Phố Main ở Hidden Falls nhộn nhịp như khu Tiểu Ý ở thành phố New York trong dịp lễ hội San Gennaro. Được rồi, cũng có thể là hơi ngoa một chút đấy, Sara nghĩ. Nhưng đối với một thành phố nhỏ giáp với biên giới Canada, đường phố thế là đông đúc lắm. Suốt buổi sáng, cô gặp nhiều dân thị trấn, kể cả ông chú Pirro của Rafe, một quý ông phúc hậu và hạnh phúc, rõ ràng là rất yêu quí gia đình của anh. Cô không thể thấy ông tìm kiếm sự thư giãn hay bất cứ điều gì từ những người phụ nữ khác ngoài vợ ông. Nhưng Sara cũng biết quá rõ rằng, mọi vẻ bề ngoài thường dối trá. Ai mà biết được Pirro làm gì trong thời gian rảnh rỗi của mình?
Hôm nay, dù sao, mọi người đều hòa đồng với nhau, hưởng thụ ánh mặt trời và lễ hội, kể cả Rafe và anh trai mình, hai người không bỏ sót nhất cử nhất động của cô và Angel. Nhưng họ không phải là hai người duy nhất. Biff và Todd cũng chẳng đi đâu xa, liên tục đề nghị được tiếp tế thêm bánh táo, mua thức ăn hoặc đồ uống cho họ từ các quầy khác. Sự quan tâm của họ khiến Sara không hoải mái. Nếu như cô không biết rằng mấy người đàn ông này đã đặt chỗ trước từ lâu rồi, thì cô hẳn đã lo rằng bọn họ do John Morley cử đến, nhưng họ đã đặt chỗ trước cả khi cô đến đây. Họ có thể bám dai như đỉa và quá chải chuốt đối với sở thích của cô, nhưng họ không phải là sát thủ.
Joy, người phụ nữ mà Sara gặp ở nhà nghỉ của Angel hôm qua, đi qua và mua một chiếc bánh nhân táo. Sara còn thoáng thấy cô ta vài lần nữa trong ngày. Cô giữ điều ấy cho riêng mình và còn thoáng có ý định giới thiệu cô ta cho Biff và Todd, nhưng rồi lại nhớ ra là cô ta đã đính hôn. Tốt hơn cả là để cô ta yên một mình.
“Hai cô nương,” một giọng đàn ông quen thuộc cất lên.
Thiêng thế, Sara nghĩ. Biff đứng ở trước quầy, và Todd bên cạnh anh ta.
“Xin chào.” Cô nói bằng một giọng lạnh nhạt cố tình.
Cô muốn giữ khoảng cách với hai người này, chủ yếu vì cô biết họ làm Rafe khó chịu, và cô không muốn làm trầm trọng thêm vấn đề. Anh chăm sóc phần xác cho cô. Cô cũng không thể làm ít hơn với cảm xúc của anh được.
“Hai người có thích lễ hội không?” Angel, luôn luôn là bà chủ nhà nồng hậu, hỏi hai người đàn ông.
“Tôi thích đấy. Thị trấn của chị đẹp lắm.” Biff nói.
“Cơn gió nào đã đưa hai người tới bang miền bắc này thế?” Khi Sara quan tâm, bản tính tò mò của cô lại trỗi dậy.
Hai người đàn ông nhìn nhau trước khi Todd quay lại đối diện với cô. “Chúng tôi làm việc cho một nhà sản xuất rượu vang ở New York, và chúng tôi tìm kiếm mối cộng tác mới.”
“Có lý đấy.” Angel tán đồng. “Ở vùng này chúng tôi cũng có khá nhiều vườn nho và có rất nhiều người quan tâm đến chuyện làm ăn trong thời gian lễ hội.”
“Tới giờ này, hai người có thành công không vậy?” Sara hỏi.
“Chúng tôi gặp một vài người rất dễ chịu, nhưng chúng tôi chưa gặp được nhân vật chính yếu mà chúng tôi muốn làm ăn chung.” Todd nói.
“Rồi cũng sẽ tới lúc thôi.” Biff nói với vẻ tự tin. “Nhưng đó không phải là lý do khiến bọn tôi quay lại quầy của hai cô.”
“Thế thì vì sao nào?” Angel hỏi.
“Chỉ muốn mời hai cô ít nước chanh. Trời càng lúc càng nóng hơn, và chúng tôi nghĩ là có thể hai cô khát nước.”
Sara đã nói “không, cảm ơn hai anh” gần như suốt buổi sáng, nhưng Rafe cứ nhìn trừng trừng từ phía bên kia đường. “Tôi rất muốn uống một chút đấy.” Cô nói, hy vọng họ sẽ đi mua đồ uống và quên không quay lại.
“Tôi cũng vậy.” Angel nói. “Cám ơn nhiều.”
Hai người đàn ông mỉm cười, rõ ràng là hài lòng vì được cần đến, và đi về phía quầy nước giải khát.
Dòng người xếp hàng sau họ tiến lên, nóng lòng mua bánh của Angel. Đặc biệt là những chiếc bánh nhỏ mà người ta có thể vừa ăn vừa đi thưởng thức hội chợ, một điều mà Sara hiểu rõ. Cô đã nếm náp nhiều hơn một chiếc và không lấy làm ngạc nhiên nếu cô lạm vào lợi nhuận của Angel. Cô chắc chắn lấy làm mừng là đã mặc một chiếc váy có đai co dãn.
Có vẻ như là, dục tình đêm qua làm cho cô đói ngấu hôm nay.
Dục tình tuyệt diệu.
Dục tình nóng bỏng.
Dục tình với một người vô cùng đặc biệt với cô.
Phía bên kia con đường nhộn nhịp, cô gặp ánh mắt của Rafe.
Đối với người ngoài thì anh đang trông coi quầy hàng gia vị của gia đình cùng với anh trai, chuyện với những người đến nếm thử những đồ gia vị Ý nổi tiếng trong những món ăn do Mariana chế biến. Nhưng Sara nhận ra trên mặt anh một vẻ quyết tâm kiêu hãnh cho biết anh đang thực thi nhiệm vụ của người cảnh sát, tìm kiếm bất kỳ ai bất thường, trong đám đông những người quen, kẻ lạ này. Bản tính bảo bọc của anh khiến cho thần kinh của cô thư thái hơn và cho phép cô hưởng thụ lễ hội. Nhưng chính cái nhìn trìu mến và gợi cảm anh dành riêng cho cô mà thôi khiến cô nhột nhạt và luôn trong trạng thái đợi chờ.
Sara không thể thôi nghĩ về lúc ở bên anh đêm qua. Họ đã làm tình với nhau ngoại hạng và ngoạn mục. Anh là tất cả những gì cô mơ ước và hơn thế nữa. Hơn ở đây là nói đến sự gắn bó mà họ chia sẻ với nhau. Một mối liên hệ tình cảm còn sâu sắc hơn sự liên kết thể xác của họ.
Họ đã từng là cộng sự, và cô đã từng nghĩ là họ không thể nào ăn ý hơn được nữa.
Cô đã lầm.
Làm tình với Rafe như là một điệu nhảy hoàn hảo. Hoàn hảo như cái cách cô biết là anh sẽ hét lên nằm xuống trên mái nhà trước cả khi từ ấy thoát ra khỏi cái miệng tuyệt vời của anh.
“Em cười cái gì thế?” Angel hỏi, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. “Trông em thực là rạng rỡ!”
“Em đang nghĩ sao mà bánh táo của ngon đến thế. Và đang tự hỏi xem em có nên ăn vụng thêm một cái nữa mà chị không để ý.” Cô xoa cái bụng đang thèm thuồng được ăn thêm cái bánh nữa.
Angel lắc đầu. “Không, em không rạng rỡ vì đồ ăn, mặc dù độ này đó là thứ duy nhất khiến chị có được đôi má hồng đến thế kia. Đó là Rafe. Cậu ấy đã mang lại vẻ rạng rỡ ấy trên má em.”
“Cái gì đã khiến chị nói thế?”
Angel nhìn cô bằng cái nhìn thấu hiểu. “Cái cách mà em nhìn cậu ấy. Cái cách mà cậu ấy không thể thôi nhìn em.”
“Ồ, thôi được.” Bị bắt quả tang, Sara đưa tay lên khuôn mặt nóng bừng của cô.
“Đúng, thôi được.” Angel nhoẻn cười. “Chị vẫn nhớ những ngày xưa, khi Nick đã khiến chị cũng mỉm cười như vậy.” Chị thở dài buồn bã.
“Chị nhớ anh ấy.”
“Dĩ nhiên là chị nhớ anh ấy rồi.” Chị chậm chạp ngồi xuống chiếc ghế sau quầy. “Người ta không thể mất đi một nửa của mình mà không nhớ được.”
“Chị có nói thế với anh ấy không?” Sara hỏi. Bởi vì từ chỗ Sara ngồi, Nick cũng đang nhìn Angel như vậy. Anh ấy rõ ràng là muốn trở lại với vợ của mình.
Angel nghiêng đầu qua một bên. “Em có nói với Rafe là anh ấy đã làm em dễ chịu nhường nào không?” Chị hỏi lại, nụ cười nở trên khuôn mặt.
“Thẳng thắn và trực chỉ vào trọng tâm. Chị thấy đấy, đó là lí do vì sao bọn em hợp nhau đến vậy.” Sara cười. “Thế nào, chị có nói với anh ấy chưa?”
Angel lắc đầu. “Không. Chẳng nghĩa lý gì. Chừng nào anh ấy còn chưa chịu chấp nhận con người mới của chị, sự nghiệp và những điều tương tự. Chỉ nhớ thương thôi thì chưa đủ.”
“Em hiểu.” Nói cho cùng, chẳng phải cũng vì lý do đó mà ban đầu Rafe và cô đã quyết định không qua lại với nhau?
Bởi vì họ chẳng thể chấp nhận một số điều nhất định về nhau và vào những gì họ tin tưởng? Cũng bởi vậy mà Sara đã không muốn có cuộc đối thoại sáng hôm sau với anh.
“Nào... tới lượt em. Em có nói với Rafe về cảm giác của em không?”
“Chúng em có sự thỏa hiệp.” Sara nói mơ hồ.
Một hiệp định thầm lặng - tình dục cho tới khi nào phải trở về nhà.
Cô có thể sống với điều ấy.
“Chị vẫn nhớ những ngày xưa với dục tình dễ dãi.” Angel nói mơ màng.
“Nếu chị tìm kiếm cái đó, thì Biff và Todd xem ra sẵn lòng lấp chỗ trống đó.”
“Eo, không đâu!” Angel nói, cười thành tiếng. “Chị ly thân, nhưng không tuyệt vọng đến thế! Bên cạnh đó, chị cũng không hẳn là một mình. Và thậm chí nếu như chị có ý hẹn hò với đàn ông khác, thì mấy gã bảnh bao đó cũng không phải tuýp của chị.”
Sara gật đầu. “Em cũng thích tuýp người đàn ông hơn một chút.”
Một lần nữa, cái nhìn của cô lại rơi xuống Rafe.
Cái nhìn của cô xoắn lấy cái nhìn của anh, và anh nghiêng đầu với một vẻ gợi tình không thể tin được. Cô có thể nhìn vào đôi mắt ấy mãi mãi, Sara nghĩ.
“Nước chanh theo yêu cầu đây!” Biff nói, phá vỡ sự liên hệ giữa cô và Rafe. Vẻ mặt của Rafe trở nên chua chát khi thấy mấy người hâm mộ hai cô trở lại.
Anh trai anh bước một bước giận dữ ra khỏi quầy hàng, nhưng Rafe đã tóm lấy vai người đàn ông, khiến anh ấy phải dừng bước.
Một cuộc khủng hoảng chồng vợ được ngăn chặn, Sara nghĩ.
Ít nhất là trong lúc này.
Rafe đã từng phải dùng vũ lực để ngặn chặn nhiều người đàn ông trong nghề cảnh sát, nhưng ngăn chặn anh trai mình thì đây là lần đầu tiên. Anh hiểu sự rung động nào đã khiến Nick muốn tương một quả đấm vào mặt mấy gã bảnh bao kia, nhưng như thế thì chẳng hay ho gì.
“Yên nào.” Anh nói với Nick. “Anh không định làm ầm ỹ lên trước mặt cả thị trấn và khiến Angel bực mình đấy chứ?”
Đôi vai anh trai anh chùng xuống, nhưng Rafe vẫn không rời tay. Cho đến chừng nào anh chắc chắn là Nick không lao vào mấy gã đàn ông knữa.
“Anh ổn chứ?” Rafe hỏi.
Nick, vẫn còn thở mạnh, gật đầu.
“Và anh sẽ không trở chứng nửa chừng nữa chứ?”
Nick lắc đầu.
Rafe nới lỏng tay nhưng vẫn trong tư thế sẵn sàng để ngăn chặn anh trai mình lần nữa.
“Cô ấy chẳng việc gì mà phải lịch sự với bọn họ đến thế.” Nick lầm bầm. Anh chống tay lên mặt quầy trong gian hàng tạm.
“Chị ấy phải thế khi họ trả tiền phòng và dịch vụ cho chị ấy.” Rafe điểm đúng huyệt.
“Không phải nhắc.”
“Phải có ai đó nhắc anh. Nhà nghỉ là một phần của vấn đề. Vấn đề của anh.”
Nick rên lên một tiếng. “Cô ấy nhìn thấy cái gì ở hai cái gã ấy cơ chứ?” anh hỏi, mắt lướt qua Biff và Todd.
Rõ ràng là đã tới lúc phải làm cho cái đầu u tối của anh trai anh nhận thức ra vấn đề. “Xem nào - bọn họ trẻ trung và đẹp trai.” Rafe nói, có gắng không nghẹn vì từ ngữ của chính mình. “Rồi bọn họ quanh quẩn bên Angel và làm cho chị ấy thấy dễ chịu. Sao mà chị ấy lại không thích được quan tâm cơ chứ?”
Sao mà Sara không thích?
Cái ý nghĩ ấy vọt ra khỏi óc anh, và bên trong Rafe cuộn lên vì ghen tuông. Sự khác biệt giữa anh và anh trai của anh là ở chỗ anh sẽ không để hai gã lạ mặt ấy nẫng mất người phụ nữ của anh.
Người phụ nữ của anh.
À, ừ.
Tình dục không tạo nên một quan hệ tình cảm, anh tự nhắc mình. Đặc biệt là trong tâm trí của Sara.
Nhưng trong tâm trí của anh thì có.
“Bọn họ thậm chí chẳng có quyền được nhìn cô ấy. Cô ấy đã có gia đình.” Nick nói, nỗi tức giận phập phồng.
“Chị ấy đang ly thân.” Rafe chỉnh. “Và nếu anh không giải quyết mọi chuyện sớm, rút cục chị ấy sẽ ly dị và tự do làm bất cứ điều gì chị ấy muốn với bất cứ ai mà chị ấy chọn.”
“Và điều đó sẽ giết chết ta.” Pirro nói, nhập bọn với mấy người đàn ông.
“Chú ở đâu ra đấy ạ?” Rafe hỏi.
“Chú về nhà để lấy thêm calzone[3]cho Vivian của chú.” Ông dợm bước về phía đầu kia của quầy hàng nơi Vivian và mẹ Rafe đang bán những món ăn Ý cùng với các hộp riêng đựng đồ gia vị. “Món calzone của Vivian thật là molto bene!” Ông hôn mấy đầu ngón tay mình mà giơ chúng lên. “Không, không chỉ là rất ngon - là ngon nhất!”
[3] Bánh bọc bột nướng với nhân cà chua và pho mát, hình bán nguyệt.
Pirro rõ ràng là rất toàn tâm toàn ý với vợ mình, và vẫn còn đang rất say tình.
Rafe nghĩ về những lời tuyên bố của bà cô mình và không thể tưởng tượng là chồng của bà cô lại đi tìm thú vui ở đâu đó. Nhưng anh cũng không thể nói chuyện với Pirro vào lúc này được. Có quá nhiều người chung quanh, và Nick trông vẫn có vẻ sẵn sàng bùng nổ.
“Nào, cái chuyện li dị vớ vẩn là thế nào?” Pirro hỏi, quàng một tay qua vai Nick. “Angel của ta là một người phụ nữ độc lập, nhưng chẳng có lý do gì mà hai đứa lại không giải quyết mọi chuyện được.”
“Lúc này đây, anh ấy đang bực mình vì hai người khách của chị ấy quan tâm đến chị ấy quá mức.” Rafe
“Và cô ấy thì có vẻ thích thú quá thể.” Nick nói.
Pirro nói với vẻ thấu hiểu. “À, giờ thì ta hiểu rồi. Nick, con phải hiểu đầu óc một người phụ nữ làm việc ra sao. Khi một người phụ nữ không được quan tâm ở trong gia đình, cô ta sẽ khao khát tình cảm. Dĩ nhiên là cô ta cảm thấy được tâng bốc khi những người đàn ông khác nhìn về phía cô ta. Dù rằng chính sự quan tâm của người chồng mới là thứ mà cô ta tìm kiếm.”
Trời ạ, chẳng lẽ Nick không thể thấy mọi người đang cố gắng nói gì với anh ấy hay sao? “Tiến lên trước khi quá muộn.” Rafe nói với anh trai mình.
Và chẳng có lúc nào bằng lúc này. “Nick, hãy đi sang chỗ quầy của Angel đi. Không biết anh thế nào chứ em thèm ăn bánh táo lắm rồi.”
Nick ghét nhất là em mình có lý. Mọi chuyện cần phải thay đổi. Nick biết thế. Anh ta chỉ không biết phải làm thế nào thôi. Anh ta đi sang quầy của Angel, quyết tâm không tranh cãi với vợ và bước một bước đúng hướng để thay đổi. Anh ta chắc như đinh đóng cột rằng sẽ chẳng đi đến đâu nếu cứ đối đầu với cô ấy mỗi khi họ ở gần nhau.
Dòng người trước quầy hàng của Angel đã vãn. Hai người phụ nữ ngồi trên hai cái ghế đẩu, uống nước giải khát và cười lớn. Bọn họ đối lập nhau hoàn toàn, Angel với mớ tóc đẹp, dài và đen nhánh còn Sara thì có những lọn tóc vàng óng chảy trên vai. Hai người phụ nữ rõ ràng đã trở thành bạn bè trong thời gian ngắn ngủi mà Sara lưu lại thị trấn. Nick chẳng biết gì về cô cả. Anh quá bận bịu với những vấn đề của bản thân, anh chẳng có thời gian để làm quen với cộng sự cũ của em trai hay tìm hiểu xem vì sao cô lại ở đây. Dẫu sao, nếu cứ suy ra từ cái cách mà Rafe nhìn cô ấy thì những lý do khiến cô ấy đến đây thăm là hoàn toàn cá nhân.
“Liệu có thể có ít bánh táo cho hai người đàn ông đang đói bụng không đây?” Rafe hỏi, thu hút sự chú ý của những người phụ nữ.
Sara bắt gặp cái nhìn của anh và chào đón anh bằng nụ cười rộng mở.
Phản ứng của Angel khi chị nhìn thấy Nick thì thận trọng hơn nhiều. “Bánh nhân táo hay bánh táo với ngũ cốc?” Angel hỏi một cách lịch sự.
Chết tiệt, cô ấy biết thừa mình thích loại nào hơn rồi. Cô ấy chẳng cần phải hỏi như thể mình là một khách hàng bình thường.
Nhưng anh đã tự hứa với mình là không gây gổ. “Bánh nhân táo.” Rafe và Nick cùng đồng thanh trả lời.
Sara nhảy từ trên ghế xuống. “Hai bánh nhân táo, có ngay đây.” Cô đi ra phía sau quầy, nơi dự trữ bánh táo.
Rafe ngay lập tức theo sau cô, để Nick lại một mình với Angel.
Nick đổi chân nọ qua chân kia, không chắc phải bắt đầu từ đâu. “Quầy hàng hôm nay đông khách không?” Cuối cùng anh ta hỏi.
Chị gật đầu. “Bán được nhiều bánh nhân táo lắm và có khách đặt nhà nghỉ cho tới mùa thu.”
Chị đề cập đến chuyện kinh doanh. Thử mình đây mà, anh ta nghĩ.
Khi anh ta không trả lời ngay lập tức, chị găm chặt cái nhìn vào anh, và không chớp mắt, chờ đợi câu trả lời.
Anh quyết không thất bại. Anh phải đương đầu với các vấn đề như chị sở hữu một nhà nghỉ và việc họ không thể có con nữa. Làm cho chị trở nên cởi mở hơn và trò chuyện với anh còn là một thử thách lớn hơn.
“Tuyệt quá nhỉ!” Cuối cùng anh cũng thốt ra.
Đôi mắt xanh của chị mở lớn hơn và tràn hy vọng. “Thật thế ạ?”
Không. “Thật mà.” Anh ta hy vọng chị không để ý thấy anh nghiến chặt hàm răng. “Tối nay em có đi khiêu vũ không?” Anh đổi sang chủ đề dễ thở hơn.
Đôi vai và dáng đứng của Angel trở nên thư thái. “Thực ra thì em có đi.”
Tâm trạng của anh ta sáng sủa hơn. “Thế thì hẹn gặp em ở đó nhé,” anh nói, lần đầu tiên cảm thấy hưng phấn sau một thời gian dài. “Và buổi nếm rượu vang tối mai thì sao?” anh ta hỏi.
“Cũng thế”.
Một liều, ba bảy cũng liều, anh nghĩ. “Dành cho anh một điệu nhảy tối nay chứ?”
“Chắc chắn rồi.” Chị nói, nhưng nghe giọng chị có vẻ không chắc lắm.
“Này, đã hai phút liền mình không tranh cãi đấy. Anh nghĩ sao lại không thử vận may của chúng mình một lần nhỉ?”
Chị cười, âm thanh tự do và thoải mái mà anh thương nhớ. “Em thích thế đấy.”
“Anh cũng vậy.” Một khoảnh khắc yên lặng thoáng qua chỉ nghe thấy hơi thở của chính họ. Không tranh cãi, không châm chọc. Giờ là lúc anh nên dời đi trước khi anh lại sảy miệng. “Vậy, hẹn em tối nay nhé?”
Chị chớp mắt trong sự kinh ngạc hiển nhiên. “Ơ thế còn bánh nhân táo của anh?”
Anh ngó ra phía sau quầy hàng, nơi Rafe và Sara đang đứng chụm đầu vào nhau, thì thầm và rõ ràng là đã lạc vào thế giới riêng của họ, quên bẵng cả bánh nhân táo.
“Á à.” Angel nhoẻn cười.
“Ra thế.” Nick cũng nhoẻn cười theo. “Thế nhé, mình nói chuyện sau nhé?”
Chị gật đầu. “Hẳn rồi.”
Nick thọc tay vào trong túi quần và bước lui lại. “Và chúng mình sẽ khiêu vũ nhé? “
Chị gật đầu. “Chúng mình sẽ khiêu vũ.” Lần này nghe giọng chị đã chắc chắn hơn nhiều.
“Tốt quá.” Anh ta quay ra và hướng về phía gian hàng của mình, ước sao họ có thể giữ được hòa khí lâu hơn chỉ đêm nay.
***
Pirro yêu cuộc đời, nhưng hạnh phúc của ông gắn với hạnh phúc của gia đình ông, và tất cả bọn họ đang ở trong rối bời bất hạnh. Con gái ông li thân, con rể ông, người mà ông yêu quí như con đẻ, thì không thể nhìn xa hơn nỗi đau đớn, buồn thương của bản thân để tìm đường quay trở lại với người vợ mà anh ta yêu dấu, và vợ của chính Pirro thì không vui nhưng cũng chẳng chịu nói cho ông biết có chuyện gì. Chỉ có chuyện làm ăn ngoài lề của ông là ổn thỏa những ngày này.
Pirro, mặt khác, biết đánh giá cái gì là quan trọng, và ông đã quyết định sẽ làm Vivian của ông ngạc nhiên với hoa. Có thể cái đó sẽ làm bà ấy vui vẻ lên một chút. Ông mua bó hoa đẹp nhất ở chỗ quầy hoa của Manny, quầy hàng dựng ở cuối phố, bên ngoài cửa hiệu của ông ta.
Pirro trả tiền, đút chỗ tiền lẻ được trả lại vào túi quần và quay trở lại quầy hàng gia vị, nhưng bị chặn lại bởi hai gã đàn ông trẻ tuổi mà ông đã nhìn thấy lúc trước. Ông không biết tên bọn họ, nhưng đây là hai gã duy nhất mặc áo len kẻ ô trám giữa nóng nực mùa hè, nên chúng khác biệt hẳn với những người lạ khác trong thị trấn.
“Pirro DeVittorio?” Gã tóc vàng hơn trong bọn hỏi.
“Chính ta đây! Ta có thể giúp gì cho các anh nào? Hay là các anh quan tâm tới loại rau húng trồng tại gia của công ty ta?” Ông đã phải điền các đơn hàng suốt cả ngày sau khi mọi người nếm thử bánh calzone và hỏi xem nguyên liệu bí mật là nguyên liệu gì.
Gã tóc vàng liếc nhìn gã tóc sẫm và cười phá lên. “Chính thế, là rau húng đấy.”
“Con rể ta, Nick, có thể cung cấp cho các anh thông tin về sản phẩm. Ta chỉ chịu trách nhiệm phân phối hàng thôi.” Pirro giải thích. “Và trong khi các anh thảo luận về rau húng, hãy xem xét luôn cả các sản phẩm khác nữa. Ta chắc chắn rằng các anh sẽ thấy gia vị của chúng ta hơn hẳn các loại khác trên thị trường.”
“Bố già ơi, khỏi cần diễn văn của bố. Bọn này đã bị chinh phục rồi.”
Pirro cười ngoác miệng. “Thế thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều đấy, nhưng lệ vẫn như vậy. Con rể ta nhận đặt hàng ở quầy. Rồi ta sẽ liên lạc với các anh về ngày giờ giao hàng.”
Gã tóc sẫm tiến một bước lại gần hơn. “Không, bọn này sẽ nói cho bố già biết phải làm sao. Bọn này muốn tham gia vào khâu cung cấp và phân phối.”
Pirro nhướn mày. “Các anh nhầm lẫn rồi. Công ty của ta, Spicy Secret, là nhà cung cấp. Các gia vị của chúng ta được trồng tại gia.” Ông nói đầy tự hào. Ông đã thăng tiến dần trong công ty, khởi đầu chỉ là một cậu bé giao hàng khi còn học ở trung học. Ông là một phần của sự tăng trưởng và thành công của công ty.
“Bố già, bố không phải chơi trò đố chữ với bọn này đâu. Bọn này biết là bố buôn bán thuốc cấm. Bọn này cũng vậy.”
“Buôn bán thuốc cấm?” Pirro nheo mắt. Bọn họ không định nói tới vụ làm ăn ngoài lề của ông đấy chứ. Chẳng có ai ngoài mấy người bạn thân của ông biết về chuyện này.
“Mấy ông chủ của bọn này ở New York chỉ muốn tiếp cận nguồn cấp hàng của ông ở Canada. Nói với họ rằng ông đã sẵn sàng để đánh các mặt hàng nặng đô hơn, và bọn này sẽ chịu trách nhiệm các phần còn lại.”
Bọn họ biết rồi.
Miệng Pirro khô lại. Việc làm ăn ngoài lề của ông khởi sự một cách tình cờ sau khi ông cưới Vivian. Ông từng là bạn thân của chồng quá cố của bà ấy, và sau khi ông ấy qua đời, ông thường qua lại để bà đỡ đơn độc. Tình bạn của họ chuyển dần thành tình yêu, họ yêu nhau và Pirro nhanh chóng khám phá ra rằng những câu chuyện của ông bạn cũ về bà vợ không bao giờ thỏa mãn là có thật. Pirro khó khăn lắm mới theo được Vi, nhưng ông cũng không muốn làm bà thất vọng trên giường. Ông thú thật với bác sĩ, người đã cho ông thử dùng Viagra và Pirro phát hiện ra rằng viên thuốc nhỏ quả là thần diệu. Nhưng ông không thể có được đơn thuốc và lo sợ rằng Vivian sẽ phát hiện ra rằng sức mạnh mà ông có không phải là của chính ông.
Một người bạn kể cho ông về một người bạn có quen một người bạn khác ở bên kia biên giới Canada có thể mua được Viagra giá rẻ. Pirro liên hệ với người này, và ngay sau đó gặp gỡ ông ta hàng tháng để nhận thêm thuốc. Nhóm ở hiệu cắt tóc nhận thấy tâm trạng tươi tỉnh của ông. Ông thú thực với họ nguyên nhân sự thay đổi và ngay sau đó đã trở thành ông vua Viagra ở thị trấn Hidden Falls, cung cấp Viagra cho bạn bè, một tay hỗ trợ đời sống tình dục của họ và duy trì sự riêng tư của đám đàn ông cao tuổi trong thị trấn. Đó quả là chuyện làm ăn ngoài lề vô hại. Nhưng những gì mà mấy người đàn ông này muốn nghe ra nguy hiểm.
“Ai đã nói với các anh về Viagra thế nhỉ?” ông hỏi.
“Đó không phải là vấn đề. Cái chính là, bọn này biết và bọn này muốn tham gia vào việc cấp hàng của ông cũng như dùng các xe tải của ông để chuyển hàng về New York.”
“Các anh nghĩ các anh là ai thế hả, đến quê ta và đòi hỏi này nọ?” Pirro ưỡn vai, và mặc dù ông thấp người hơn mấy gã đàn ông, ông đủ to ngang để không dễ bị hù dọa.
“Bọn này là loại người bố già không dám nói không đâu đấy.” Gã tóc vàng nói, không chút bối rối.
“Ta vừa nói đấy thôi.”
“Rất tiếc. Bố già trả lời sai rồi.” gã tóc sẫm nói.
“Nhưng để bọn này nói cho bố biết. Vì bọn này sẽ ở lại đây vài ngày, bố già hãy dành thêm thời gian và suy nghĩ về điều này đi. Bọn này chắc là bố già sẽ làm việc cần phải làm.” Gã quay sang bạn mình. “Đi kiếm cái gì ăn đi.”
Pirro run rẩy và nhìn chúng bỏ đi, tự nhủ rằng chúng sẽ quay lại thành phố sau lễ hội và mọi sự rồi sẽ ổn thỏa. Ông chưa thực sự thuyết phục được bản thân mình, nhưng ông cũng không thể nào tham gia vào việc buôn lậu ma túy được.
Ông đi bộ qua thị trấn, dừng lại ở một vài quầy hàng, vẫy tay chào bạn bè, phần lớn trong số họ ông đã quen biết từ nhiều năm rồi. Nhiều người giờ đây là khách hàng của ông. Pirro thường tự hào là đã chăm lo cho đám đàn ông trong thị trấn, những người đàn ông giống ông, có trục trặc trong khả năng cương cứng và một viên thuốc nhỏ bé có tên gọi Viagra có thể giải quyết được vấn đề.
Mặc dù Viagra là thuốc được theo đơn tại Mỹ, phần lớn bạn bè ông, cũng như Pirro, không muốn vợ mình biết về vấn đề cỏn con của họ cũng như sự kém cỏi bản lĩnh đàn ông. Bằng cách mua thuốc qua biên giới ở Canada, không cần liên quan gì đến bảo hiểm, thủ tục giấy tờ, và quan trọng nhất là Gertude tò mò ở hiệu thuốc không thể gọi điện và tiết lộ với mấy bà vợ về đơn hàng của họ. Pirro thường coi việc ông cung cấp Viagra cho bạn bè là một việc làm tốt. Ông không sản xuất ra thuốc viên cũng như không lấy lãi gì hết. Ông chỉ muốn đảm bảo cho đám đàn ông và đàn bà ở cái thị trấn này có kết cục hạnh phúc mà thôi.
Nhưng, những gì mà mấy gã đàn ông kia muốn liên quan đến ma túy nặng đô và, tồi tệ nhất là, họ muốn ông gửi những thứ ma túy đó đến New York để phân phối bằng xe tải của công ty.
Ông lắc đầu và toát hết mồ hôi. Phải có đến năm trọng tội liên quan đến những gì mà mấy gã kia đòi hỏi ở ông. Không thể có chuyện ông chấp thuận, Pirro nghĩ.
Không thể có chuyện đó.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
20 chương
4 chương
13 chương
15 chương
12 chương