Dò hư lăng cổ đại thiên
Chương 207 : cuộc sống ấm áp
Ta cúi đầu thở ra một hơi, ngực giống như muốn vỡ ra.
Nàng nói tiếp: “Nếu như có thể, ta có một nguyện vọng, thời gian của ta và ngươi là vĩnh hằng.”
“Ta cũng muốn cùng ngươi vĩnh viễn cùng một chỗ.” Ta nhịn không được cười: “Thế nhưng vĩnh hằng là không thể nào, ngốc quá. Chúng ta sẽ từ từ theo năm tháng mà già đi, cuối cùng hóa thành cát bụi.”
Nàng gật đầu, trong con ngươi như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Ngươi nói cũng phải.”
Ta nói: “Bất quá ta sẽ hóa thành cát bụi trước, như thế sẽ cùng với ngươi ở chung một chỗ. Thời gian của chúng ta vẫn thật lâu đi.”
“Thật lâu là bao lâu?”
Ta suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Ta nói rồi, đó là chuyện cả đời. Chúng ta hiện nay còn trẻ, vẫn còn hơn mấy cái mười năm, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều là một ngày mới, một ngày đêm mười hai canh giờ, mỗi canh giờ cũng có chỗ bất đồng. Như vậy xem ra, tất nhiên là thật lâu, thật lâu.”
Nàng không nói gì, ngón tay lại đột nhiên gian xảo mà tiến vào, dán bên trong áo vuốt nhè nhẹ.
Ta bị nàng đột nhiên tập kϊƈɦ, không kịp khống chế khẽ kêu một tiếng, trong lòng cơ hồ muốn cuộn trào dâng lên, mặt ta nóng như lửa đốt, buộc lòng dùng con ngươi trừng nàng: “Ngươi. . . Ân. . . Ngươi chú ý nghe. . . Ân. . . Chú ý nghe ta nói!”
Nàng ở bên tai ta cười nói: “Nhìn bộ dáng nghiêm túc của ngươi, còn suy nghĩ. Ngươi quên chúng ta lúc này đang làm cái gì? Ta không vui.”
Ta chịu đựng, phía dưới như từng đợt sóng triều dâng lên cuồn cuộn, run rẩy nói:”Không….Ta không có quên.”
Nụ cười của nàng nhuộm tầng nhàn nhạt mật ý, gật đầu nói: “Chưa quên là tốt. Thời gian kế tiếp của chúng ta cũng sẽ thật lâu.”
Ta hận không thể đem mặt vùi vào trong gối, đồng thời cảm thấy động tác tay nàng phía dưới di chuyển lại như nhanh hơn, thân thể không chịu nổi liền run một cái, chân hơi gập lại, hơi kẹp chặt nàng. Mà ngón tay của nàng giống như cá bơi, bắt đầu dao động.
Ta ôm chặt lấy nàng, nàng cúi đầu, khe khẽ hôn nhẹ nơi da thịt chỗ cổ ta. Một lúc sau, ta thực sự nhịn không được, đành phải chặt chẽ ôm lấy nơi mềm mại mà tinh tế của nàng, vuốt ve qua lại, nàng cũng cúi đầu xuống thở dốc ra tiếng, mang theo vài phần ẩn nhẫn, vài phần tình ý .
Chỉ là than nhẹ, nghe vào, lại có vài phần như là thở dài.
Hai người tới tới lui lui, không hiểu được dây dưa bao lâu.
Sau đó, ta tiến nhập thật sâu bên trong nàng, cảm thụ nàng, bên trong ấm áp, đầu ngón tay như được bao bọc bởi một nguồn nước ấm áp mà mềm mại, có cảm giác như có thể hòa tan được.
Đối với nàng say mê như vậy, nàng cúi đầu khắc chế tiếng thở gấp, cực kỳ dịu dàng, nghe vào tai ta, càng khiến cho thể xác và tinh thần muốn say.
Nhớ tới lúc trước mỗi lần nhìn nàng ở phía xa, lại muốn tới gần nàng.
Tới gần nàng, rồi lại muốn ôm nàng.
Ôm nàng, lại muốn hôn nàng, thậm chí còn muốn nhiều hơn.
Ở trêи người nàng, ta rất là tham lam. Tới tới lui lui, hôn lên từng tấc da thịt của nàng, nhìn nàng từ trêи xuống dưới, chỉ thấy đôi mắt nàng hơi khép, lông mi run rẩy, khóe mắt hơi hiện lên hồng, đặc biệt xinh đẹp động lòng người, như hoa lê trong sương sớm, nhị hoa đỏ thắm, trêи cánh hoa là sương sớm chập chờn dao động.
Rõ ràng nàng là nữ nhân băng lãnh, trước mặt người ở bên ngoài, có được nụ cười của nàng đều là khó khăn. Nàng bên dưới thân ta, tất cả mềm mại quyến rũ của nàng lại đều bày ra, toát ra một vẻ đẹp rực rỡ như ánh hào quang.
Nàng là thê tử của ta. Chính là của ta. Điều ta có thể làm, là muốn dùng đời sau che chở nàng, nàng xinh đẹp như hoa nở rộ trong tay ta.
Không nhớ được lúc nào ngủ mất, hết sức mệt mỏi, hai người ôm nhau ngủ, người bên cạnh da thịt mềm mại nhẵn nhụi, giống như áng mây, thư thái cùng dễ chịu.
Lần thứ hai mơ hồ tỉnh lại, phát hiện cửa sổ bên ngoài vẫn chưa có ánh sáng xuyên qua, ngày mùa đông trời sáng luôn trễ, nghĩ đến lúc này có lẽ là hừng đông. Vốn là ta ngủ rất trầm, thế nhưng cơ thể Lạc Thần bên cạnh di chuyển, rời khỏi, lúc này mới đem ta đánh thức.
Mơ mơ màng màng, nhìn thấy sống lưng thẳng tắp tinh tế lả lướt của Lạc Thần, cùng bờ vai trần trơn bóng.
Nàng bước xuống giường, thân thể không mảnh vải đứng lên, đường cong lả lướt. Ánh sáng nến chỉ còn mờ mờ do sắp cháy hết, ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng lên nàng, khiến cho trêи da thịt hiện ra một tầng mê ly. Tóc dài đen nhánh rũ xuống, sợi tóc dài thật dài, giống như cánh chim.
Nàng bắt đầu mặc quần áo, động tác có chút lung tung, dường như có chút khẩn trương. Cuối cùng đem áo choàng hồ cừu khoác lên trêи người, thân thể có chút lay động mà đi ra ngoài.
Ta cả người mỏi nhừ, lúc trước hai người lật qua lật lại dây dưa hồi lâu, mí mắt nặng nề, uể oải hỏi: “Ngươi đây là muốn đi. . . Đâu?”
“Đi ra ngoài một lúc, ngoan, sẽ trở lại.” Nàng không quay đầu lại, thanh âm khe khẽ mà mềm mại, như nước, lưu lại một chút mệt mỏi.
“Ân.” Ta mơ hồ đáp lại.
Ở trêи giường miễn cưỡng lật người qua lại chờ Lạc Thần trở về. Bên ngoài một mảnh đen như mực, phi thường vắng vẻ, trải qua một lúc, ta nghe phía bên ngoài truyền đến vài tiếng cực kỳ nhỏ. Gần đây ta không khỏi cảm thấy thính giác mình còn hơn bình thường, tốt hơn rất nhiều, có thể nghe được những âm thanh cực kỳ nhỏ xung quanh.
Bên ngoài truyền tới thanh âm cực nhỏ, gián đoạn vang lên vài tiếng, dần dần đi xa, cuối cùng biến mất, quay về yên lặng.
Ta suy nghĩ, phát hiện có chút như là tiếng ho khan của người bệnh, thế nhưng người ngoài cách xa nơi này, không biết là từ nơi nào vọng tới, trêи thực tế điều này rất khó xảy ra.
Thực sự có chút mệt mỏi, trong chăn ấm áp, ta cuộn tròn lại, không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu buồn ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mới trở về, lúc vén chăn đi vào, cái lạnh chợt lùa vào. Nàng lại đem quần áo cởi ra hết, da thịt trơn nhẵn hiện lên lạnh lẽo. Ta đem mặt dán lên ngực của nàng, đem chăn đắp lên trêи người nàng, vuốt ve qua lại cơ thể nàng, muốn cho thân thể của nàng trở nên ấm áp hơn.
Như vậy thay nàng làm ấm, tinh thần của mình dần dần khá hơn, ta nói: “Ngươi xem thân ngươi lạnh như vậy, khi đến ngày mùa hè, ta mỗi ngày đều ôm ngươi, dính ở trêи người ngươi, nhất định là cực kỳ thoải mái. Vào đông, ngươi lại ôm ta, ta sẽ làm ấm cho ngươi, ngươi nói như vậy tốt lắm phải không?.”
“Ân, tính toán thật tốt.”
Nàng nói, cúi đầu hôn ta, trong miệng có một chút nước, hình như là uống nước súc miệng, nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ, lại mang theo một mùi nhàn nhạt khác.
Ta có một lần hoảng hốt cho rằng đó là máu, thế nhưng nghĩ, lại rõ ràng rằng không có khả năng.
Chỉ là hiện tại ôn nhu của nàng khiến cho ta không còn suy nghĩ được gì. Đầu lưỡi mềm mại của nàng trêu chọc ta, nơi cổ họng phát sinh ra tiếng than nhẹ nỉ non, ta bị nàng làm cho không còn thấy buồn ngủ, như vậy hôn, hai người liền triền miên một chỗ. Tình. Ham muốn lại đến, hơn nữa ta lúc trước làm ấm thân thể cho nàng, trêи da thịt nàng ban đầu lạnh lẽo cũng đã tan hết, giống như có một cảm giác muốn hòa tan chảy bên trong cơ thể ta.
Ta cảm giác như mình trở thành một tấm vải, bị nàng mở ra, quanh co dò xét, lại gấp lại. Thân thể mềm mại, hận không thể đem nàng ôm quá chặt, tìm kiếm thật sâu. Chỉ là lần này vẫn chưa triền miên bao lâu, nàng dường như cực kỳ mệt mỏi, tay chống đỡ cơ thể đặt sau đầu ta, một tay ôm ta nghỉ ngơi, trêи ngực phập phồng thở nhẹ.
Ta lau đi mồ hôi trêи trán nàng, trong lòng thương yêu không thôi:”Ngươi nhìn ngươi mệt mỏi thành ra như vậy, mới vừa rồi hai người nên nghỉ ngơi mới đúng.” Nghĩ lại, chợt nhận ra là bởi vì ta mà nàng mới mệt mỏi thành ra như vậy, không khỏi xấu hổ: “Lần sau. . . Lần sau ta không như vậy nữa.”
“Ta muốn như vậy, thích như vậy.” Nàng mỉm cười: “Ngươi cũng thích, không phải sao?”
Ta đỏ mặt nói: “Đúng là thích, thế nhưng cũng phải hảo hảo ngủ mới đúng.”
Trong mắt nàng hiện ra tia sáng mềm mại, đem ta hôn lại hôn, nói: “Ta luyến tiếc ngươi, muốn tiếp tục thương yêu ngươi như vậy.”
“Ngươi nói cái gì?” Trêи mặt ta nhiệt độ không giảm, trái lại càng tăng: “Ta lại không đi, ngươi làm cái gì luyến tiếc ta? Thực sự là.”
Nàng cười nhạt nói: “Ta là nói, ta muốn cùng ngươi cứ như thế này, không muốn tách ra.”
Nàng trong mắt hàm chứa tình cảm ôn nhu, mà nàng tối nay trực tiếp nói với ta, so với lúc trước thật sự là nhiều hơn, giống như đường ngọt chảy vào trong lòng ta vậy. Lúc thì nhẹ nhàng hoan hỉ, khi thì vô cùng nóng bỏng.
Thưòng ngày, nàng cũng không trực tiếp nói ra như vậy, nếu có thì chỉ là bao hàm ý tứ trong đó, phù hợp tính tình của nàng. Tương tự như yêu ngươi, thích ngươi, luyến tiếc ngươi, thương ngươi các loại, căn bản không có cơ hội nghe được.
Bất quá ta cũng là một người bình thường, lần đầu tiên nghe được người yêu thổ lộ tâm tình, trong lòng tất nhiên là vui mừng, dù sao muốn nghe từ trong miệng nàng mấy cái này, đúng là khó có được cơ hội. Ta ở sâu trong lòng cực kì vui vẻ, nét mặt ngược lại giả bộ căng thẳng, nhẹ giọng trả lời: “Dù thế nào ta ngày sáng đêm tối đều ở đây bên cạnh ngươi, cũng không đi đâu, ngươi chỉ cần nhìn là thấy.”
Âm thầm suy nghĩ một chút, mơ hồ nghĩ nàng cũng không phải có ý đó. Không khỏi lại có chút mất mát cùng mệt mỏi, khi nào ta mới có khả năng nhìn thấu được nàng đây.
Lần thứ hai tỉnh lại vô cùng muộn, ánh sáng ngoài cửa sổ tràn vào trong phòng, tuyết trắng hiện lên nhu hòa êm ái, dự đoán là đêm qua đúng thật tuyết rơi rất lớn, tuyết quang ở cửa sổ chiếu sáng một mảnh trắng xóa.
Thắt lưng cảm thấy không có chút sức lực, không khỏi thầm nghĩ lần tới việc này nên kiềm chế lại mới tốt. Bình thường sáng sớm Lạc Thần đã thức dậy, hiện tại lại ôm ta nhắm mắt mà ngủ.
Ta ở trêи mặt Lạc Thần hôn xuống, quá một lúc, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn ta, nhẹ mỉm cười.
Đúng lúc này, cửa bị đập rầm rầm, thanh âm của Vũ Lâm Hanh như tiếng sấm vang ở bên ngoài: “Sư Sư, ta muốn đói chết rồi, ngươi sao còn không ra làm điểm tâm!”
Ta đưa lưng qua, quay ra ngoài cửa nói: “Ta. . . Ta còn chưa thức dậy, ngươi tự mình đi ra bên ngoài mua một chút điểm tâm ăn, trong thôn có rất nhiều quán, nhiều con phố như vậy, nhiều tửu lâu như vậy, ngươi lại không tự mình đi mua ăn được? Tiểu thư, ta không phải là người hầu của ngươi, không có khả năng hầu hạ ngươi!”
Vũ Lâm Hanh cả giận nói: “Ngươi tối hôm qua đã nói sáng hôm nay sẽ nấu cho chúng ta món mì xương, nói ăn ngon như vậy, ta có thể đợi cả đêm, thế nào hiện tại muốn ta đi bên ngoài ăn! Ta đập chết ngươi không có lương tâm không có trí nhớ!”‘
Ta vỗ trán một cái, trong lòng nói ta thế nào lại đem chuyện này quên mất. Mới vừa tỉnh ngủ, trong đầu vẫn còn uể oải, ngoại trừ hình ảnh đẹp đẽ động lòng người của Lạc Thần đêm qua còn giữ lại, dù sao. . . Nói chung ta cái gì cũng đều quên hết.
Lạc Thần ngồi dậy, đem quần áo của hai người phía cuối giường lấy ra, cười nói: “Chúng ta thức dậy thôi, chờ lát nữa chọc tới Lâm Hanh, nàng nhất định muốn xông tới đánh người.”
Ta tiếp nhận quần áo, một mặt mặc một mặt đối Vũ Lâm Hanh nói: “Ngươi. . . Ta đêm qua cảm lạnh, đúng là ngủ hơi muộn, ngươi khoan hồng độ lượng bỏ qua cho ta, ta liền làm điểm tâm cho ngươi!”
Vũ Lâm Hanh vẫn ở chỗ cũ quát: “Ngủ hơi muộn? Ngươi có biết bây giờ là lúc nào không? Giờ Tỵ! Một chút nữa sẽ ăn cơm trưa!”
Lạc Thần xoa nhẹ mi tâm, nói: “Chớ có ầm ĩ, đau tai ta. Liền đi ra.”
Thanh âm của Vũ Lâm Hanh liền im lặng, bỗng nhiên ở bên ngoài cười thật to.
Ta và Lạc Thần sửa lại quần áo, đi ra ngoài cửa, chỉ thấy ánh sáng chiếu lên Vũ Lâm Hanh đang khoanh tay, tựa ở lan can cười híp mắt nhìn hai người chúng ta.
Ta bị nàng nhìn đến cả người có chút cáu giận: “Ngươi. . . Ngươi nhìn cái gì vậy.”
Vũ Lâm Hanh vẫn là cười híp mắt y như hồ ly, suy nghĩ nói: “Nguyên lai là ma quỷ và ngươi ở trong phòng, trách không được, trách không được thức dậy trễ như thế.”
Lạc Thần nghiêng mặt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Ta không cùng nàng ở một phòng, lẽ nào cùng ngươi một phòng?”
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: “Ta đây không phải là lúc trước nhìn thấy ở cửa có một người mặc quần áo trắng ngang qua, ta còn tưởng rằng ngươi sáng sớm đi đâu, hơn nữa ngươi đã từng thức dậy rất sớm, ta liền đoán rằng Sư Sư một người ở trong phòng ngủ nướng. Ai biết ngươi lại cũng ở cùng, thật khiến người ta ngạc nhiên.”
Lạc Thần nói: “Người mặc áo trắng?”
Vũ Lâm Hanh nói: “Đúng. Một thân bạch y, giày cũng trắng, không phải ngươi quanh năm suốt tháng mặc đồ trắng sao, ta liền tưởng là ngươi, ai biết chỉ là một người qua đường.”
Lời editor: Mấy nay toàn được ăn ngọt, ta nghĩ mình bị ngộ độc đường rồi 🙂
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
131 chương
53 chương