Nhị… Bá…?
Ta buông Đoan Yến ra, nhìn lại kẻ điên đầu tóc bù xù, trêи người mặc hắc rách tung tóe, bị Lạc Thần áp chế quỳ trêи mặt đất, lưng hơi còng.
Khi còn bé, ta ít tiếp xúc với Nhị Bá, căn bản không lưu lại chút ấn tượng gì về ông ấy, hơn nữa người trước mặt bộ dạng không giống người cũng không giống quỷ, ta càng không nhận ra.
Chỉ có điều tay hắn lúc chống xuống đất trắng bệch, ngón tay trương phình gần như trong suốt, căn bản không giống tay của người sống, ngược lại rất giống tay của người chết.
Lúc nãy, Thất thúc bắn một tiễn xuyên qua ngực hắn, đổi lại là người thường sớm đã chết, nhưng hắn như dã thú phát cuồng, cực kì giãy dụa khiến người ta sợ hãi.
Thất thúc ném đại đao xuống, đi đến đây, cẩn thận xem kẻ điên quỳ trêи đát vài lần, trêи mặt không có huyết sắc, quay đầu hét lớn với Lạc Thần: “Lạc cô nương, mau thả hắn, hắn… hắn… là nhị ca của ta!”
Lạc Thần giật mình, vừa vặn lúc này, người nọ trêи mặt đất ra sức giãy giụa.
Lạc Thần hai vai run rẩy, chân phải dời mượn lực, cố gắng hết sức giữ chặt người nọ, thấp giọng nói: “Mặc kệ hắn có phải là nhị ca của ngươi không cũng không thể thả ra.” Nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn trêи mặt đất: “Ngươi thấy rõ rành, hắn bị ngươi bắn một tiễn nhưng trêи người lại không có vết máu nào, lúc nãy hắn bị chúng ta đánh mấy chỗ cũng không đổ máu.”
Ta đứng lên giúp Lạc Thần giữ chặt bả vai người nọ, vội la lên: “Thất thúc, đây căn bản không phải người sống, phong huyệt nhằm vào hắn đều không được!” Vũ Lâm Hanh đem Phi Kiếm kề trêи cổ người nọ, cười lạnh một tiếng: “Ai biết đó là thứ bất tử quỷ quái gì, ta thử chém đầu hắn xuống, thứ nhất có thể trị hắn, thứ hai có thể an ủi vong linh của bốn huynh đệ trêи trời.”
Tứ bá nắm vạt áo của Thất thúc giận dữ hét: “Thằng nhóc thanh tỉnh chút đi! Ngươi bắn hắn một tiễn mà hắn vẫn khỏe mạnh, con mẹ nó hắn không phải người! Nhị ca thân thể từ xưa khô gầy như thanh củi đâu to béo như người này!” Nói xong, phun một hơi: “Con mẹ nó, còn béo hơn lão tử!”
Thất thúc không nói lời nào thoát khỏi tứ bá, đi nhanh đến người kia, sờ soạng bên hông một phen, ngay sau đó, lấy ra một quải bài (1) màu đen.
Hắn ném quải bài trêи mặt đất bay đến gần chân Tứ bá, hô lớn đến khàn cả giọng: “Đây là quải bài của sư môn, mặt trêи còn khắc tên nhị ca, còn có thể sai sao?! Nhị ca hắn… Hắn tại sao lại biến thành bộ dạng này!”
Tứ bá nhặtquải bài lên, vừa thấy, ánh mắt nhất thời trợn tròn.
Thật sự là…… Nhị bá?
Người mặt ta thật sự không thể là Nhị bá, trong lòng chỉthấy hoảng sợ, thậm chí mâu thuẫn.
Ta cắn chặt răng, lao tới vén mái tóc dài xõa trước mặt người kia, khi tóc rối được vén lên lập tức lộ ra khuôn mặt già nua sưng phù trắng bệch.
Ta lần đầu tiên thấy dạ dày đã cồn cào, khuôn mặt này như ngâm nước rất lâu, ngay cả làn da cũng nhăn nheo.
Trách không được tại saohắn lại béo như vậy, nhưng không hợp lý lắm làm sao hắn có thể sưng phù lên như thế.
Đích thực hắn đã chết.
Trương phình lên như tống tử nhưng hắn làm sao nhúc nhích được?
Đang nghĩ ngợi, người nọ đột nhiên rống lên một tiếng, mạnh bạo tiến về phía ta, thiếu chút nữa cắn lấy tay ta, cũng may Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh phản ứng mau lẹ kéo hắn trở về.
Ta sợ tới mức rụt tay về, lúc người kia trở tay, trong thoáng chốc ta thấy một vật màu đen như rắn trượt qua trong da hắn.
Ta cảm thấy tình cảnh này hết sức quen mất, chợt giật mình nhớ tới một sự kiện, lập tức hô to với Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh: “Mau buông tay!” Đồng thời nói với những người khác: “Tất cả lùi lại, tránh hắn thật xa!”
Lạc Thần nhìn ta: “Thanh Y, làm sao vậy?”
Mồ hôi lạnh ứa ra: “Thứ trong thân thể hắn hẳn là cổ trung linh tinh, tình huống này giống hệt trường hợp của Trần Linh dưới chân núi lần đó.
Hắn đã chết, thân thể không thể tự mình điều khiển, hiện tại có thể phát cuồng giết người là do vật trong cơ thể thao túng thôi.” Ta một mặt nói xong, vội vã bắt lấy cánh tay của Lạc Thần: “Thứ đó rất thích máu, lần trước còn muốn chui vào vết thương của ta, Lạc Thần tay ngươi đang bị thương, đừng đứng quá gần hắn!”
Lạc Thần thần sắc khựng lại, nhưng người nọ giãy dụa quá lợi hại nàng cũng không dám tùy tiện buông tay, Vũ Lâm Hanh bắt đầu tức giận: “Căn bản còn có Yêu Nga Tử ở trong đầu này, thôi thôi, một kiếm trảm xuống xem hắn còn có thể động đậy không!”
Khi nói chuyện, Vũ Lâm Hanh một tay nhanh giữ chặt vai người kia, tay phải vung phi kiếm muốn động thủ, ta đang đau đầu chưa biết giải quyết khó khăn vấn đề này như thế nào, còn chưa kịp ngăn lại, bên kia Thất thúc đã run rẩy nói: “Hắn là nhị ca của ta, vạn lần không thể được!”
Vũ Lâm Hanh nhíu mày, thanh âm hơi lạnh: “Nhưng hắn không phải người, nếu cứ như vậy chúng ta đều sẽ chết.
Ta và ma quỷ sắp không giữ được hắn rồi!”
Thất thúc sắc mặt đau khổ, tứ bácắn chặt răng, quai hàm phát run.
Bọn hắn hiểu nhị bá sớm đã chết, cũng biết thân thể của nhị bá đã trở thành chỗ ở của vật kia, tám chín phần mười là trống rỗng, chỉ còn lại vẻ ngoài yếu ớt, rốt cuộc không sống được, chỉ là anh em gắn bó xảy ra chuyện, bọn hắn căn bản không thể tin sự thật trước mắt.
Qua hồi lâu, Thất thúc hít một hơi, chua chát nói: “Vũ cô nương, ngươi động thủ đi.”
Ta sợ là chém đầu xuống ngược lại không hữu dụng, trong lòng cảm thấy không ổn, chính là lúc đang do dự, thân thể Nhị bá bỗng dưng run rẩy kịch liệt, miệng phát ra vài tiếng khàn khàn gào thét, trong chớp mắt chỉ nghe một tiếng “xích” dạ thịt rách ra, một vật dài màu đen từ vết thương trước ngực của Nhị bá bò ra, đi thẳng đến tay Lạc Thần.
Tay phải của Lạc Thần lúc nãy bị ta cắn, máu tươi đầm đìa, mà thứ kia rất thích máu, ta chính là lo lắng việc này muốn Lạc Thần tránh xa, đáng tiếc nàng lại trì hoãn.
Thân ảnh dài kia chui khỏi cơ thể giống như rắn cuộn người bò đến miệng vết thương của Lạc Thần, ta thấy rõ ràng không chút suy nghĩ, tay phải vươn ra trực tiếp nắm lấy vật kia.
Thứ này lạnh lẽo chạm vào khiến tóc gáy dựng thẳng, nó bị ta nắm, nửa thân trêи giãy dụa, chuyển người vọt thẳng đến trước mặt ta.
Loại đối đầu trực tiếp với lực đạo mạnh như vậy, người bình thường không có dịp gặp gỡ.
Ta nhìn thấy nó giống như hắc xà, nhưng không có mắt mũi miệng, đầu to hơi nhô lên, hình tam giác, mặt trêи nhiều mạch máu đỏ ngang dọc, rất xấu xí, không khác vật ở trong cơ thể Trần Linh cho lắm, chỉ khác là thứ này lớn hơn rất nhiều.
Ta vội nghiêng mặt, tay phải giơ cao dùng hết khí lực toàn thân ném nó ra xa.
Thứ này bị ta ném vào bóng đêm không hiểu đã bò đến nơi nào.
Mọi chuyện xảy ra cực nhanh, nhưng, ta sợ tới mức cả người nhũn ra, trải qua áp lực vừa rồi, cơ hồ không đứng nổi mà bên kia Lạc Thần đã buông Nhị bá ra, thân thể Nhị bá ngã xuống, từ bên trong một đen bay nhanh tới Lạc Thần, Lạc Thần vội lấy phi thân tránh né, tay nàng cầm kiếm vốn muốn một chiêu chặt bỏ thứ kia, nhưng giữa chừng nàng đột nhiên thay đổi chú ý, một mực tránh né chứ không động kiếm.
Ta hiểu được lo âu của nàng, lần trước ở chân núi tuyết, thứ này bị chém đứt không chết đi mà lập tức phân đôi.
Lấy đao chém xuống, càng chém càng nhiều, sự tình càng khó giải quyết hơn.
Bóng đen kia bổ nhào vào khoảng không rơi xuống đất, cuộn người giống rắn, đồng thời nửa thân cuộn lên.
Thất thúc thấy bóng đen kia, lạnh lùng nói: “Đây là tam thi thần cổ, không nên tùy tiện đụng vào nó! Bị nó chui vào người coi như xong!”
Lạc Thần quay đầu như nghe được việc rất khϊế͙p͙ sợ, âm thanh lạnh lùng nói: “Tam thi thần cổ?!”
Ta vừa nghe qua Tam thi thần, liền nhớ đến cuốn sách Luyện Cổ, nhưng lúc đó ta cũng chỉ lướt qua chứ đọc không sâu.
Đạo giáo cho rằng cơ thể người có ba đan điền là thượng, trung, hạ.
Ba điểm này gọi chung là “Tam thi”.
Trong “Tam thi”, thượng được gọi là “Cứ”, trung gọi là “Chí”, hạ gọi là “Tễ”.
Ngoài ra còn có một quyển sách thuộc triều đại khác gọi là Dậu dương tạp trở (2), trong sách này có viết về Tam thi thần như sau: ” Một loại sống trong đầu người, khiến cho người ta sinh tư ɖu͙ƈ, yêu thích xe ngựa”, ” một loại sống trong bao tử và tim, khiến cho người ta thích ăn uống, gây nên giận dữ”, “một loại sống trong chân người. nó xúi người ta trở nên háo sắc, không thể cản được nó làm hại sinh mệnh của mình”. ngôn tình hoàn
Tam thi đều không phải thực thể, là tượng trưng cho ác ɖu͙ƈ, tham ɖu͙ƈ của con người.
Tam thi thần cổ kia là dựa vào Tam thi thần mà luyện hóa thành sao?
Ta đang sợ hãi thầm than, đầu kia tứ bá mắng to: “Con mẹ nó, thứ đó không phải ở trong Vũ Đế Mậu Lăng sao, làm thế nào lại chạy đến đây?!” Nói xong, nhìn chỉ về phía Nhị bá, nói: “Tránh… Tránh xa di thể của nhị ca ta, tam thi thần cổ có tổng cộng có ba con, đã có hai, khẳng định còn một con trong cơ thế hắn!”
Nhưng đã chậm, Vũ Lâm Hanh đứng cách di thể không xa, xoay lưng về phía Nhị bá.
Chỉ nghe “Xích” một tiếng vang lên, một bóng đen bắn mạnh lên hướng đến phía sau của Vũ Lâm Hanh, nhanh như tia chớp, tiếng quát trong yết hầu của ta còn chưa phát ra thì Phong Tuấn từ phía sau Vũ Lâm Hanh đã nhảy đến đẩy mạnh nàng, Vũ Lâm Hanh ngã xuống đất, bóng đen kia như mũi tên nhọn trong giây lát xuyên thủng bả vai trái của Phong Tuấn.
Phong Tuấn hét lên tiếng tê tâm liệt phế liền nắm lấy vai của mình, đương nhiên tam thi thần cổ thứ ba đã xâm nhập vào cơ thể hắn.
Cổ trùng xuyên qua vết thương trêи cơ thể, máu chảy rất nhiều, run rẩy rất lợi hại, trong miệng phát ra vài chữ, rốt cuộc duy trì không được, quỳ xuống đất.
Vũ Lâm Hanh nhảy dựng lên, lập tức chạy nhanh ra đằng sau Hoa Tích Nhan.
Hoa Tích Nhan ngăn lại nàng: “Đừng lại gần! Đừng lại gần!” Vũ Lâm Hanh rơi lệ: “Ngươi tránh ra, tránh ra, đừng ngăn ta!”
Hoa Tích Nhan cắn răng nói: “Bộ dạng của hắn đã không cứu được nữa! Ngươi muốn làm người thứ hai sao!”
Ta căn bản không nghĩ sự tình sẽ biến thành như vậy, cả người túa mồ hôi, nói với Thất thúc: “Thất thúc, thứ này sợgì?!”
Thất thúc trả lời: “Sợ lửa, nó sợ lửa! Mang tất cả hỏa chiết ra đây!” Thất thúc vừa dứt lời, Lạc Thần đã từ đằng xa bay tới đây.
Vũ Lâm Hanh trơ mắt nhìn Phong Tuấn giãy giụa trêи mặt đất, không ngừng khóc nói: “A Tuấn! A Tuấn!” Ta không đành lòng nhìn cảnh tượng thê thảm của Phong Tuấn, không biết hai cổ trùng kia đi hướng nào, chỉ đành đem hỏa chiết thổi bay, đồng thởi kéo Vũ Lâm Hanh về hướng này.
Bên kia Phong Tuấn còn sót lại ý thức, không hiểu từ khi nào đã lấy ra hỏa chiết, ta kéo Vũ Lâm Hanh xuống, cùng lúc hắn khom người thổi hỏa chiết tử, ngọn lửa lay động, hắn giơ hỏa chiết lên đốt lên hắc y của chính mình.
Rất nhanh, ánh lửa dần dần bốc cháy, càng ngày càng sáng, trong ánh sáng hắn ngẩng đầu run rẩy nói với Vũ Lâm Hanh nói: “Cốc chủ… Đừng nhìn.”
Thanh âm của hắn đã khàn, đến câu thứ hai: “A Lâm…… Đừng nhìn…………”
Ngay sau đó, thanh âm của hắn đã bị ngọn lửa cắt đứt.
Hoa Tích Nhan đưa tay che mặt Vũ Lâm Hanh, ta gắt gao giữ chặt thắt lưng nàng ta.
Phong Tuấn, xưa nay ôn hòa, luôn yên lặng đi theo Vũ Lâm Hanh, thân thể cuộn tròn ẩn bên trong ánh lửa.
Ta cuối cùng nhớ rõ hắn trước mặt người khác, cho tới bây giờ chỉ gọi Vũ Lâm Hanh là “Cốc chủ”, thái độ cung cẩn, vượt quá giới hạn.
Có đôi khi ta và hắn nói chuyện với nhau, hắn ngẫu nhiên kiêu ngạo nói một câu: “Tiểu thư nhà ta.”
Tiếng cuối cùng hắn gọiđúng là A Lâm.
Nàng từng là mặt trời của hắn.
Mà hiện giờ, mặt trời trong hắn theo đó đã mất đi.
***
Chú thích:
(1) quải bài: thẻ ghi tên
(2) Dậu dương tạp trở: tên một cuốn bút ký tiểu thuyết thời Đường, cuốn sách này theo lời tác giả nói thì là một loại chi quái tiểu thuyết.
Nội dung phức tạp, có tự nhiên hiện tượng, văn tịch điển cố, xã hội dân tình, điền sản tài nguyên, cỏ cây trùng ngư, phương kỹ y dược, phật gia chuyện xưa, trung ngoại văn hóa, sản vật trao đổi từ từ, có thể nói đủ loại, bao hàm toàn diện..
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
80 chương
110 chương
366 chương
123 chương
315 chương