Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Chương 15 : Hồng nhan họa thủy (tt)
Hai người im lặng suốt cả quãng đường cho đến khi gần tới thư phòng của Tĩnh Các thì bị thị vệ chặn lại: “Hai vị xin dừng bước. Vương gia đã có lệnh không ai được tiến vào trừ phi vương gia cho gọi.”
Bị chặn kiểu này thì họ cũng chỉ đành ôm cây đợi thỏ… À không…. là ôm cây đợi vương gia.
Đợi hơn hai khắc (hơn 30 phút) mà cửa thư phòng vẫn im hơi lặng tiếng, Phúc bá chần chờ hỏi thị vệ: “Vương gia đang xử lý mật vụ (công vụ bí mật) sao???”
“Thứ lỗi!!! Không thể nói.” Thị vệ lạnh nhạt đáp.
“Không sao… Không sao….” Phúc bá cười hiền lành.
Mục Phong vẫn an tĩnh đứng đó giống như mọi chuyện không liên quan tới hắn nhưng đầu óc thì đã sớm lộn tùng phèo lên.
Nếu hắn đoán không nhầm thì vị Mặc gì đó cũng đang ở trong thư phòng cùng với vương gia. Điều hắn lo là hai vị này mỗi lần sáp lại thì cứ như thể thủy hỏa bất dung. Người này đâm một câu, người kia nhất định sẽ thọt lại mười câu, không ai nhường ai.
Có điều mỗi lần như vậy thì đều là vị Mặc cô nương ấy chịu thiệt. Nhưng cái vị này cứ như con gián đánh mãi không chết, hồi máu sống lại cực nhanh. Thỉnh thoảng lại đi trêu chủ tử nhà hắn để rồi bị ngược đãi. -.-
Mà trong mấy ngày đồng hành cùng vị Mặc cô nương này vương gia nhà hắn tự nhiên lại tốt tính một cách lạ thường. Nếu như không phải thỉnh thoảng hắn lấy hết can đảm, đi phá đám cuộc cãi vả của gia với Mặc cô nương, liền bị ánh mắt lành lạnh quen thuộc của gia nhà hắn bắn sang thì nhiều khi hắn còn tưởng chủ tử của mình bị ai đó giả mạo.
Trong mấy ngày này vương gia anh minh của hắn bị trêu chọc còn rất vui vẻ phản đòn, không có bắn sát khí như bình thường, nói chuyện cũng nhiều hơn, cười thật tâm chứ không hề cười lạnh như trước.
Nhìn thấy vương gia thay đổi như vậy hắn rất mừng. Nhưng gia lại thay đổi vì một nữ nhân mới nhận biết chưa tới một tháng thì hắn không biết đến tột cùng đây là chuyện tốt hay xấu. Haizz…. Hồng nhan họa thủy mà…. Mấy ai đoán được
Trong khi Mục Phong còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình thì bên trong thư phòng vang lên một tiếng thét chói tai làm oanh động cả đất trời, chim bay tán loạn.
Phúc bá cùng hai thị vệ gác cửa giật bắn mình, vẻ mặt hoang mang. Riêng Mục Phong thì vẫn còn khá bình tĩnh nhưng trong lòng thầm than không ổn. Hai vị đại gia này không cãi nữa mà đã thăng cấp thành đánh nhau luôn rồi sao??? Mà nghe tiếng hét này thì hắn chắc chắn vị Mặc cô nương kia lại không có quả ngọt để ăn rồi!!! Haizzz…
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
102 chương
25 chương
38 chương
92 chương
3 chương