Đồ Cổ Xuống Núi
Chương 26
Thật ra thì đến lúc này, Hoàng phụ Hoàng mẫu cũng cảm thấy có chỗ không đúng lắm, chẳng qua không muốn tin họ thàng thân thiết lại làm chuyện hố mình như vậy.
Đến lúc này cho dù không tin cũng chỉ có thể tiếp nhận thực tế, nơm nớp lo sợ hỏi nhóm đại sư con trai dẫn về: "Đại, đại sư, vậy các ngài có thể giải quyết không?"
Đối phó với quỷ mà thôi, này còn không quá đơn giản sao? Vệ Tây liếc mắt nhìn một vòng bàn ghế trong nhà, bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị đập đồ, không quản là núp ở đâu, đập nát thì tìm được thôi.
Nghĩ tới phòng khách bị đập đến không còn hình dáng ở nhà tiểu quỷ béo, Sóc Tông lẳng lặng giơ tay đè Vệ Tây lại, ánh mắt đảo một vòng, không phát hiện trong phòng có tà khí, liền nhíu mày nói: "Việc quan trọng bây giờ là hỏi rõ xem nơi này đã phát sinh chuyện gì."
Vừa nói Sóc Tông vừa hất cằm với Đoàn Kết Nghĩa, Đoàn Kết Nghĩa thầm nói trong lòng, hey tên nhóc, mày dám sai sư huynh mày như vậy à, thế nhưng ngoài mặt lại lập tức quay đầu chạy qua nhà hàng xóm gõ cửa.
Hàng xóm 701 là một dì trung niên, mở cửa ra thấy bọn họ thì tỏ ra rất cảnh giác, vừa nghe là người bên nhà 702 thì lập tức muốn đóng cửa.
Kết quả Đoàn Kết Nghĩa đưa chân chen vào khe cửa: "Dì ơi, không đến mức đó đi, đều là hàng xóm cách vách nhau, ở gần như vậy, dì biết chuyện mà giấu giấu diếm diếm, không cảm thấy mình quá quá đáng à?"
Dì nọ lập tức bối rối, hô to nói nếu Đoàn Kết Nghĩa còn gây rối thì sẽ báo cảnh sát. Đoàn Kết Nghĩa bị đối phương la tới nhức đầu, lúc này nghe thấy âm thanh lành lạnh của sư đệ từ sau lưng truyền tới: "Chào dì."
Tiếng la ó của dì nọ nháy mắt im bặt, liếc mắt nhìn ra, thấy gương mặt Sóc Tông, lại tiếp tục nhìn qua Vệ Tây đứng sau Sóc Tông, hơi khựng lại một chốc rồi hỏi: "Cậu, các cậu cũng là người nhà 702?"
Sóc Tông ừ một tiếng.
Dị nọ do dự một chút rồi tức giận nói: "Nhà 702 trước đó có có cô bé cãi nhau với bạn trai rồi nhảy lầu, nghe nói còn đang mang thai! Trước khi mua nhà các cậu không biết hỏi rõ à?"
Đoàn Kết Nghĩa thu chân lại, vị hàng xóm kia hệt như né ôn thần lập tức đóng kín cửa, mơ hồ còn truyền tới tiếng khóa cửa.
Đoàn Kết Nghĩa ủy khuất nhìn sư đệ: "Dựa vào cái gì tôi hỏi thì đòi báo cảnh sát, cậu hỏi thì lại nói?"
Sóc Tông liếc nhìn dáng vẻ một mét chín cơ bắp rắn chắc không dễ chọc của đối phương, lười phản ứng, quay đầu nhìn Vệ Tây: "Có lẽ là trạch quỷ quấy phá."
Đoàn Kết Nghĩa vì bị phân biệt đối xử mà phẫn nộ một trận, hỏi Hoàng Giác: "Cô gái có thai gây gỗ với bạn trai kia là ai, mấy người có biết không?"
Hoàng Giác suy nghĩ một chút, sau đó nhìn qua ba mình: "Ba ba, con nhớ bác nói phòng này là phòng cưới chuẩn bị con trai..."
Gương mặt chân chất của Hoàng phụ rốt cuộc cũng biến đổi: "Anh họ con trước đó quả thật có một cô bạn gái, nghe nói quen từ cấp ba, bất quá gần đây hỏi thì bác con nói đã chia tay rồi."
Ông cụ thực khó tiếp thu mình bị anh trai hố, tâm tình cũng có chút suy sụp.
Vệ Tây không có kinh nghiệm, là quỷ thì tốt rồi, cứ đập một trận là được. Sóc Tông thì cảm thấy có vấn đề: "Không đúng, nếu trạch quỷ vì bạn trai mà chết, hẳn phải đi theo người đó mới đúng, sao tự dưng lại quấy rầy các người?"
Vấn đề này không thể nào giải thích được.
Hoàng Giác nói ban ngày mình ở trong nhà không có chuyện gì, buổi tối khi ngủ mới xuất hiện vấn đề. Bà cụ cũng nói buổi tối mình đi tiểu đêm mới thấy nước bồn cầu bị đỏ, vì thế sau một hồi bàn bạc, mọi người quyết định chờ đến tối rồi nói.
Ban đêm tiểu khu thực yên tĩnh, người Hoàng gia bị đả kích đến không màn ăn uống, chỉ có Vệ Tây lôi ra hết đồ ăn vặt của Hoàng Giác, ngồi sát bên cửa sổ trong phòng anh rôm rốp rôm rốp cắm khoai tây chiên.
Vệ Tây ăn khoai tây chiên nhưng không đên đồ đệ, liền hỏi: "Hai đồ nhi muốn ăn không?"
Đoàn Kết Nghĩa cảm động ăn một miếng, quay qua nhìn thì thấy sư đệ duỗi cẳng chân dựa vào vách tường sát cửa sổ, một tay cong lại đặt trên đầu gối, lẳng lặng nhìn sư phụ không nói tiếng nào.
Vì muốn dụ trạch quỷ xuất hiện nên trong phòng không mở đèn, Vệ Tây ngẩng đầu liền thấy con ngươi phản chiếu ánh đèn của nhị đồ đệ. Ánh mắt kia trắng đen rõ ràng, gương mặt xinh đẹp bị ánh trăng che phủ, vết sẹo ngang dọc trên cổ và cánh tay trở nên mờ mờ ảo ảo.
Vệ Tây đột nhiên có chút tò mò đưa tay sờ vết sẹo dài tầm năm cm trên tay đồ đệ, thoạt nhìn giống dấu vết lưu lại khi bị vật sắc bén chém trúng: "Lục Khuyết, mấy vết thương này từ đâu mà có?"
Nhị đồ đệ liếc nhìn vị trí ngón tay Vệ Tây chạm tới, trầm mặc một hồi rồi nhàn nhạt đáp: "Không tự lượng sức, tự làm tự chịu."
Vệ Tây nghe không hiểu, muốn cẩn thận sờ một chút nhưng cổ tay bị túm lấy, âm thanh của nhị đồ đệ thấp hơn cả nhiệt độ lòng bàn tay: "Đừng nhìn."
Hoàng Giác nửa ngồi bên giường có chút khẩn trương, trước đó anh không sợ lắm, thế nhưng sau khi biết chân tướng thì cảm giác cũng thay đổi hẳn: "Đại, đại sư, như vậy thật sự không sao chứ? Nữ quỷ nhảy lầu đó a, nghe khủng khiếp quá, cô ta sẽ không hại mạng người chứ?"
Nháy mắt Hoàng Giác lên tiếng, nhị đồ đệ cũng buông lỏng tay, Vệ Tây nhai khoai tây chiên suy nghĩ: "Tổn thương mạng người mới tốt."
Như vậy cậu có thể trực tiếp ăn luôn.
Hoàng Giác: "...???"
Anh cảm thấy mình không được an ủi chút nào, ngược lại lại càng sợ hơn.
Hoàng Giác nằm xuống giả vờ ngủ, lúc này trong nhà không biết từ đâu xuất hiện một làn gió lạnh thổi tới, Hoàng Giác rùng mình, lập tức cảm thấy tay chân mình bắt đầu cứng ngắc như mấy đêm trước.
Tay chân giống như mất chống chế, anh định mở mắt ra nhưng mí mắt nặng trịch, người không có chút sức lực nào, trong bóng đêm vô tận tựa hồ chỉ có nhịp tim đập ngày càng nhanh của mình, ngay sau đó một bóng đen mơ hồ xuất hiện.
Đó là một người nữ, tóc rất dài, dáng vẻ yểu điệu, mặc quần áo trắng đưa lưng về phía Hoàng Giác.
Hoàng Giác nghe thấy tiếng khóc nỉ non của đối phương có chút trầm thấp khó nói, người nọ vừa khóc vừa u oán hỏi: "Vì sao anh lại đối xử như vậy với tôi..."
Con bà nó đây chính là cô gái nhảy lầu trong truyền thuyết sao? Hoàng Giác sợ đến mức suýt tè ra quần, nào ngờ đối phương đột nhiên nghiêng đầu, mặt mũi bê bếch máu, căn bản không thể nhìn ra ngũ quan, tóm lại là vô cùng dữ tợn bổ nhào tới, dùng âm thanh kỳ quái kia thét chói tai: "Cái đồ bạc tình..."
Hoàng Giác không thể động đậy, chỉ có thể kinh hoảng điên cuồng la hét: "Chị ơi chị nhận nhầm người rồi a a a a a!"
Nào ngờ nữ quỷ hét chói tai rớt xuống đất, tay chân cứng ngắc của Hoàng Giác đột nhiên có lại sức lực, anh lập tức nhảy nhỏm dậy.
Hoàng Giác lăn một vòng đến góc giường, trợn to mắt, chỉ thấy đèn trong phòng đã ngủ, những người khác thủ trong phòng đều vây bên mép giường, Vệ Tây dẫn đầu túm một bóng người trong tay, biểu tình thực mất hứng.
"A a a a a a!!!" Thấy rõ dàng vẻ bị Vệ Tây túm, bàng quang Hoàng Giác lại bắt đầu điên cuồng rung động, lớn tiếng nói: "Đại sư! Đó là cái gì a a a a!"
Bóng người bị Vệ Tây túm cũng la theo: "A a a a! Đại tiên đại tiên!! Tha mạng a a a a a!"
Là một giọng nam ồm ồm.
Lúc bắt quỷ Vệ Tây rất hưng phấn, cắn một phát thì phát hiện không thể ăn, vì thế liền túm cổ tiểu quỷ dộng xuống đất vài cái, bất mãn hỏi đồ đệ: "Không phải nói là nữ quỷ sao?"
Nói xong Vệ Tây liền kéo quần nam quỷ, muốn kiểm tra.
Nam quỷ bụm đũng quần kinh hoảng không thôi, dáng vẻ sợ bị lăng nhục. Vệ Tây thấy nam quỷ không chịu phối hợp liền bụp bụp vài quyền, đập nam quỷ sưng mặt sưng mũi.
Sóc Tông: "..."
Đoàn Kết Nghĩa: "..."
Hoàng Giác: "..."
Sóc Tông cản lại động tác lột quần của Vệ Tây, túm lấy nam quỷ đang khóc mếu máo, trầm giọng hỏi Hoàng Giác: "Anh nằm mơ thấy thứ này?"
Hoàng Giác lau mồ hôi, không biết vì sao cảm thấy không quá sợ nữa, nhìn rõ dáng dấp đối phương thì không ngừng gật gù: "Chính là người này, đồ trắng tóc dài, vừa nãy ở trong mộng còn muốn bắt tôi nữa, này chính là nữ quỷ nhảy lầu đó sao?"
Nam quỷ bị Vệ Tây đánh tới choáng đầu hoa mắt, ánh mắt âm trầm của Sóc Tông vừa mới đảo qua, lập tức hoảng sợ hô to: "Tôi nói tôi nói! Tôi nói hết! Đại tiên minh giám! Tôi thật sự chưa từng làm chuyện xấu, bình thường chỉ làm người trung gian kiếm miếng cơm ăn mà thôi, tên bạc tình này làm chuyện trái với lương tâm nên nữ quỷ mướn tôi tới báo thù a!"
Hoàng Giác: "???"
Đoàn Kết Nghĩa oa một tiếng: "Này mà cũng có thể mướn á? Nữ quỷ kia có cần ngạo mạo vậy không, báo thù mà không thể tự mình làm à?"
Nam quỷ nói: "Cũng không có cách nào, cô ấy vừa mới sinh xong, đứa bé còn đang trong thời kỳ bú sữa, muốn tới cũng không được, bất quá thỉnh thoảng nếu rảnh rỗi cũng tới một chút."
Hoàng Giác: "..."
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân có lúc anh mơ thấy một nhưng có lúc lại mơ thấy ba bóng người sao...
Nam quỷ vừa bị đánh lại vừa bị Sóc Tông túm, cảm giác mình thật xúi quẩy, liền khóc lóc nói: "Ô ô ô, sớm biết vậy đã không nhận đơn hàng này, vốn đã khó làm rồi, giờ còn bị tai nạn lao động nữa, không biết cô ta có bồi thường cho tôi không nữa."
Đoàn Kết Nghĩa mắng: "Ông ủy khuất gì mà khóc? Ông quấy phá làm người ta ở không yên, chẳng lẽ không đáng bị đánh à?"
Nam quỷ khó tin nhìn Đoàn Kết Nghĩa, chỉ mũi mình, dáng vẻ cực kỳ oan khuất: "Tôi? Tôi quấy phá làm bọn họ ở không yên? Cậu nói lý một chút được không a! Nhà bọn họ không yên chỗ nào?! Mỗi tối tôi trực trong nhà vệ sinh chờ người nhà bọn họ, kết quả bà cụ kia bị táo bón, đi cầu xong thúi chết ta thì sao? Tôi còn chưa kịp làm gì, bà cụ đã ở đó nói gì mà khô với chả xơ, còn ở trước mũi tôi nói bị trĩ! Tôi nói gì? Tôi không nói gì cả. Mỗi ngày tôi dán giấy Song Hỉ lên tường, mỗi ngày người nhà này đều xé xuống, xé xong cũng chẳng có biểu tình gì! Muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ muốn xem TV thì xem TV, còn rảnh rang cãi nhau nữa chứ! Ông biết đơn hàng này tôi chi ra bao nhiêu tiền không? Mỗi ngày đều phải mua giấy Song Hỉ, mỗi tờ mười đồng! Đến cuối cùng không có tiền phải tự cắt. Ông biết cái gì chứ? Ông không biết cái gì hết! Gì mà ở không yên chứ, tôi cùng lắm chỉ ám tên bạc tình này ngủ không ngon giấc mà thôi, người này thất đức như vậy, ngủ không ngon thì có sao?"
Đoàn Kết Nghĩa: "..."
Nghe thấy màn khóc lóc kể lể rung động lòng người này, Đoàn Kết Nghĩa không chỉ lã chã rơi lệ mà còn ngăn cản sư phụ bị mình bị rống mà muốn ra tay đánh quỷ: "Sư phụ, ông ta cũng không dễ dàng a, ngài đừng đánh."
Hoàng Giác vừa đồng tình lại sụp đổ: "Không phải, người anh em, tôi thật xin lỗi, thế nhưng ông tìm nhầm người rồi! Tôi không phải kẻ bạc tình mà ông nói."
"Hả?" Nam quỷ nghe vậy lập tức giơ tay lục túi moi ra một tờ giấy, sau đó lắc lư rướn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêm túc phản bác: "Không có khả năng. Chính là địa chỉ nhà này, cậu đừng hòng lừa tôi!"
Hoàng Giác suýt chút nữa bị hình ảnh kéo dài cổ dòm ra ngoài cửa sổ của đối phương dọa tè ra quần, khóc không ra nước mắt giải thích: "Ông bạn à, tháng trước tôi mới vừa dọn vào đây thôi, các người làm việc có thể kiểm tra rõ ràng không a!"
Nam quỷ ngần người: "Không thể nào? Lần trước tôi có cùng cố chủ tới, cô ta có nói gì đâu?"
Hoàng Giác thầm than mình rốt cuộc đụng trúng thau máu chó gì đây, Sóc Tông lạnh lùng nói: "Nói nhiều vô dụng, ông mau gọi nữ quỷ kia tới."
Nam quỷ vốn cũng cảm thấy không thích hợp, dù sao cũng không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp, thế nhưng Vệ Tây mới ra tay đập vài cái, nam quỷ liền khuất phục: "Tôi sai rồi tôi sai rồi! Tôi gọi! Tôi gọi ngay! Đại tiên tha mạng a a a!"
Nam quỷ khóc thút thít xé một mảnh vạt áo, xếp thành hình hạc giấy béo ú, sau đó ôm tâm tình tội lỗi vứt con hạc ra giữa không trung.
Chỉ chốc lát sau, trong căn phòng tối om một lần nữa có một trận gió lạnh ập tới, một giọng nữ u oán chậm rãi vang lên, lần này khác với giọng giả, Hoàng Giác vừa nghe đã nhận ra là giọng nữ.
Giọng nữ kia ai oán nói: "Hoàng Phượng Tú... anh làm sao nỡ phụ bạc tôi..."
Ngay sau đó ánh đèn sáng choang, nữ quỷ cũng bị bắt, Hoàng Giác rốt cuộc có thể thấy rõ dáng vẻ nữ quỷ, hóa ra là một nữ quỷ trẻ tuổi thanh tú, trên tay còn ôm quỷ anh nhi đen thui.
Con ngươi không có tròng trắng của quỷ anh nhi không chớp nhìn chằm chằm Hoàng Giác, gương mặt non nớt không có biểu tình, không nói tiếng nào cũng không động đậy, vô thức lộ ra quỷ dị nồng nặc.
Nói thật sau khi nhìn nhiều quỷ như vậy thì quỷ anh nhi này là khủng khiếp nhất, Hoàng Giác lập tức bị dọa tới ngây ngốc, nào ngờ ngay lúc này thấy Vệ Tây đưa tay, trực tiếp từ lòng nữ quỷ đoạt lấy quỷ anh nhi, túm hai chân nó xách lên: "Wow, thật là nhỏ a."
Quỷ anh nhi: "..."
Nữ quỷ bị cướp mất con lập tức kêu la thảm thiết, oán khí sôi trào. Lúc này cô đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lập tức hung ác nhìn Hoàng Giác, huyết lệ cuồn cuộn từ hốc mắt trào ra, bắt đầu điên cuồng giãy dụa muốn thoát ra khỏi tay Sóc Tông, giận dữ hô: "Hoàng Phượng Tú!!! Đồ phụ bạc súc sinh!!! Anh bức tử tôi thì thôi đi!! Còn muốn tìm người thu thập tôi và con ruột của anh sao?? Anh có còn là người không???"
Hoàng Giác cõng cái nồi đen từ trên trời rơi xuống, nhịn không nổi nữa hô to: "Chị dâu!!! Chị nhìn rõ ràng được không vậy??? Em không phải Hoàng Phượng Tú!!! Em là Hoàng Giác a!! Hoàng Phượng Tú là anh họ em!! Ảnh bán nhà lại cho em a!!!"
Tiếng thét chói tai của nữ quỷ ngừng lại một lát.
Chốc lát sau, nữ quỷ hồi phục tinh thần híp mắt rướn cổ, đầu áp sát mặt Hoàng Giác tỉ mỉ quan sát.
Hoàng Giác sợ tới không dám nhúc nhích, Vệ Tây bận chơi với quỷ anh nhi không khóc không nháo, Sóc Tông cũng không ngăn cản hành động của nữ quỷ, cũng may nữ quỷ nhìn một hồi lâu thì cũng nhìn rõ được, rụt đầu né tránh khỏi tay Sóc Tông.
"A... sao lại là cậu." Nữ quỷ lúng túng không dám chống lại tầm mắt Hoàng Giác, quẫn bách nói: "Cái đó, lúc nhảy lầu kính rớt vào vườn hoa không tìm lại được, chị bị cận tới hai ngàn độ, nhìn không rõ lắm, xin lỗi a. Chị dâu cũng không phải cố ý, dáng dấp cậu với anh họ cậu quả thực giống quá. Sao cậu không chịu nói sớm, gan gì mà bé xíu, mỗi lần thấy chị chỉ biết oa oa kêu to! Làm hại chị với cháu cậu uổng công bận rộn lâu như vậy!"
Nữ quỷ nói một hồi, tựa hồ phát hiện mình nói rất có lý, liền dùng giọng điệu trưởng bối kiển trách.
Hoàng Giác: "..."
Thật xin lỗi, thật xin lỗi a, hết thảy đều là lỗi của em, là em sai!
...*...
[Cáo] cận hai ngàn độ là c dịch theo bản trung luôn, k rõ dịch ra việt là bao nhiêu nữa =..= vì cáo k bị cận, tóm lại là cận rất nặng, nhìn là k có thấy được hình dáng luôn...
...*...
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
115 chương
61 chương
30 chương
3966 chương
3644 chương
85 chương
7 chương
45 chương