Dò hư lăng hiện đại thiên

Chương 129 : thần hồn điên đảo thượng

Tiêu Dĩ Nhu mới vào phòng không lâu, bên ngoài trời thu nắng nóng, nàng liền hạ thấp nhiệt độ điều hòa. Chỉ bất quá đây là một căn phòng cũ, hơn nữa bình thường rất ít có người vào, trong phòng không khỏi có cảm giác ngột ngạt đè nén, vì vậy nàng lại đặc biệt mở cửa sổ ra, vén một phần rèm cửa sổ lên để không khí lưu thông. Lạc Thần không tiếng động treo mình ngoài cửa sổ, ánh mắt nhạt nhẽo quét vào trong phòng, tinh tế quan sát. Phòng tuy rằng cũ nhưng trong phòng bài trí lại có một phong cách riêng, tất cả đều là đồ gỗ làm từ gỗ Hải Đường, trong không khí ẩm thấp mơ hồ toát ra vài phần cổ kín. Bởi vì tầm nhìn hạn chế, nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bức tranh chữ treo ở vách tường bên phải, còn bức tường bên trái tất cả đều bị một loạt giá sách lấp đầy, nhìn xuyên qua giá sách thủy tinh, chỉ thấy bên trong đặt không phải sách, mà là những tập tài liệu cùng màu. Thoạt nhìn, nơi này hình như là phòng hồ sơ. Tiêu Dĩ Nhu mặc một thân váy trắng, đang ngồi trước bàn làm việc , cầm bút máy viết chữ. Trêи bàn đặt một tập văn kiện, là nàng mới từ trong túi hồ sơ lấy ra, cầm bút viết rất nhanh, nhìn tư thế tựa hồ là đang ghi chú gì đó. Rất nhanh, nàng viết xong, động tác lưu loát đem văn kiện phong vào túi hồ sơ. Làm xong tất cả, nàng hơi nghiêng đầu, thỏa mãn nhìn tập hồ sơ như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Không hề nghi ngờ, nàng là một mỹ nhân, một thân váy trắng khiến nàng thoạt nhìn đặc biệt thanh thuần, giống một bông hoa bách hợp thanh lệ, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát khuôn mặt tinh xảo của nàng sẽ phát hiện khóe mắt nàng toát ra tư thái quyến rũ . Nhìn chốc lát, miệng nàng đột nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái. Trong phòng vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, Tiêu Dĩ Nhu nghe thấy, cầm lấy điện thoại di động trêи bàn. Nàng nhìn nhìn thấy tin nhắn, tiếu ý càng sâu, miễn cưỡng nghiêng người dựa vào bàn, giống như mạn bất kinh tâm mà trả lời tin nhắn. Tất cả cử chỉ cùng tư thái của nàng đều rơi vào đáy mắt của Lạc Thần. Trêи mặt Lạc Thần không có gì biểu tình gì, nhưng nhãn thần lại như có chút suy nghĩ. Ở hành lang tầng năm một tòa nhà khác, cách xa phòng hồ sơ, bầu không khí lại không được tĩnh lặng như vậy, gần như là giương cung bạt kiếm. Sư Thanh Y thấy nam nhân trung niên gửi tin nhắn rất lâu, cũng lười cùng bọn họ phí lời, trực tiếp nói với Duẫn Thanh: "Giáo sư, chúng ta đi thôi." Duẫn Thanh cũng đang có ý này, buông Tào Duệ ra, đạm nhạt nói: "Quay về trường đại học." Tào Duệ thấy Duẫn Thanh xoay người, vội vã lau vết máu trêи khóe miệng, theo sát nàng, xem nàng như vị cứu tinh. Nam nhân trung niên trước đó vẫn một mực không chịu thả người, hiện tại thấy Tào Duệ rời khỏi cư nhiên lại không nói gì, mà chỉ mắt lạnh nhìn Sư Thanh Y đang đứng tại chỗ. Sư Thanh Y nhíu mi, đại khái cũng biết được quyết định của người mà nam nhân này đã gửi tinh nhắn. Về phần trong tin nhắn nói gì, nàng cũng không rõ lắm, nhưng có thể mơ hồ cảm giác được một tia khó chịu. "Cẩm Vân." Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Chúc Cẩm Vân bên cạnh: "Có đi không?" Chúc Cẩm Vân gật đầu: "Ân." Nàng đi vài bước, quay đầu lại, nói với nam nhân trung niên: "Thầy, tạm biệt." Bởi vì giá trị quan xuất hiện khác biệt, vì vậy câu tạm biệt này chính là tạm biệt thật sự. Nam nhân trung niên không nói lời nào, mà chỉ nhìn Sư Thanh Y cùng Chúc Cẩm Vân xuống lầu. Bốn người đi thẳng xuống bãi đỗ xe, Duẫn Thanh là người đầu tiên lên xe, còn Tào Duệ thì đứng cạnh xe của nàng, nói với Sư Thanh Y: "Thực sự….. cảm ơn các người. Các người giúp tôi nhiều như vậy, thật không biết nên cảm ơn như thế nào." Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Là bạn học với nhau, sau này còn phải cùng nhau làm đề tài, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cảm ơn cái gì." Tào Duệ do dự một lúc, sau đó mới ấp a ấp úng nói: "Sư Thanh Y, anh tôi hắn, hắn có khỏe không? Lúc tôi nằm viện, bọn họ không cho tôi liên lạc với bên ngoài, tôi đã rất lâu không cùng anh liên lạc." Quang ảnh trong mắt Sư Thanh Y lay động, nói: "Hắn, rất tốt." "Thật vậy sao?" Tào Duệ cười rộ lên: "Lần trước Vũ tiểu thư kia mang thuốc giải cổ trùng đến cho tôi, nói là anh tôi tìm Hồ Điệp xin về, anh hắn thật là lợi hại, trước đây Hồ Điệp không muốn cho bọn tôi thuốc giải cổ, chỉ là giúp bọn tôi trì hoãn, hiện tại hắn cư nhiên làm được rồi." Sư Thanh Y chỉ mỉm cười, nói: "Anh cậu muốn tôi nói với cậu, hắn hiện tại có một số việc cần giải quyết, số điện thoại di động cũng đổi rồi, nói cậu không cần gọi vào số cũ, sẽ không ai bắt máy. Chờ hắn giải quyết xong mọi việc sẽ dùng số điện thoại mới liên lạc với cậu." Có đôi khi sự thật rất tàn nhẫn, nên phải lựa chọn lời nói dối thiện ý. Nhất là Tào Duệ vừa mới xuất viện, tâm tình dĩ nhiên sẽ không ổn định, vì vậy cái chết của Trần Húc Đông, Sư Thanh Y quyết định có thể giấu một ngày thì giấu một ngày. Tào Duệ hồ nghi nói: "Vì sao? Không phải hắn đang mở khách sạn trong Phượng Hoàng cổ thành sao, có chuyện gì cần giải quyết, lại còn đổi số điện thoại." "Khách sạn tạm thời đóng cửa." Sư Thanh Y bất đắc dĩ cười nói: "Lúc hắn nhờ tôi chuyển lời rất thần bí. Tôi cùng hắn không thân quen, cũng không tiện hỏi kỹ, cậu nói đúng không? Tôi chỉ chuyển lại những gì hắn nhắn cho bạn mà thôi." Tào Duệ lúc này mới áy náy cúi đầu, vẫn giống như hắn trước kia hướng nội hay xấu hổ: "Cũng phải. thật xấu hổ, vậy tôi sẽ chờ hắn gọi điện thoại đến tìm tôi." Sẽ không đợi được nữa. Ánh mắt Sư Thanh Y thoạt nhìn có chút mềm mại, nói sang chuyện khác: "Cậu nằm viện mấy ngày nay, bọn họ có đối xử tốt với cậu không?" Sắc mặt Tào Duệ trở nên âm trầm, yên lặng chốc lát mới nói: "Tôi cũng không biết hình dung thế nào. Bề ngoài quả thật là bọn họ đang giúp tôi điều trị nhưng tôi cũng không hiểu loại điều trị này, chỉ nhớ rõ có nhiều lúc đầu rất đau, không biết bản thân rốt cục đang làm gì, đang nói gì. Cảm giác đó, rất kinh khủng." Hắn nói, ánh mắt lại liếc mắt nhìn đến trêи người Chúc Cẩm Vân: "Bất quá lúc bác sĩ Chúc có mặt, tôi sẽ tương đối tỉnh táo, phương pháp điều trị của bác sĩ Chúc không giống bọn họ. Bọn họ…. bọn họ rất kỳ quái, không phải thứ tốt lành gì." Đôi mắt ôn hòa của Chúc Cẩm Vân buông xuống, không nói lời nào. Trong lòng Sư Thanh Y hiểu được phần nào, nói với Tào Duệ: "Cậu vừa được xuất viện, trước hết nên điều dưỡng thân thể. Tôi vẫn còn một chút chuyện ở đây, lúc trở về trường đại học, sẽ lại nói chuyện cùng cậu." Nói đến đây, nàng không quên căn dặn một câu: "Trong khoảng thời gian này không nên thuê phòng ở bên ngoài, nên ở lại trong ký túc xá, so với bên ngoài trong trường vẫn tương đối an toàn." Tào Duệ hiểu ý của Sư Thanh Y, gật đầu, sau đó mới mở cửa xe, ngồi vào trong. Lúc này, Duẫn Thanh hạ cửa kính trước của xe xuống, tay khoát lên vô lăng, nói: "A Thanh." Sư Thanh Y thấy nàng hạ cửa kính, đang muốn cùng nói riêng một số chuyện, kết quả Duẫn Thanh nhìn nàng chằm chằm, giọng nói không phập phồng: "Em còn mười ngày phép." Sư Thanh Y: "……" Duẫn Thanh nghiêm túc nhắc nhở, nàng đột nhiên cảm nhận được một cổ áp lực vô hình, trong lòng nói thầm tôi cũng tự biết chỉ còn mười ngày nghỉ phép, nhưng cô cũng không cần dùng giọng nói nghiêm cẩn như vậy nói ra, đặc biệt nhắc nhở tôi "Đừng nghỉ vượt quá số ngày còn lại." Cuối cùng, Sư Thanh Y vẫn thỏa hiệp với Duẫn Thanh, giọng nói ôn nhu đảm bảo: "…. Chờ em nghỉ phép xong, sẽ nỗ lực làm việc, bù lại tất cả." "Em biết là tốt rồi." Duẫn Thanh đạm nhạt nói. Sư Thanh Y nhất thời cảm giác áp lực càng lớn. "Tay phải làm sao vậy?" Duẫn Thanh theo thói quen dùng ngón giữa đỡ gọng kính, nói: "Vừa rồi nhìn qua, dường như có chút không linh hoạt." "Trước đó không cẩn thận bị trật." "Nếu như mười ngày sau vẫn chưa khỏi, em có thể nghỉ thêm năm ngày." Duẫn Thanh quay sang, ngồi thẳng tắp nhìn kín chắn gió, nói: "Bất quá, phải làm việc gấp đôi bù lại." Sư Thanh Y buồn cười: "Mười ngày sau, đảm bảo khỏi hẳn." "Ân. Tôi đi trước đây." Duẫn Thanh xoay vô lăng, rời khỏi bãi đỗ xe, đưa Tào Duệ quay về trường. Còn lại Sư Thanh Y cùng Chúc Cẩm Vân đứng dưới táng cây bạch quả, bởi vì Chúc Cẩm Vân nãy giờ không nói gì cho nên bầu không khí đột nhiên có vẻ tĩnh mịch, lại có chút ngượng ngùng. Trước kia Chúc Cẩm Vân tính cách ôn hòa lại mang theo ba phần giảo hoạt, hiện tại nàng trầm mặc như vậy, khiến Sư Thanh Y có chút không quen, không khỏi nói: "Làm sao vậy?" "Xin lỗi, Sư Sư:" Chúc Cẩm Vân ngước mắt, cùng Sư Thanh Y đối diện. "Xin lỗi cái gì chứ?" Sư Thanh Y thoải mái nói: "Việc này không liên quan đến chị. Lần này chị chỉ làm trợ lý cho chị thầy mà thôi, còn có công việc của tôi, cũng không phải thường xuyên ở đây, chính bọn họ làm chuyện xằng bậy, không thể trách chị được." "Thầy của chị hắn…." "Chị làm gì a." Sư Thanh Y cười rộ lên: "Đột nhiên lại có dáng vẻ này, thật không giống chị." Chúc Cẩm Vân kinh ngạc nhìn nụ cười trêи mặt nàng, nhìn chốc lát, đột nhiên lộ ra dáng tươi cười ấm áp trước đây: "Còn thế này, có giống không?" Sư Thanh Y nói: "Đây mới là chị." Chúc Cẩm Vân vén tóc bên tai, tỏ vẻ nhẹ nhõm nói: "Thực sự cảm thấy giống như rất lâu không gặp em rồi." "Có việc phải ra ngoài một thời gian, chị cũng biết mà." Sư Thanh Y nói: "Lát nữa chị quay về nơi làm việc hay là về nhà?" Ánh mắt Chúc Cẩm Vân lướt qua vai Sư Thanh Y, nhìn thấy một cái bóng cao gầy đang ở xa xa đi đến bên này, vội vàng nói: "Về nhà. Chị đi lấy xe, hôm nay ở đây nói tạm biệt trước, lúc rảnh rỗi sẽ gặp mặt." Chúc Cẩm Vân lái xe rời khỏi, Sư Thanh Y tựa vào xe của mình, cúi đầu nâng tay nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ chiều. Nàng vốn định gửi một tin nhắn cho Lạc Thần, nhưng lại sợ quấy rầy nàng, nên đành thôi, mà chỉ bên xe đợi khoảng nửa phút, cái bóng cao gầy của nữ nhân đã phủ lên chân nàng. Tâm tình của Sư Thanh Y nhất thời tốt lên, nàng ngẩng đầu. Lạc Thần vẻ mặt nhu hòa, nói: "Đều ổn thỏa rồi?" Sư Thanh Y gật đầu: "Tuy rằng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bất quá cũng xem như làm thỏa đáng. Tào Duệ đã xuất viện, theo giáo sư trở về trường." Nàng đem những chuyện đã xảy ra ở tầng năm lúc nãy kể lại tường tận cho Lạc Thần nghe, Lạc Thần vẫn trầm mặc nghe từ đầu đến cuối, sau đó mới nói: "Nam nhân trung niên kia, hắn liên tục gửi tin nhắn sao? Thay đổi thái độ, cũng là do tin nhắn?" "Ân, hắn gửi đi khoảng năm sáu tin nhắn, bởi vì tốc độ nhanh, thoạt nhìn chỉ trong một lúc gửi đi rất nhiều tin." "Lúc đó khoảng mấy giờ?" "Em khi đó có chút nóng lòng, nên nhìn đồng hồ, vừa đúng ba giờ ba mươi hai." Lạc Thần nghe được là giờ đó, khóe miệng xẹt qua một tia cười. "Làm sao vậy?" Sư Thanh Y hỏi. "Về nhà, trêи đường nói tiếp." Hai người lên xe, Sư Thanh Y lái xe ra khỏi bệnh viện tâm thần, Lạc Thần ngồi ở ghế lái phụ, lúc này mới đem những gì nàng chứng kiến ở tòa nhà cũ nói với Sư Thanh Y. Đôi mắt Sư Thanh Y nhìn phía trước, giọng nói lộ vẻ kinh ngạc: "Cùng nam nhân kia nhắn tin chính là nữ nhân mặc quần trắng lần trước chúng ta nhìn thấy? Nàng hình như là em gái của Tiêu Mộ Bạch, bất quá em cùng huynh muội bọn họ không quen biết, cũng không biết nàng cụ thể tên gọi là gì." Vốn dĩ Sư Thanh Y cũng không biết Tiêu Mộ Bạch, lần đó Sư Dạ Nhiên đến nhà tìm nàng, nàng mới có ấn tượng với nam nhân mặc tây trang kia. Huống hồ đó còn là đối tượng xem mắt mà Sư Dạ Nhiên sắp xếp, vì vậy Sư Thanh Y đối với hắn càng thêm "khắc sâu ấn tượng." Nhắc đến Tiêu Mộ Bạch, Lạc Thần tựa hồ có chút lạnh nhạt, chuyển sang đạm nhạt nói: "Đến lúc đó điều tra một chút. Nhất là bệnh viện tâm thần kia, tuy nói bề ngoài là bệnh viện công nhưng thực tế lại có một phần cổ phần tư nhân, về phần người nắm cổ phần, có lẽ là Tiêu gia." Sư Thanh Y gật đầu: "Ân, em cũng hiểu được điều này là rất có thể. Bệnh viện công, phần lớn đều có công ty đầu tư vào, ai đầu tư nhiều, người đó chiếm vị trí lớn. Tỷ như Vũ Lâm Hanh, trong tay cậu ấy có cả phần của một bệnh viện tư nhân, Sư Dạ Nhiên cũng vậy. Nhưng em cảm thấy bệnh viện này cũng không mang lại lợi ích gì, Tiêu gia vì sao lại chọn chỗ này đầu tư?" "Có lẽ bọ họ cần một căn cứ." Lạc Thần nói: "Mục đích cụ thể, bắt đầu điều tra mới có thể biết được." Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: "Tiêu gia bối cảnh vô cùng phức tạp, quan thương hai bên đều có, muốn điều tra tương đối khó khăn. Vũ Lâm Hanh có nhiều tai mắt, em để cậu ấy điều tra một chút, nếu như cậu ấy tra không được, vậy chỉ có thể…." "Chị em sao?" Sư Thanh Y cắn môi dưới, gật đầu: "Ân. Chị ấy hiểu rất rõ người của Tiêu gia." "Hiểu rõ đến mức muốn cho em vào cửa Tiêu gia, đúng không?" Sư Thanh Y xoay mặt sang, liếc mắt nhìn đường cong nhu hòa trêи khuôn mặt Lạc Thần, gấp gáp nói: "Đó là chuyện của bản thân em, chị ấy nói cũng không tính." Khóe miệng Lạc Thần khẽ cong, nói: "Đừng nhìn lung tung, chuyên tâm lái xe." Sư Thanh Y chỉ đành nhìn thẳng phía trước. Sau khi đi siêu thị mua đồ ăn cùng một số vật dụng hàng ngày, về đến nhà đã là năm giờ ba mươi chiều. Bận rộn đến tốt, hai người cùng nhau vào nhà bếp, ăn xong cơm tối, bóng đêm cũng rất nhanh buông xuống. Lạc Thần vào phòng sách xem tài liệu thi lái xe, Sư Thanh Y cầm điện thoại di động, ở phòng khách nói chuyện cùng Vũ Lâm Hanh. TV trong phòng khách vẫn mở, quảng cáo luân phiên vang lên, bên kia Vũ Lâm Hanh không biết có phải quá nhàn rỗi hay không, ở trong điện thoại lải nhải liên miên. Trừ đi thời gian Sư Thanh Y giao cho nàng việc điều tra Tiêu gia, nàng lại cùng Sư Thanh Y nói chuyện bốn mươi phút. Nhìn thấy thời gian trôi qua rất nhanh, Sư Thanh Y mang dép đi một vòng lớn quanh phòng khách, rốt cục nhịn không được, nhướng mày nói: "Tiểu thư, cậu không phải nói cậu bề bộn nhiều việc sao?" "Ban ngày tớ rất bận rộn a." Trong điện thoại giọng nói của Vũ Lâm Hanh đặc biệt vui vẻ: "Nhưng hiện tại là buổi tối." Nói đến đây, Sư Thanh Y lại nghe nàng thấp giọng nói: "Có uống được hay không?" Đây rõ ràng không phải Vũ Lâm Hanh nói cùng Sư Thanh Y, mà là người bên cạnh, rất nhanh, cách điện thoại, Sư Thanh Y chợt nghe thấy giọng thiếu nữ hàm hồ nói: "Cái này thật cay a, lại có chút đắng, ngô, uống không ngon, em muốn đổi ly khác." Khóe miệng Sư Thanh Y co rút: "…. Vũ Lâm Hanh, cậu cho Âm Ca uống cái gì vậy? Chẳng lẽ là rượu đỏ của cậu?" Vũ Lâm Hanh phủi bỏ trách nhiệm: "Không liên quan đến tớ a. Chính em ấy lấy ra a, tớ cản cũng cản không được." "Tớ hiện tại thật muốn bóp chết cậu." Sư Thanh Y nói: "Bản thân là ma men đã đành, không nên dạy hư Âm Ca, em ấymới mười lăm tuổi." "Sư Sư, đừng nghiêm túc như vậy, rượu đỏ thôi mà." "Cậu nghĩ rằng tớ không biết cậu cất rượu đỏ bao nhiêu độ sao? Đừng nói rượu trắng rượu đỏ, cho dù là bia cũng không được." Vũ Lâm Hanh ở bên kia tặc lưỡi: "Tớ cảm thấy nồng độ không thành vấn đề, nàng thoạt nhìn tửu lượng rất tốt, uống nửa ly cũng không có việc gì .Không giống cậu, một người lớn như vậy tửu lượng lại kém như vậy, uống vài ngụm thì mặt đã đỏ, chậc chậc." Sư Thanh Y: "……" Sư Thanh Y nhẫn nhịn, rốt cục hít sâu một hơi, đề cao giọng cả giận nói: "Con mắt nào của cậu thấy tớ đỏ mặt! Con mắt nào của cậu đã thấy." Vũ Lâm Hanh phỏng chừng cười đến ngã lăn: "Ai nha, đừng tức giận, đừng tức giận. Được rồi, lần sau đến nhà của tớ, tớ sẽ mời cậu uống, để xem cậu có đỏ mặt hay không." "Tớ không nói với cậu nữa." Sư Thanh Y xoa nhẹ mi tâm, đưa điện thoại di động ra xa một chút, nói: "Tối hôm nay, tớ, rất, bận, được, chưa! Tạm, biệt!" Nói xong, quyết đoán cắt điện thoại. "Buổi tối rất bận sao." Nữ nhân phía sau nhàn nhạt nói: "Có bao nhiêu bận?" Sư Thanh Y xoay người sang chỗ khác, khuôn mặt đột nhiên quỷ dị đỏ lên. Lạc Thần vừa mới từ phòng tắm đi ra, trêи người vẫn mặc áo tắm trắng muốt, cả người như mỹ ngọc thanh khiết, tóc dài ướt át buông xuống bờ vai, tựa hồ bọc hơi nước. Đôi mắt đen sâu thẳm của nàng chăm chú nhìn Sư Thanh Y, hàng mi dài rũ xuống , càng thêm ʍôиɠ lung. Sư Thanh Y lui lại, đặt điện thoại xuống, nói: "Chị….. tắm rồi sao?" "Bây giờ đã hơn mười giờ, cho nên?" Sư Thanh Y cảm giác đầu lưỡi thắt lại, thiếu chút nữa thì cắn trúng lưỡi, hàm hồ nói: "Đã mười giờ? Vũ Lâm Hanh này thật nhiều lời, thực sự là, cùng em nói điện thoại lâu như vậy." Lạc Thần nghiêng đầu, vén lên sợi tóc ướt át, không nói gì, đi đến sô pha ngồi xuống, sau đó tiếp tục xem tài liệu. Nàng mặt không chút thay đổi mà xem tài liệu, không khỏi khiến Sư Thanh Y cảm thấy cô đơn. Sư Thanh Y chăm chú nhìn chân dài thẳng tắp xích lõa dưới áo tắm của nàng, trắng nõn, đẹp đến thiêu đốt đôi mắt kẻ khác, không khỏi khát vọng, nhẹ giọng nói: "Chị tắm rửa xong rồi, còn muốn tiếp tục… xem tài liệu sao?" Đầu Lạc Thần gần như không ngẩng lên: "Lần đầu tiên chị thi giấy phép lái xe, muốn xem nhiều một chút." "Xem đến mấy giờ?" "Có thể là cả đêm." Sư Thanh Y: "……." "Thế nào?"! Lạc Thần lúc này mới ngước mắt lên, trong mắt một mảnh trong suốt. Ánh mắt của nàng thanh khiết vô tội, thực sự đã nhận thấy một cổ nhiệt khí dâng lên trong lòng Sư Thanh Y. Nhớ đến những lời nàng đã nói buổi trưa tại phòng bếp, cân nhắc một chút, gương mặt Sư Thanh Y hơi nóng lên, nói: "Có phải chị đã quên chuyện gì hay không?" "Chuyện gì?" Lạc Thần yên lặng nhìn nàng. "Không có việc gì." Sư Thanh Y cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó mới miễn cưỡng nói: "Em cũng đi tắm rửa. Chị… xem đi."