Đồ đệ nhà ta lại treo rồi
Chương 8 : Đỉnh núi ngọc lâm
Mới trôi qua một buổi tối luyện công, nàng tới cùng là làm thế nào mà đem bản thân mình chật vật như vậy? Ngọc Ngôn nhíu nhíu mày, phất tay búng ra một cái bí quyết. Mới vừa rồi Chúc Diêu đang còn cảm giác mệt gần chết thì cảm thấy một dòng nước ấm tràn ngập toàn thân, thân thể mệt mỏi uể oải bị quét sạch một cái, ngay cả hô hấp thở ra phù phù cũng bình ổn lại, đây là pháp thuật, thật quá thần kỳ.
Nhìn đồ đệ mới cuối cùng cũng bò dậy được, Ngọc Ngôn lúc này mới yên tâm, quan sát từ trên xuống dưới nàng một lượt, đột nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ…
“Ngươi đi bộ lên núi?”
Chúc Diêu bĩu môi,
“Không phải như thế à?”. Nàng khinh thường nói.
Ngọc Ngôn cổ quái nhìn nàng một cái,
“Vì sao không dùng trận pháp truyền tống ở dưới chân núi?”
Chẳng lẽ là muốn rèn luyện, để chứng minh cho hắn thấy quyết tâm tu tiên của nàng? Ngọc Ngôn vừa nghĩ như vậy, sắc mặt trong nháy mắt đã khá nhiều, đối với cái đồ đệ bình thường nhìn ngu ngu này mà nói cũng có chút thỏa mãn, xem ra tên đồ đệ này tuy rằng không được thông minh cho lắm, nhưng ít ra cũng chịu khó.
Đồ đệ ngu ngu: “…”
Trong lòng đã có vô biên tức giận, mẹ nó chứ, có truyền tống trận pháp sao ngươi không nó sớm! Hại ta! AAA…
Hít thở sâu nhiều lần, Chúc Diêu mới nhịn xuống không để khói bốc lên đầu, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống chi đối phương còn là chỗ dựa vững chắc sau này của mình.
“Đồ nhi, bái kiến sư phụ.”
Chúc Diêu cúi người, khuôn phép cúi chào một cái.
“Ừm!”
Ngọc Ngôn gật đầu, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, hơn một vạn năm, hắn cuối cùng đã có đồ đệ truyền thừa. Cuối cùng cũng không phụ lời căn dặn của sự phụ đã phi thăng trước, Ngọc Lâm phong này cũng có người kế nghiệp.
Hắn nhìn người đồ đệ trước mặt này càng nhìn càng thuận mắt, hận không thể xông lên ôm một cái. Hắn quan sát trên dưới một chút đồ đệ nho nhỏ này, nếu như đối phương nhỏ đi một chút thì tốt rồi. Ai! Vì sao nàng không tới bái sư sớm sớm một chút chứ? Tâm tư Ngọc Ngôn bách chuyển liên hồi, nhưng mà trên mặt của hắn vẫn lạnh như băng không một chút biểu tình gì.
Hắn vung tay lên, y phục rách nát, bẩn thỉu của Chúc Diêu trong nháy mắt khôi phục lại hình dáng ban đầu, ngay cả vết bẩn mà trước đây nàng đánh mãi không sạch cũng biến mất không còn dấu vết gì.
“Thật là lợi hại.”
Chúc Diêu ngạc nhiên lôi kéo y phục sạch sẽ, thật bá đạo quá đi, nguyên lai tu tiên lại tốt như vậy chứ,
“Sư phụ muốn dạy đồ đệ pháp thuật này sao?”
Có cái này, sau này cũng không cần phải giặt quần áo nữa, quá sướng.
“Bí quyết Phủi bụi chỉ là pháp thuật nhập môn, chờ ngươi học xong dẫn khí nhập thể đã, sau đó thì sẽ học nó.”
Ngọc Ngôn thản nhiên nói:
“Ngươi mới nhập môn, đầu tiên nên làm quen hoàn cảnh một chút đã, sáng sớm vẫn là thời điểm linh khí đầy đủ nhất, sáng sớm ngày mai ta sẽ dạy ngươi dẫn khí nhập thể.”
Chúc Diêu gật đầu, cho dù phải ở chỗ này giả bộ ngu ngốc một thời gian đi chăng nữa. Mặc dù đối với tu tiên hiếu kỳ, nhưng không cần phải vội vã.
“Đi theo ta.”
Ngọc Ngôn lướt qua trước mặt đồ đệ, hướng theo con đường mà nàng đã đi lên núi.
Bây giờ sẽ học làm quen hoàn cảnh? Chúc Diêu lên tinh thần, hấp tấp đi theo. Ven đường nàng nỗ lực ghi nhớ hoàn cảnh chung quanh, để tránh sau này bị lạc đường.
Buổi trưa ở đỉnh Ngọc Lâm rất là an tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu cùng tiếng chim cất vang, còn tất cả ngoài trừ cây cối ra thì cũng là cây cối. Chúc Diêu muốn ghi nhớ một chút, nhưng không có hơi đâu mà ghi nhớ, nàng không thể ghi nhớ hình hàng của từng cái cây có hình dáng ra sao được? Không còn biện pháp nàng khác nàng đành yên lặng theo ở phía sau.
Ngọc Ngôn không phải là người nói nhiều, nhìn khuôn mặt lạnh như băng thế kia là biết liền. Mà Chúc Diêu cũng không thân quen với người này, cho nên dọc đường đi hai người không trò chuyện gì.
Hai canh giờ sau, Chúc Diêu thật sự là không nhịn được,
“Sư phụ còn chưa tới sao? Đi thêm nữa thì trời đã tối rồi.”
Ngọc Ngôn quay đầu lại nhìn nàng một cái,
“Phía trước chính là nơi chúng ta cần đến.”
Chúc Diêu im lặng, lại trôi qua một đoạn thời gian, coi như là còn một đoạn nữa đi chăng nữa, chân của nàng sắp gãy tới nơi rồi. Hết lần này tới lần khác người trước mặt cũng không có ý định dừng lại.
Thuyết phục kiểu gì đây? Trong lòng nàng tràn đầy hoài nghi, nhưng chỉ biết cắn răng chịu đựng, lơ đãng liếc nhìn khung cảnh xung quanh con đường.
A, cái cây xiên xiên vẹo vẹo kia nhìn quen quen thế nhỉ, còn có khối đá to to nhìn giống con rùa này nữa chứ, ngay cả con khỉ đít đỏ nữa giống như mình thấy qua rồi.
“Đến nơi rồi!”
Người phía trước ngừng lại, Chúc Diêu nhìn mọi nơi một chút, mẹ nó chứ đây không phải là địa điểm ngày hôm qua nàng đứng hay sao? Sư phụ mang nàng đi đến trưa, lại nhớ tới sự tình từng xảy ra ở nơi đây? Nhìn nàng bò lên đẹp đẽ như vậy, chắc không muốn nàng bò lên núi lần nữa chứ?!? Không phải vì tư thù riêng mà hãm hại đồ đệ đó chứ?!?
“Sư phụ…”
Nàng thật sự muốn khóc.
Ngọc Ngôn nhìn nàng làm khuôn mặt đáng thương, nàng bày ra vẻ mặt này là có ý tứ gì, chắc đồ đệ của hắn lại tính bày trò ngu xuẩn gì nữa đây. Bình tĩnh không nhìn nữa, Ngọc Ngôn chỉ chỉ bụi cỏ bên phải to như hình tròn: “Đó chính là truyền tống trận pháp, bên trong ngọn núi Ngọc Lâm không thể ngự kiếm, ngươi đi vào trận pháp này là có thể tới đỉnh núi.”
A, nguyên lai hắn cho nàng đi lại đường cũ, chính là vì để cho nàng nhìn thấy trận pháp này a. Chúc Diêu nhìn bụi cỏ xanh sum suê bên kia một chút, thoạt nhìn không có gì khác biệt a.
Ngọc Ngôn chỉ chỉ, ý bảo nàng đi qua đó, đứng vững ở đó. Đột nhiên dưới chân một trận loang loáng, một cái trận pháp hình tròn sáng lên, trong sương khói mờ ảo đó có sấm chớp đùng đùng. Ngay sau đó là bạch quang càng ngày càng sáng, cảnh vật trước mắt thoáng cái đã đổi khác. Nàng đã đứng ở đỉnh núi rồi, thật là một trận pháp thần kỳ.
Chúc Diêu nổi lên hứng thú, vòng qua vòng lại vài vòng xung quanh cái trận pháp vừa lóe lên kia, nhưng nhìn đi nhìn mãi mấy lần nàng cũng không hiểu được nguyên lý vận hành của nó, quả nhiên tu tiên thật sự là vĩ đại, thần kì.
”Trận pháp hỗ trợ này hỗ trợ song song với nhau, ngươi cũng có thể dùng nó để truyền tống xuống núi.”
Thấy đồ đệ có hứng thú với trận pháp, Ngọc Ngôn chủ động giải thích.
“Phải không vậy!”
Chúc Diêu có chút hưng phấn, vội vã đi vào, quả nhiên tia sáng kia lần nữa lại sáng lên, vừa “vèo” một cái nàng đã đứng ngay trận pháp dưới chân núi rồi. Sau đó nàng lại tiếp tục đứng vào trận pháp, lại “vèo” cái nữa, nàng đã đứng trên đỉnh núi. Chúc Diêu đi tới đi lui chơi đi chơi lại mấy lần. Nàng không thể không bội phục cái pháp thuật thần kỳ này, nếu mà so sánh với ô tô hay máy bay, quả thực giống như đom đóm đi so với mặt trời.
A, chờ chút! Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua nam tử mặt lạnh như băng ở phía sau kia,
“Dĩ nhiên trận pháp này có thể hỗ trợ truyền tống, vì sao sư phụ lại dẫn ta đi đường núi vất vả hết cả một buổi chứ?!?"
Ngọc Ngôn bị nàng trách đến sững sờ, tựa hồ hắn cũng nghĩ đến vấn đề này, hơi đổi mặt một chút che giấu, hắn mở miệng nói:
“Ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta sẽ dạy ngươi dẫn khí nhập thể.”
Nói xong hắn liền quay người đi vào phòng, sau đó khép cửa phòng lại. Hắn chắc chắn là bị đồ đệ ngu xuẩn làm ảnh hưởng đến chỉ số thông minh rồi, chứ không phải là hắn không nghĩ tới có thể dùng trận pháp để có thể xuống núi.
Chúc Diêu khói bốc lên đỉnh đầu, sư phụ còn có một kỹ năng khác là chuyên môn hãm hại đồ đệ nữa sao?
Nàng im lặng nhìn nhà tranh trước mắt, đúng, chính là nhà tranh này, nàng nhìn cái nhà tranh mà sư phụ bá đạo, gian ác này đang ở, ở trong một cái nhà tranh, hơn nữa là cái nhà tranh duy nhất trên đỉnh núi này. Bốn phía là một mảnh hoang vu...
Như vậy vấn đề là, không có kỹ thuật xây dựng… A mẹ nó chứ, hắn muốn tối hôm nay nàng lên đó nghỉ ngơi ư? Sư phụ ngươi có đúng hay không đã quên điều gì rồi?
Nàng yên lặng nghiên cứu địa hình nửa ngày, xác định đỉnh núi ngoài nơi này không còn nơi khác có thể để ở được nữa. Chúc Diêu đành chỉ có thể nhận lệnh sư phụ đi tới gõ cửa.
Sau ba âm thanh ngắn ngủ, cửa phòng tự động cọt kẹt mở ra. Bên trong phòng đồ vật bày biện rất là đơn giản, ngoài trừ một cái giường thì không còn cái gì khác, mà sư phụ của nàng thì ngồi chính giữa cái giường đả tọa.
”Có chuyện gì?”
”Sư phụ, hôm nay ta nghỉ ngơi ở đâu?”
Chúc Diêu thành thật hỏi.
Ngọc Ngôn ngớ người, lúc này mới nhớ ra đồ đệ của mình chỉ là một người phàm trần, không giống người tu tiên như hắn, tùy ý chọn một động phủ là có thể tu luyện, hắn quá sơ sót rồi.
Truyện khác cùng thể loại
242 chương
51 chương
55 chương
60 chương
476 chương
30 chương
54 chương