Sáng hôm sau thức dậy , Mã Vy chẳng thấy Nguyệt Phong đâu cả, chạy sang phòng anh thì bị người hầu chặn lại, nói là cậu chủ không cho ai vào phòng. Mã Vy bực mình ghắt lên ngoài phòng đủ kiểu để vào mà vẫn không được, bực mình quay ngoắt đi, ra ngoài vườn. Nguyệt Phong làm cái gì mà không cho cô vào chứ? Hay lại ốm rồi không cho cô vào ? Mã Vy nhớ lại tối qua nằm cạnh anh mà nóng ơi là nóng. Ngước mắt lên trên tầng 2 Mã Vy khẽ cười nham hiểm, chạy ra xa lấy đà rồi trèo lên bậu cửa sổ phòng Nguyệt Phong đang mở. “Á” “Bịch” Mã Vy ngồi trên cửa sổ, mất đà ngã lộn vào. Nhưng lạ là chẳng thấy Nguyệt Phong đâu cả. Cả căn phòng ngủ trống trơn. Mã Vy loay hoay tìm anh mãi , mới giật mình thấy tiếng nói sau cánh cửa gỗ mà Mã Vy cứ tưởng tủ quần áo =.=. -Anh Phong, anh không sao chứ? Có phải tại em mà anh thế này không? Em xin lỗi.Cũng chỉ là em nghĩ cho con thôi. Mã Vy đứng ngoài chau mày nghe kỹ hơn , hình như là giọng Hạnh Trang.Nhưng cô ta nói gì về con cái cơ? -Nói đủ chưa? Về đi. -Nhưng ... -Không nhưng đi về. -Được rồi. Em về. Anh đừng suy nghĩ vè việc em mang bầu nữa. Em chỉ cần trách nghiệm của anh thôi. Mã Vy bàng hoàng đứng lùi lại mấy bước khỏi cánh cửa. Tất cả những gì cô vừa nghe được là thật ? Nguyệt Phong ... có con với Hạnh Trang? Nhưng làm sao? “Cạch” Cửa phòng mở ra, Mã Vy vẫn đang đứng đấy , giật mình , nhanh chân lùi lại quay ra chỗ khác như chưa nghe thấy gì. Thấy Hạnh Trang đang dừng lại động tác ngạc nhiên nhìn cô thì Mã Vy mới cười, đánh trống lảng : -A ha, chị đến chơi ạ? Hạnh Trang hứ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng, lúc đi qua người Mã Vy cố tính va vào cô doạ dẫm. Mã Vy xoa xoa vai trái , nhún nhường đứng gọn vào. Trong đầu còn lảng vảng đoạn hội thoại kia. Thời gian cô đi đã có những chuyện gì sảy ra? Nguyệt Phong chưa bao giờ dễ dãi thế cả , nhưng sao? Mã Vy lắc đầu lia lia không muốn tin , cũng có thể không phải thật , chưa có bằng chứng gì cả mà , ví dụ như giấy khám thai chẳng hạn. Nhưng sao Nguyệt Phong lại không phản đối hay thế nào? Mã Vy chỉ nghe thấy đuổi Hạnh Trang về thôi? -Mã Vy? Sao em vào được? Nguyệt Phong bước ra từ phòng làm việc của mình, thấy Mã Vy mà ngạc nhiên. Mã Vy ngắt dòng suy nghĩ , ú ớ trả lời anh : -Em trèo cửa sổ ý mà. Chẳng để ý đến thái độ Nguyệt Phong đang sock , cố gắng tự nhiên như thể chưa nghe thấy chuyện gì, đưa tay sờ trán anh, hỏi thăm : -À mà anh ốm à? Nóng thế này cơ mà? Anh nghỉ đi. Mã Vy định quay ra ngoài thì bị Nguyệt Phong giữ lại : -Vừa nãy , em có nghe thấy gì không? Mã Vy tròm mắt nhìn anh theo kiểu cực kỳ ngây thơ không biết gì hết : -Nghe gì cơ? Anh thở phào , chui vào chăn ấm nhìn cô nũng nịu : -Mã Vy , anh đói. Bó tay , cô quay lưng gọi người hầu mang đồ vào cho anh : -Đói thì ăn đi kìa. Đồ ăn bưng bê tận miệng rồi mà anh vẫn chẳng thấy động thìa đũa gì cả, lại còn nhìn Mã Vy nữa. -Đút cho anh đi. Kèm theo câu nói là cái nghiêng đầu đáng yêu đến Mã Vy đứng đấy kìm lòng mãi mới không chạy đến véo má anh, hôn chùn chụt. Chần chừ tiến lại , ngồi xuống bên giường anh, cầm thìa cháo trong tay , thổi nhẹ rồi đút cho anh ... Lần 1 : -Á ! Nóng quá giết anh à? Lần 2: “Phù phù phù” -Ây! Con bé này bắt hết lên cháo lên mặt anh rồi. Lần 3: -Mãi mới được là thế nào? Tiếp đi. Cứ thế Mã Vy tiếp tục bón cho Nguyệt Phong, anh mà có quát ầm lên thì cũng chỉ lẳng lặng rồi sửa , hôm nay Mã Vy không còn tâm trạng đâu mà chơi đùa nữa. Còn chưa rõ chuyện Hạnh Trang thì Mã Vy chưa yên được. -1 tiếng đồng hồ trôi qua- Mã Vy đặt bát xuống nhanh chóng rời khỏi phòng : -Xong rồi, anh ngủ đi. Em đi có việc tý. -Việc gì? -Giúp Kim My thôi. Đóng chặt cửa lại , Mã Vy hít thở sâu rồi rút điện thoại ra, tra được số Hạnh Trang mới run run gọi. “Tít .... Tít...” -Alo? Ai đấy? Sau cả một đống tiếng tít dài Hạnh Trang mới chịu cầm máy. Mã Vy lúc đầu im lặng không nói được gì nhưng lúc sau cũng vào thẳng vấn đề : -Em là Mã Vy đây. Chúng ta có thể gặp nhau được không ? Em có chuyện muốn hỏi chị. Hạnh Trang ngạc nhiên , con oắt này cũng có ngày chủ động gọi mình à? Được thế phải lên giọng : -Được rồi, nhưng mà tôi không rảnh đến tập đoàn họ Cao đi, lên tầng 17. Hạnh Trang nói xong lập tức tắt máy không để Mã Vy hỏi gì. Mã Vy đầu dây kia thì vẫn còn đang lớ ngớ , tập đoàn họ Cao ở đâu? Nhỡ là lừa thì sao? Ôi đúng là đau đầu cô ghét nhất mình phải đi gặp người khác, cực kỳ rắc rối. Cô ngồi vào xe, lễ phép nói với người lái xe già : -Bác đưa cháu đến tập đoàn họ Cao nhé? À cũng không cần báo cáo với Nguyệt Phong đâu, anh ý biết rồi. (quân lừa lọc >.