Thanh Tùng tử bị đau, trêи trán nổi gân xanh, quát: “Yêu nữ, ngươi hại ta rơi vào tình cảnh hôm nay, lại thêm vào nợ máu chồng chất của cả Thanh Hư môn, vốn là phải đem ngươi thiên đao vạn quả, chỉ hận ta tài nghệ không bằng người, nay nếu ngươi muốn giết, liền thống kɧօáϊ chút!”
Vũ Lâm Hanh nheo mị nhãn, cười lạnh nói: “Ta xem ngươi là nâng cao chính mình, môn phái nhỏ như Thanh Hư môn gì đó ta cũng không có hứng thú nghe, ta kính ngươi lớn tuổi, cũng sẽ không cùng ngươi không chấp nhặt.” Nói xong ôm Phong Tuấn, cười nói với Lạc Thần bên cạnh: “Lão bằng hữu, ta đi trước một bước, chúng ta hãy đánh cuộc xem đến cùng là ai trước tìm được đồ.”
Lạc Thần thản nhiên nói: “Tùy tiện, dù sao mỗi lần đánh cuộc đều là ta thắng.”
“Thật không?” Vũ Lâm Hanh cười khẽ một tiếng: “Vậy cũng không hẳn, chỉ sợ, lần này sẽ là ta thắng đi.”
Ta nghe được như lọt vào trong sương mù, không biết hai người này đánh cái bí hiểm gì.
Ai ngờ đúng lúc này, một loạt tiếng “sưu sưu” phá không mà đến, mấy đoàn bóng đen tới sát sau lưng Vũ Lâm Hanh, thân hình Vũ Lâm Hanh hơi nghiêng, trong lúc nhấc tay vung lên tay áo lửa đỏ, bóng đen xông tới vội vàng kia lại nhanh chóng thay đổi phương hướng, bắn ngược trở về, chỉ nghe một tiếng “đinh”, tiếng đồ vật bị vỡ lại truyền vào lỗ tai của ta.
Ta nghe được tiếng vang quỷ dị nọ, thoáng chốc trợn tròn mắt, trong lòng nghĩ cô nương này thật đúng là người chuyên gây họa.
Mà Vũ Lâm Hanh quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Thanh Tùng tử lúc này là dáng vẻ không đạt mục đích quyết không bỏ qua, đôi mắt đẹp hiện lên sát khí: “Đây là danh môn chính đạo các ngươi nói? Dám đánh lén đả thương người khác, tốt lắm, tốt lắm, lão đạo sĩ, hôm nay mạng của ngươi, ta liền muốn!”
Thanh Tùng tử vặn mi, phỏng chừng cũng ôm quyết tâm phải chết, ba người Tiêu Tiển, Thành Vân, Tạ Long bên cạnh thấy vậy vội vàng tiến lên giữ chặt Thanh Tùng tử; Thành Vân trước giờ nhận thức đại thế, vội la lên: “Đạo trưởng chớ có cùng tánh mạng chính mình đùa giỡn, bốn người chúng ta hợp lực cũng không thể đối phó yêu nữ này, huống chi nàng cùng Lạc đại nhân quen biết, chúng ta ngàn vạn không thể ra tay lúc này a.”
Tình huống bên kia giằng co, chỉ có ta lúc này chảy mồ hôi lạnh, bởi vì ta mơ hồ nghe được giữa mộ thất truyền đến một tiếng rít dài, ngẩng đầu gặp ánh mắt Lạc Thần, cặp môi mỏng của nàng mím chặt, hiển nhiên cũng là phát hiện.
Người quen thuộc bày trận mới biết, tiếng rít dài rất nhỏ đó, chính là tiếng xé gió khi “phá trận”.
Trước đó khi Vũ Lâm Hanh đánh lui ám khí của Thanh Tùng tử, không biết trời xui đất khiến thế nào, lại đem Nguyên Nhã Hàng Yêu bài hướng Bạch Hổ trêи đài cao trong Tru Quỷ trận đánh nát.
Trong phòng mộ lúc này bắt đầu khởi động sóng ngầm, gió lạnh cũng không biết từ đâu tới đây, xuyên qua lối đi nhỏ, mang theo hơi thở mốc meo cũ kỹ, nhẹ nhàng chậm chạp lướt qua chóp mũi của ta.
“Kít kít kít…” Tiếng vang nhỏ quỷ dị xâm lược màng nhĩ của ta, trong mờ mịt mà chính ta không cảm giác được, tay bắt lấy đoản kiếm khắc hoa sớm thấm ra mồ hôi lạnh nhè nhẹ.
Đồ vật cần vận dụng Tru Quỷ trận loại trận pháp vô cùng hung ác này trấn áp, đến tột cùng là như thế nào? Ta cũng không dám tưởng tượng.
Vũ Lâm Hanh cùng Thanh Tùng tử bọn họ bên kia dường như cũng cảm nhận được biến hóa khác thường trong phòng mộ, tạm thời ngừng lại ân oán, đồng loạt đem ánh mắt hướng về phía quan tài đá giữa Tru Quỷ trận.
“Kít kít kít…” Thanh âm trong quan tài càng ngày càng rõ ràng, như là tiếng kim loại ma sát, lại giống tiếng nhánh cây già nua bị bẻ gẫy.
Lạc Thần đã sớm đem cổ kiếm rút ra, ta đứng ở bên cạnh nàng, nhìn thấy lồng ngực nàng phập phồng không yên, hai tròng mắt vốn yên tĩnh như hồ sâu cũng nổi lên gợn sóng, làm ta rất là kinh dị.
Chỉ nghe Lạc Thần lạnh lùng dặn dò: “Đạo trưởng, Tiêu Tiển mấy người các ngươi mang theo Sư cô nương tạm thời tránh vào lối đi nhỏ, nơi này để ta cùng Lâm Hanh tạm ngăn cản một hồi.”
Vũ Lâm Hanh như là có nghi hoặc, nhìn chằm chằm Lạc Thần, có chút khinh miệt nói: “Trong đó là cái gì? Ngươi thế mà cũng sẽ sợ hãi?”
Lạc Thần gằn từng chữ: “Nghe, Tru Quỷ trận không phải ai cũng có thể lập, thế gian này, chỉ có hai người có thể làm được, một người là Quỷ Thủ Liễu Quy Táng, một người là Bích Lăng Giáp Đổng Thiếu Khinh.
Ngươi nói xem, bị nhốt ở trong, là cái gì?”
Vũ Lâm Hanh nghe vậy, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, trong lòng ta lại càng dâng lên cơn sóng mãnh liệt.
Liễu Quy Táng cùng Đổng Thiếu Khinh đều là cao thủ bày trận oai phong một cõi triều nhà Hán, võ nghệ đều đạt tới cảnh giới cao siêu, tình cảm giữa hai người khắng khít như quan hệ giữa tay cùng chân, chỉ cần là lăng mộ bị là bọn họ để mắt tới, nhất định không có một nơi có thể tránh khỏi tẩy trừ; trước đây ta chỉ ở trên tạp thư (1) cổ xem lướt qua giới thiệu vắn tắt về Tru Quỷ trận, lại không biết ý nghĩa sâu hơn phía sau việc bố trí Tru Quỷ trận.
(1.
Tạp thư: thời xưa, từ này dùng để chỉ những sáng tác như tiểu thuyết, tạp ký, tùy bút.)
Lúc này, theo một tiếng vang lớn chợt phát ra, ba khối Nguyên Nhã Hàng Yêu bài còn sót lại cùng lúc bị ngoại lực nào đó chấn vỡ, tiếp theo nắp quan tài đá chậm rãi bị xốc lên, một bàn tay hiện lên ánh sáng xanh biếc, vịn lấy ven mép quan tài.
Bên tai là tiếng rêи khẽ, làm như hết sức đau đớn, ngay sau đó kẻ trong quan tài nhẹ nhàng nhảy, từ trong quan tài đứng lên.
Thứ đó, không, chính xác mà nói hẳn gọi là tống tử, tạm thời còn chưa thích ứng với biến hóa đột nhiên xuất hiện của thế giới bên ngoài; dưới lớp tóc rồi bời khô héo là bộ mặt khô gầy, hiện vẻ xanh mét, rõ ràng là một tí hơi nước cũng không có.
Toàn thân hắn lại khoác áo giáp kỳ quái, mảnh giáp trêи áo giống như vô số miếng Phỉ Thúy xâu thành, lờ mờ hiện ra tia sáng xanh chói mắt, không ngờ lại là một món bảo vật thế gian ít có.
“Ra… Đi ra!” Tiêu Tiển thấy thế kêu to, vội vàng đi tới kéo ta: “Sư Sư, nhanh chút bỏ chạy a.
Tên này là kẻ khó chơi, chúng ta đánh không lại, đừng thêm phiền cho Lạc đại nhân bọn họ!”
Ta đứng ở tại chỗ không có lên tiếng trả lời, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm quái vật hình người đứng yên trong sương khói tràn ngập trước mắt, trong lòng luôn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không hợp với lẽ thường.
Nhưng cụ thể là chỗ nào không hợp lý, ta nhất thời cũng nghĩ không rõ.
Chỉ thấy ánh mắt tống tử nọ chậm rãi nhìn chung quanh một lần, như là đang phán đoán cái gì, lại hướng chỗ Lạc Thần gầm nhẹ một tiếng, nhanh như chớp xông về phía Lạc Thần.
Nhìn động tác mạnh mẽ lưu loát như mây trôi của hắn, suy nghĩ của ta thay đổi thật nhanh, rốt cục phản ứng kịp, kẻ từ trong Tru Quỷ trận đi ra này, thế nhưng người mang võ công!
“Đáng chết!” Lạc Thần buồn bực hừ một tiếng, đã sớm nhanh như gió lướt ra.
Ta biết nàng là muốn tốc chiến tốc thắng, phàm là tống tử bị khóa ở trong quan tài, khi mới ra quan tài âm khí hao tổn, tu vi sẽ thấp nhất, nếu không ở lúc này nhanh chóng giải quyết, chính là để lại tai họa về sau.
Lúc này Vũ Lâm Hanh cũng theo sát tiến lên, thân hình nàng trông như một con chim lửa, trường kiếm màu đỏ lưu chuyển huyết quang, mơ hồ mang theo sát khí, chắc là uống qua máu tươi của vô số người; lợi khí như vậy, dùng đối phó vật âm tà là tốt nhất, dù sao, oán hận của loài người, mới là lực lượng đáng sợ nhất trong tam giới lục đạo.
Cả hai rất nhanh lấn người qua, hai bóng người đỏ trắng bay nhanh, đảo mắt liền cùng tống tử giáp xanh đó đánh lên.
Võ công của hai người đã sớm đạt tới cảnh giới tuyệt diệu, một quỷ mị âm tà, một sương lạnh từng thước, tốc độ nhanh kinh người; nhưng tống tử giáp xanh cũng không thể khinh thường, vận chưởng như câu, tay không cùng hai thanh thần binh chém giết mà không thấy rơi vào hạ phong.
Trêи người tống tử giáp xanh khí kình quấn quanh, nghiễm nhiên là con đường võ công lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, nếu không phải vẻ mặt hắn tiều tụy, từ xa nhìn cơ hồ cùng người sống không có gì khác.
Đam Mỹ Hài
Vũ Lâm Hanh xem đúng khe hở Lạc Thần cùng tống tử giáp xanh quấn đấu, kiếm đỏ gập lại, như du long thẳng đâm tới sau lưng đối phương, ai ngờ một tiếng vang thanh thúy do kim loại va chạm vang lên, phi kiếm không đâm vào được, trái lại uốn cong lật lại, còn mang theo lực lượng mạnh mẽ bắn ngược trở về.
Vũ Lâm Hanh nơi nào nghĩ tới chuyện này, trong sơ sẩy, tay cầm kiếm bị lực đạo đàn hồi chấn đến run nhè nhẹ.
“Chậc, trêи người thứ này thế nhưng mặc Bích Lăng giáp!” Vũ Lâm Hanh phản ứng kịp, cắn răng phẫn nộ quát.
Bích Lăng giáp! Ta nghe vậy kinh hãi.
Bích Lăng giáp đao thương không vào của Đổng Thiếu Khinh vì sao sẽ mặc ở trêи người tống tử này!?.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
80 chương
110 chương
366 chương
123 chương
315 chương