Cùng lúc với đạo trưởng các nơi, nhận được tin tức thần thú đạo môn Huyền Vũ hiện thế còn có Hạ Thủ Nhân ở đế đô xa xôi. Đối với chuyện này Hạ Thủ Nhân biểu thị: "Ông nói Huyến Vũ ở đâu chứ?" Nhân sĩ đạo gia các nơi mặc dù đau đớn thống khổ nhưng vẫn nhanh chóng chạy tới Tân Nam tổ chức hoạt động thăm tù tập thể đặc biệt. Tu Sinh Giáo toàn bộ bị diệt, vụ án vẫn còn trong thời gian thẩm lý, nam béo mặc đồ màu vàng bị nhân viên trông chừng dẫn ra làm không ít vị đạo trưởng thành kính rơi lệ. Người xuất gia chú trọng truyền thừa qua các đời, loại sự kiện mang tính lịch sử này nhất định phải ghi chép lại để tương lai sau này truyền cho hậu nhân. Thế nhưng một màn trước mắt bảo bọn họ hạ bút thế nào đây? Nói cho nhóm hậu bối tương lai rằng, thế kỷ hai mươi mốt là một thế kỷ mang tính lịch sử, thần thú chúng ta cung phụng vì tham gia hoạt động tà giáo bị bắt giữ vào năm XX, từ đó trờ thành con thần thú đầu tiên từ trước đến nay có tiền án, vì thế mọi người nhất định phải tuân thủ pháp luật. Nên nói như vậy sao? Hình ảnh một nhóm cụ già búi tóc đứng ngoài vách ngăn nhìn mà khổ sở rơi nước mắt làm không ít cảnh sát chú ý, bọn họ kỳ quái hỏi: "Vụ án lớn như vậy được phá giải không phải chuyện tốt sao? Bọn họ khóc cái gì?" Có đồng nghiệp hiểu chuyện nói: "Giáo phái chính quy cùng tà giáo nói thế nào cũng là quan hệ đối địch, không phải có từ gì gọi là... đạo thống bất ổn à? Phỏng chừng là mừng tới chảy nước mắt đi." Đạo thống bất ổn! Các vị đạo trưởng nghe vậy lại càng khó chịu hơn, xấu hổ há miệng nhưng một hồi lâu sau chỉ có thể bi thương nói: "Được rồi, chuyện đã như vậy thì chỉ có thể hợp lực mời một vị luật sư giỏi cho Huyền Vũ đại nhân, cố gắng xin mức xử nhẹ." Huống chi cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, Huyền Vũ bị giam giữ vẫn tốt hơn bị thu nhận vào tà giáo làm xằng làm bậy. Dù sao cũng là thần thú lâu đời trong lịch sử, mặc dù trước đây chưa từng thấy qua nhưng Huyền Vũ chính là thần thú trấn thủ phương Bắc được đạo môn tín ngưỡng, cho dù đối ngoại để nhân thiết là nhân từ nhưng từ truyền thuyết lưu lại hậu thế cũng có thể đoán được nó có pháp lực kinh người. Cho dù hôm nay vì đủ loại nguyên nhân mà không thể hoàn toàn thức tỉnh, nếu đi sai đường thì chắc chắn sẽ gây nguy hại rất lớn cho nhân gian. Nhân loại dù sao cũng là nhân loại, làm sao so được thần linh có khả năng dời núi lấp biển? Nghĩ tới tình cảnh này mà các vị đạo trưởng không khỏi sợ hãi, túm nhóm đồng hành Tây Nam cùng đế đô đã tận mắt chứng kiến lịch sử mới của đạo môn hỏi han: "Trận đấu pháp trong núi, các vị đạo hữu có bị thương không?" Nhóm đạo hữu bị hỏi thăm: "....có khỏe không, Huyền Vũ bị chế ngự khá nhanh nên cùng lắm chỉ bị không né kịp bị đuôi rắn quất trúng thôi, không có gì đáng ngại." Các vị đạo trưởng của các đạo quan nổi danh quốc nội có kiến thức chuyên nghiệp cực kỳ vững vàng, nghe vậy liền bổ não một màn kinh tâm động phách, giọng điệu cũng lộ ra kính nể: "Bị chế ngự khá nhanh? Không ngờ các vị đạo hữu bình thường khiêm tốn lại có đạo pháp cao thâm như vậy, dám hỏi lúc đấu pháp là vị đạo trưởng nào dẫn đầu? Đã dùng biện pháp gì?" Lúc hỏi, trong đầu bọn họ nhanh chóng lóe lên vô sức trận pháp thâm sâu, thế nhưng chỉ thấy các vị đạo trưởng được hỏi lộ ra biểu tình xấu hổ----- ".......... là một con chó vườn tinh được đạo hữu Thái Thương Tông thu phục làm môn hạ." "Nó mang theo kim gây mê mà đám trộm chó dùng để gây án." Huyền Vũ thượng cổ đạo môn sa sút bại trong tay chó vườn của Thái Thương Tông, các vị đạo trưởng hỏi chuyện: "............" *** Thân là chưởng môn Thái Thương Tông, đối mặt với rất nhiều ánh mắt sợ hãi cùng cảnh giác của rất nhiều đạo hữu, Vệ Tây nghĩ tới thân phận Huyền Vũ, nhịn không được hỏi nhị đồ đệ ở bên cạnh: "Khuyết Nhi, không phải là lúc ta cắn Huyền Vũ bị bọn họ nhìn thấy chứ?" Nhị đồ đệ khựng một chút: "Em cắn nó? Cắn ở đâu?" Vệ Tây chép chép đầu lưỡi khó khăn lắm mới rút đi cảm giác tê dại: "Cái đuôi a." Nhị đồ đệ yên lặng một hồi, âm thanh đột nhiên trở nên thật trầm thấp: "Ờ, cảm thấy vị thế nào?" Vệ Tây cảm thấy có chút không đúng nên quay đầu nhìn về phía đối phương, phát hiện ánh mắt nhị đồ đệ trở nên thực âm u. "Không có vị gì cả, chỉ là dương khí đậm đà một chút mà thôi." Bị nhìn chằm chằm làm Vệ Tây vô thức có chút chột dạ, do dự theo bản năng nói thêm một câu: "Bất quá vẫn thua kém con. Mùi của đồ nhi là tốt nhất." Biểu tình trên mặt đồ đệ tựa hồ giãn ra một chút, thế nhưng rất nhanh lại càng lạnh lùng hơn: "Phải không? Vậy nếu như gặp được mùi vị tốt hơn thì sao?" Nghe thấy vấn đề này, Vệ Tây cơ hồ không suy nghĩ đã mở miệng trả lời: "Làm sao có thể!" Bất quá sau khi nói thì chính bản thân mình cũng cảm thấy có chút kỳ quái, rốt cuộc sự khẳng định đó tới từ đâu? Vì sao sâu trong nội tâm cậu lại ngay lập tức có câu trả lời như vậy chứ? *** Tin tức tà giáo Tân Nam bị nhóm đạo sĩ dân gian tự thành lập tổ chức tiêu diệt nhanh chóng xuất hiện trên khắp các kênh truyền hình lớn, trên màn hình nam béo bị đánh hiệu ứng gạch men ủ rũ tự khai báo tội trạng của mình với truyền ông, cùng lúc đó có không biết bao nhiêu vị đạo trưởng nhìn màn hình mà khóc thảm thương, Vệ Thiên Di đi ngang qua thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng: "Rốt cuộc cũng bị bắt rồi, ngày đó vừa thấy tên này đã cảm thấy diện mạo của lũ oai môn tà đạo rồi, không phải người tốt." Đoàn Kết Nghĩa im lặng, Thư Uyển Dung cảm thấy có chút xấu hổ: "Thôi đừng có nói vậy, lúc ấy ông rõ ràng tin tưởng như đúng rồi ấy." Vệ Thiên Di nhăn nhó, thở phì phò, đến lúc này vẫn khó đối diện với sự thật chính mình suýt chút nữa đã tin tưởng vào phong kiến mê tín. Người nhà không thèm để ý tới ông, Vệ Thừa Thù nhìn TV vài lần, ngược lại hỏi: ".... anh rời nhà nhiều ngày như vậy chính là làm cái này à?" Lúc hỏi Vệ Thừa Thù nhìn qua Vệ Tây, Vệ Tây ừ một tiếng, Vệ Thừa Thù không nói thêm gì nữa, ánh mắt âm trầm liếc nhìn dòng chữ "...trải qua một trận kịch chiến, đông đảo đạo trưởng bị thương..." ở dưới góc màn hình một chốc rồi mặt lạnh xoay người rời đi. Thư Uyển Dung nhìn theo bóng lưng đi về phía phòng vệ sinh của Vệ Thừa Thù, có chút câm nín hỏi: "Lại đi lau bia đá à?" Vừa Thừa Thù lục lọi tủ đồ trong phòng loảng xoảng leng keng, lôi cái thùng nước cũng giẻ lau của mình ra rồi lại nhét trở về, vẻ mặt âm trầm mặc áo khoác đi ra cửa: "Không lau! Lau cái rắm!" "Cái đứa nhỏ này, vô duyên vô cớ tự dưng tức cái gì vậy chứ." Thư Uyển Dung khó hiểu ăn nho. Vệ Tây cũng không chú ý tới động tĩnh của bọn họ, chỉ vọc điện thoại, trước đó cậu bảo Khâu Quốc Khải làm quảng cáo cho tông môn đã có tin. Khâu Quốc Khải thấp thỏm hỏi: "Vệ đại sư, tôi đã dựa theo yêu cầu của ngài quay đoạn quảng cáo này, thế nhưng nội dung này liệu có được chiếu như ngài nói không? Tôi thấy thật sự không có khả năng thông qua kiểm duyệt được đâu!" Vệ Tây không đồng ý với phán đoán của một người có thể coi là nhân sĩ chuyên nghiệp như Khâu Quốc Khải, không chút lo lắng trả lời: "Không sao, đối phương đã cam kết rồi, ông cứ gửi phần quảng cáo đó qua cho tôi, tôi sẽ liên hệ Cố tiên sinh." Cậu vừa nói vừa đứng dậy đi ra cửa hóng mát. Tới gần tân niên, đế đô lại càng rét lạnh hơn, hàng cây ven đường ở tiểu khu cơ hồ bị trọc sạch, duy chỉ có cây cối trong sân vườn Vệ gia vẫn xanh um tươi tốt. Bất quá mặc dù thời giết giá rét như vậy nhưng khách tời dâng hương cùng uống trà vẫn không ít, đặc biệt là sau chuyện Tân Nam, Thái Thương Tông được coi là quân chủ lực tiêu diệt tà giáo một lần nữa gây nên một làn sóng nhiệt độ, đoàn thể tín đồ lại càng lớn mạnh hơn, hai ngày đầu không ngừng được nhắc tới trên weibo. Trong quan của vị đạo trưởng hai nơi đã tham gia diệt trừ Tu Sinh Giáo cũng thảo luận sôi nổi, còn có không ít dân bản xứ tiết lộ chuyện lạ mà bọn họ phát hiện vào ngày hôm đó ở trên Ngọc Thành Sơn. Tiếng dã thú gào rống thảm thiết bất ngờ kia ngược lại có thể dễ dàng dùng khoa học giải thích, thế nhưng làm người ta chú ý tới lại là một đề tài khác---- "Nói thật, ngày hôm đó khi nghe thấy âm thanh thì chúng tôi liền chạy lên Ngọc Thành Sơn xem náo nhiệt, lúc ấy cành cổng của đạo quan Tu Sinh Giáo mở rộng, không biết có phải ảo giác hay không mà tôi cảm thấy bên trong có rất nhiều bóng người đi tới đi lui! Ít nhất cũng mấy trăm người! Nam có nữ có, có người mặc âu phục có người mặc áo giáp, hình như còn có người cầm bông hồng nữa!" Bình luận bên dưới comment của người bạn này phần lớn đều an ủi là có lẽ hoa mắt nhìn nhầm, một đạo quen bé tí teo thế kia sao có thể chen chúc mấy trăm người, huống chi---- "23333 quỷ mặc âu phục còn cầm hoa, nam có nữ có, não PO chủ cũng dữ dội quá đi, chẳng lẽ nhìn thấy hiện trường coi mắt?" Thế nhưng xen lẫn những lời trêu ghẹo kia cũng có không ít bình luận trịnh trọng nghiêm túc, tỷ như một người bạn ở Tân Nam thực nghiêm túc nhắn lại---- "Tôi tin tưởng lời PO chủ, không phải nói chứ mấy ngày nay ở nhà tôi thật sự quá tà môn, ngày đó tôi ra ngoài về thì phát hiện trong phòng đột nhiên xuất hiện một túi đồ, bên trong là một đôi giày đá bóng bản giới hạn, cứ tưởng là ba mẹ mua cho tôi, kết quả hai ngày sau ngẫu nhiên hỏi thì bọn họ đều nói là không biết! Kết quả tối hôm đó tôi nằm mơ thấy chị gái đã mất được hai năm, chị ấy đứng cạnh một người nam không rõ mặt hỏi tôi có thích màu sắc đôi giày hay không! Khi ấy tôi sợ quá giật mình tỉnh lại, mẹ tôi nghe chuyện xong thì thực vui vẻ, nói chị tôi phải minh hôn, đó là sính lễ mà anh rễ tương lai tặng cho tôi, cứ bảo tôi an tâm nhận lấy." Bình luận này nhận được gần một ngàn lượt trả lời, được đẩy lên đầu, trong đó đều là---- "Anh rể người ta tặng giày đá banh bản giới hạn.... vì cái gì làm quỷ còn có nhiều tiền như vậy chứ...." "Tôi cũng muốn có anh rể như vậy...." "Anh rể nhìn em đi, mặc dù em không có chị gái nhưng xin hỏi anh có thiếu em vợ không?" Vệ Tây xem một chút đã biết nhất định là hoạt động coi mắt của nhân viên nhà mình có tiến triển, xem ra hôn lễ tập thể không bao lâu nữa có thể cử hành. Bất quá chú ý tới cậu em vợ bị dọa tới ăn ngủ không yên này, cậu vẫn quyết định nói chú Thân bảo đám nhân viên phải khiêm tốn một chút khi lấy lòng sui gia tương lai, kết quả còn chưa kịp gọi điện thì bắt gặp nhị đồ đệ đang nói chuyện điện thoại ở cửa. Nhị đồ đệ tùy ý dựa vào cây cột ở hành lang ngoài cửa, một chân hơi co lên đỡ lấy cánh tay không cầm điện thoại, mắt nhìn về phía xa, Vệ Tây chỉ có thể nhìn thấy phần sau ót, âm thanh cũng không quá rõ ràng---- "Đã điều tra trận pháp trên núi xong chưa?" "Quả nhiên." "Tôi đoán được, là phong ấn nhưng cũng đồng thời là trận pháp lưu lại cho hậu nhân triệu hoán, tôi... cả em ấy đều có phản ứng. Cẩn thận tra chi tiết toàn bộ Ngọc Thành Sơn." "Trước mắt chỉ có một mình Huyền Vũ." "Hửm? Ở nơi nào?" "Tôi biết tháng trước Khâu Hiền vừa phát sinh nạn lụt, tai họa nghiêm trọng, sau khi bị chụp hình thì nó đã đi hướng nào?" "....Hoàng Hà, vị trí cách Bột Hải bao xa?" "Tôi biết rồi." Vệ Tây nghe cái hiểu cái không, theo bản năng gọi một tiếng: "Khuyết Nhi?" Nhị đồ đệ ở phía trước đột nhiên quay đầu, nháy mắt không thể thu hồi tầm mắt sắc lạnh thấu xương, Vệ Tây không khỏi hơi khựng lại một chút. Thế nhưng đồ đệ nhanh chóng khôi phục bình thường, đáp ứng vài tiếng rồi cúp điện thoại, đứng dậy đi về phía cậu, âm thanh trở nên trầm thấp hơn: "Sao không mặc áo khoác?" Vệ Tây bị gió lạnh công kích mới vô thức cảm thấy lạnh, thế nhưng lúc này đầu óc vẫn chưa xoay chuyển được: "Con vừa mới nói gì vậy? Trận gì trên núi?" Đồ đệ nhìn cậu một cái, cũng không trả lời, chỉ giơ tay cầm lấy tay đang cầm điện thoại của cậu, phỏng chừng cảm thấy lạnh băng nên vội vàng cởi áo khoác ra khoác lên vai cậu, ngừng một chút mới nói: "Vệ Tây, tôi phải ra ngoài vài ngày." Đầu óc Vệ Tây quả nhiên không tốt, nghe vậy liền bị dẫn dắt: "Con đi đâu?" Đồ đệ kéo dây kéo áo khoác giúp cậu, lại chăm chú nhìn cậu một hồi rồi làm như không có chuyện gì đưa tay giúp cậu vuốt mái tóc lù xù, còn sờ khóe môi cậu: "... chút chuyện nhỏ, yên tâm, rất nhanh sẽ bình an trở lại." *** Đồ đệ tựa hồ không có nhiều thời gian, sau khi báo cậu biết liền thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà, trước khi đi còn đứng trong sân quay đầu nhìn một cái. Vệ Tây dõi mắt nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, không biết vì sao có chút muốn đuổi theo. Thế nhưng không được bao lâu thì nhận được quảng cáo tông môn mà Khâu Quốc Khải gửi tới, còn chưa kịp mở ra nhìn thì có một vị khách bất ngờ tới cửa. Vệ Tây vừa thấy liền nhận ra: "Cố tiên sinh?" Cố tiên sinh của bộ văn hóa lộ ra biểu tình gấp gáp, vừa vào cửa đã nôn nóng nói: "Vệ đại sư, gặp được cậu rồi, tôi xem được tin tức cậu cùng nhóm Quyền đạo trưởng tới Tân Nam tiêu diệt tà giáo, thật sự rất giỏi." Vệ Tây hỏi: "Cố tiên sinh tới có chuyện gì không?" Cố tiên sinh lập tức vào chính đề: "Tháng trước Khâu Hiên phát sinh nạn lụt, Vệ đại sư có nghe tin này không?" Vệ Tây gật đầu. Cố tiên sinh: "Kia Vệ đại sư hẳn cũng biết tin đồn Khâu Hiền có rồng xuất hiện xôn xao trên mạng đi?" Vệ Tây: "Ừ." Cố tiên sinh vỗ đùi: "Vậy thì tốt rồi, tổ chuyên mục [Tin Tưởng Khoa Học] của chúng tôi gần nhất nhận được rất nhiều thắc mắc của quần chúng vùng hạ lưu Hoàng Hà, bọn họ nói mình đã nhìn thấy rồng ở trong sông. Cộng thêm phát sinh động đất, lũ lụt ở các nơi, hiện giờ độ chú ý của chuyện này ở trên mạng rất cao! Tính uy hiếp sự ổn định xã hội cực kỳ cao. Bài viết thảo luận trên diễn đàn tuyên truyền cùng weibo của chúng tôi xóa mãi mà vẫn không hết, vì thế quyết định để tổ chuyên mục xuống tận nơi quay chụp để cải chính tin đồn. Chuyện này không phải chuyện đùa, tôi đã liên lạc với đạo hiệp bản xứ, đồng thời sau khi trải qua sự kiện cổ mộ trước đó nên lập tức nghĩ tới Vệ đại sư, xin cậu hãy đồng hành cùng tổ quay phim, cậu nhất định phải đáp ứng a." Tổ chuyên mục mời người sẽ trả tiền, Vệ Tây không có đạo lý không đáp ứng, thế nhưng đồng thời cũng có chút bất ngờ: "Tôi vừa vặn cũng có chuyện muốn tìm Cố tiên sinh." Cố tiên sinh đang sắp xếp xe cho Vệ Tây, nghe vậy lập tức thân thiết hỏi: "Vệ đại sư tìm tôi có việc à?" Vệ Tây gật đầu: "Lần trước ở cộ mộ thành bắc Cố tiên sinh đã đáp ứng sẽ giúp tôi một chuyện...." Cố tiên sinh lập tức gật đầu: "À à à, cái đó à? Nhớ nhớ, chỉ là tôi thật sự có bản lĩnh giúp đỡ Vệ đại sư sao?" Vệ Tây gật đầu: "Nghe nói ban ngành của Cố tiên sinh phụ trách kiểm duyệt quảng cáo phát trên TV, vừa lúc chúng tôi cũng định quảng cáo..." Cố tiên sinh nghe vậy thì thầm thở phào một hơi, hóa ra là muốn đăng quảng cáo, này mà chiếu cố gì a, ông cũng nghe đạo hiệp bản xứ nói Vệ Tây có sản nghiệp ngành nghề khác, tựa hồ có liên quan với giới giải trí, muốn đăng quảng cáo cũng thực bình thường, vì thế ông lập tức phóng khoáng khoát tay: "Hiểu hiểu, Vệ đại sư không cần khách khí, chuyện nhỏ thôi mà, nằm trong quyền hạn tôi quản lý." Phỏng chừng chuyện rất gấp rút, Cố tiên sinh nóng lòng mời Vệ Tây lên đường, Vệ Tây nhận được cam kết thì cũng không do dự nữa, lập tức dẫn Đoàn Kết Nghĩa lên xe xuất phát. Sau khi xe khởi động, Cố tiên sinh tựa hồ thở phào, Vệ Tây nghĩ tới lời Khâu Quốc Khải nên vẫn có chút không xác định: "Cố tiên sinh, quảng cáo của chúng tôi đã quay xong rồi, ông có muốn xem không?" Cố tiên sinh thấy Vệ Tây lấy di động ra, tựa hồ không quá tin tưởng ông, ông cũng không quá để tâm. Không phải ông khoác lác nhưng quyền hạn của ban ngành ông cho dù là bán hàng nhái cũng có thể sắp xếp đưa lên. Vì thế ông vừa nhận điện thoại vừa đảm bảo: "Vệ đại sư cứ yên tâm, vẫn là câu nói cũ, chuyện này không làm khó được tôi đâu!" Vệ Tây hài lòng gật đầu. Mười giây đồng hồ. Cố tiên sinh buông di động nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thẫn thờ đờ đẫn: "Vệ đại sư..." Vệ Tây liếc nhìn tư liệu về nạn lụt ở Khâu Hiền và hình ảnh quẩn chúng chụp ở trong xe, không mặn không nhạt đáp: "Hử?" Chỉ thấy Cố tiên sinh nhìn chằm chằm cậu một hồi, qua hồi lâu mới mê mang dời tầm mắt: "Là như vầy, tôi đang nghĩ xem có nên thử nghiệm một sinh mệnh mới hay không." .89.