Đồ heo , cô chết với tôi!

Chương 52 : Diệt “phát xít ”

Hoàng nói với giọng bực mình . Thật là cậu ta biết đồng cảm với người khác quá . Tôi lấy làm hãnh diện khi có một người bạn biết quan tâm đến cảm xúc của người khác như Hoàng . Ôi hãnh diện , hãnh diện quá đi mất thôi . -Này cô bạn , cô không cảm thấy mình không đủ tư cách để ngồi ở vị trí đó ư ? Cô nàng đáng ghét chỉ vào chỗ mà tôi đang ngồi , kèm theo cái giọng thì chả hay ho gì . Thật là làm con người ta mất hết cả cảm tình , đang lấy làm hãnh diện , tâm trạng đnag vui mà co ta lại phá vỡ . Bực mình quá , nhất định phải cho cô ta một trận mới được . Chính cô ta là người gây sự trước chứ không phải tôi , giờ thì tôi có thể đàng hoàng mà nói cho cô ta một trận mà không sợ người ta nói rồi . Hơn nữa tư cách để ngồi nữa . Xì , tôi có thừa tư cách còn cô ta mới là người thiếu tư cách thì có . Đã thế còn nói với cái giọng đáng ghét nữa . Bực mình quá . -Em hơi bị quá đáng rồi nhé Diễm My, đừng tưởng rằng anh không nói gì là em có thể lấn lướt . Hoàng nói . Thì ra cô ta tên là Diễm My , tên thì đẹp mà giọng nói tính cách thì ngược lại . Đúng là thật phí khi cái tên đẹp như thế lại bị cô ta phá hủy đi . -Một con bé không đáng giá như vậy mà anh cũng lên tiếng bảo vệ ư ? Cô nàng quay sang hỏi Hoàng . Nhưng mà giờ thì máu nóng trong người tôi thực sự cao lắm rồi đấy nhé . Phải giải tỏa căng thẳng thôi . -Này cô bạn . Tôi gọi cô nàng đáng ghét . -Gì thế con bé nhà quê ? -Tôi nghĩ là cậu nên xem lại bản thân mình trước khi nói người khác . Tôi và cô thử ra đường xem mọi người nhận xét chúng ta như thế nào nhé , con gái mà không biết một phép tắc đơn giản là chào hỏi như cô thì có đáng để so sánh với tôi không chứ . Hơn nữa với cách ăn mang như cô thì chưa hẳn đã là hơn tôi đâu , nói thật là nhìn cô chẳng khác gì một con bé trong “ Lầu xanh “cả . Trông thật ngứa mắt và đầy phản cảm . Hai từ lầu xanh được tôi nhấn mạnh và kéo dài vô cùng . Tôi bực mình thực sự nhưng dù sao cũng cố nén thì cũng cố nén cho luôn , ít nhất là cũng không để Hoàng mất mặt . Đành dùng những từ ngữ thật là nhẹ nhàng vậy dù rằng lòng tôi thì chẳng hề muốn một chút nào . -Cô là cái thá gì mà dám nói tôi như vậy chứ . Cô nàng đáng ghét mặt đỏ phừng phừng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống . -Ú , về thôi . Hoàng đứng dậy kéo tôi ra về . Nhưng mà tôi đâu muốn ra về đâu . mà chắc hẳn cô nàng kia cũng không muốn tôi về sớm như vậy . -Cậu thả tay tớ ra , tớ nói với cô bạn này vài tiếng nữa thì tớ sẽ cùng cậu đi về . Tôi gỡ tay Hoàng và nói một cách nghiêm túc . Và có lẽ Hoàng cũng hiểu ý tôi thì phải , cậu ta liền thả tay tôi ra . -Cô ta không vừa đâu , nói ít thôi rồi về . -Ừ . Yên tâm đi . Tôi mỉm cười . Có người ủng hộ tôi thì tôi còn cần lo lắng gì nữa , cứ tiến bước mà đi diệt “phát xít thôi ”. Phải cho cô ta biết thế nào là trời cao đất dày , mình tài giỏi thì ắt sẽ có người tài giỏi hơn .