời ngươi.”
Ti Hàm nói: “Ngươi gọi ta bằng gì?”
Ta nhìn thấy sắc mặt Ti Hàm nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt có chút mềm mại, trong lòng không khỏi vui mừng.
Môi Lạc Thần mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Cô cô, con mời người.”
Ti Hàm cũng không trả lời, gật đầu một cái, uống chung rượu trong tay.
Cùng nói lời từ biệt với những người quen trong bữa tiệc ở Tế điện, lúc này mới cùng Lạc Thần rời đi.
Đến bậc thang, ta quay đầu nhìn lại, phát hiện Mười Bốn đang đuổi theo, quỳ gối trên đầu bậc thang, cao giọng nói: “Hạ thần cung tiễn điện hạ, điện hạ lên đường vạn an.”
Ta hướng nàng phất tay, bảo: “Đứng lên về đi.”
Nàng lúc này mới đứng lên, nhưng vẫn cung kính đứng đó, dáng người nhỏ bé, thật giống như một khối đầu gỗ.
Ta thấy rất buồn cười, lại có chút xót xa, lắc đầu một cái, cùng Lạc Thần đi xuống bậc thang.
Đến rừng đào, Vũ Lâm Hanh trói ba con ngựa trên một cái cây khô, hồng y rực rỡ, ở trong bụi hoa đào như một đám lửa đang rực cháy.
Không ngờ rằng tính khí của nàng cũng giống như là lửa đốt vậy, vừa nhìn thấy ta và Lạc Thần xuất hiện, nàng lập tức cả giận nói: “Bắt ta đợi lâu, không biết bao nhiêu cánh hoa đào đã bị ta kéo nát hết rồi! Các ngươi uống rượu tiễn biệt mà cứ như đang thêu hoa vậy, lão bà tâm địa sắt đá thế kia, chẳng lẽ sẽ nắm tay áo của hai người các ngươi rồi rơi nước mắt, nói lời từ biệt thương tâm nữa hay sao, nhất định là hai người các ngươi rề rà chậm chạp rồi.”
Lạc Thần dắt ngựa ra, treo Cự Khuyết và hành lý xong, an tĩnh trên ngựa.
Ta chọn một con ngựa màu nâu rồi nhảy lên, nói với Vũ Lâm Hanh: “Giờ thì ngươi đã sai rồi, cô cô đã nắm tay áo của ta khóc đến ướt một mảng lớn, không tin ngươi ngửi thử xem, toàn là mùi nước mắt đây này.”
Vũ Lâm Hanh “Phi” thành tiếng: ” Ta nghe ngươi cái quỷ!”
Mắt thấy Lạc Thần phóng ngựa về phía trước, ta cười đuổi theo, Vũ Lâm Hanh theo sát phía sau.
Rừng đào bị gió thổi dũng động như một cơn sóng màu hồng, cánh hoa nhảy múa theo làn gió, ngày xuân rực rỡ cũng sắp qua rồi..
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
2897 chương
7 chương
13 chương
179 chương
46 chương
21 chương
220 chương