Trúc Nguyệt Các “Ple…ple…ple…” Mặc Viên làm mặt quỷ với bóng lưng của Liễu Như Yên xong liền nhảy ra khỏi người Bạch Nhất Quân, rất tiêu sái đến bàn trà ăn bánh hoa hồng. “Lợi dụng ta xong rồi vứt bỏ vậy sao???” Bạch Nhất Quân nhìn ai kia đang ăn uống rất hồn nhiên thì bất mãn lên tiếng. “Vậy chớ ngươi muốn sao??? Hay ta đi giải thích với tiểu biểu muội xinh đẹp kia của ngươi ha!!!” “Mặc Tiểu Viên…. Ngươi…..” Hắn trừng mắt nhìn nàng. Nhóc con này cũng quá to gan rồi đi, dám uy hiếp hắn. “Ta làm sao??? Làm sao??? Làm sao???” Nàng vẫn tỉnh bơ, hi hi ha ha đáp lời hắn, chẳng thèm để vào mắt tức giận của hắn. “Dạo này ăn nhiều nên gan cũng to ra hử???” “Xin lỗi nhé, gan bản đại gia ta đây từ khi sinh ra đã to. Mà ngươi ăn xong rồi thì mau về Tĩnh Các của ngươi đi!!! Ta muốn đi ngủ.” Bạch Nhất Quân bị đuổi liền tức giận, di chuyển nhanh một chút đến bên cạnh nàng tiện thể gõ “cộp” một phát lên cái trán nhỏ của nàng. “Á…. Này, hỗn đản nhà ngươi lại hành hung ta!!! Ăn của ta còn đánh ta!!! Đạo lý gì vậy chứ???” Mặc Viên oán giận trợn mắt nhìn hắn. “Hahaha” Bạch Nhất Quân mặc kệ lời oán trách của nàng rất tiêu sái bước đi.