Vì cái gì ánh mắt mọi người đều chú ý Hạ Cảnh Điềm ? Đây là văn phòng đặc biệt rất hay chú ý chuyện người khác, bởi vì trợ lý tổng giám trước đây làm việc rất tốt, lại đột nhiên tuyên bố từ chức, nguyên nhân thì không ai hiểu, mặc cho ai đi đoán già đoán non, nhưng nhìn đến thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp như
Hạ Cảnh Điềm, tất cả mọi người như bừng tỉnh đại ngộ, tổng giám dung tình riêng trong công việc, đây cũng không phải là bí mật gì, Hạ Cảnh
Điềm xuất hiện làm cho mọi người đều suy đoán không thôi, hơn nữa cũng rất tò mò, cô bé này rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì để tiến vào Kỷ thị.
Hạ Cảnh Điềm tuy nhiên cảm giác ánh mắt mọi người rất quái dị, thực sự không phải là ánh mắt hoan nghênh, mà là lộ ra vẻ đang đánh giá cái gì đó, bất quá, Hạ Cảnh Điềm đương nhiên không hiểu nguyên do trong đó rồi, đang lúc cảm giác nụ cười đã muốn cứng ngắc, cô gài dẫn đường đẩy ra một phòng làm việc riêng biệt, vừa đi vào gian phòng này, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy một cổ mùi thơm thanh nhã phất tới, cả gian phòng màu xám trắng rất trang nhã, trong phòng bài trí rất sang trọng lịch sự, ở cạnh cửa sổ là bàn làm việc rất to chiếm cứ một nửa không gian, trên bàn tư liệu chỉnh tề, đặt hai bên chiếc máy tính xách tay, cửa kéo hơi mở đủ để một tia nắng chiếu vào.
Đang lúc Hạ Cảnh Điềm có chút sững sờ thì cô gái chỉ một bàn làm việc nhỏ dựa tường bên trái, lên tiếng nói!”Hạ tiểu thư, đây là chỗ làm việc của cô, tổng giám đang trong phòng họp, cô trước ngồi xuống xem tư liệu và sắp xếp lịch trình, có thể sẽ cần dùng trong chốc lát.”
Những lời này hoàn toàn làm cho Hạ Cảnh Điềm phấn chấn tinh thần, ánh mắt nhìn đến bàn làm việc, thân là trợ lý tổng giám, thì bàn làm việc cũng sa hoa hơn bên ngoài văn phòng vài phần, một máy tính LCD cùng vài văn kiện, cô gái liếc nhìn Hạ Cảnh Điềm liền xoay người rời đi.
Người vừa ra ngoài, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm giác đầu óc trống rỗng, chưa bao giờ có kinh nghiệm làm trợ lý, vào lúc này nàng hoàn toàn trợn tròn mắt, đứng giữa văn phòng ngây người, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên như thế nào bắt tay vào làm, quay đầu lại, thì cô gái họ Hoàng đã ra khỏi phòng, chỉ còn lại một mình nàng.
Thảm, ta bây giờ nên làm gì a? Hạ Cảnh Điềm mờ mịt nghĩ, đi đến trước bàn làm việc, tiện tay cầm lấy trước văn kiện xem, tìm một ít lịch trình gặp khách hàng, Hạ Cảnh Điềm lật ra tư liệu khác, đáy lòng càng héo, liền ngay cả một chút về giao tiếp cũng không có, Hạ Cảnh Điềm nói thầm xong đời, một bên ngồi xuống, bắt đầu tìm kiếm trong máy vi tính, cũng may, đây là một công ty cẩn mật, trong website nội bộ, nàng tìm đến tư liệu của trợ lý tổng giám trước kia.
Hạ
Cảnh Điềm chăm chú nhìn tư liệu đến nhập thần, vừa cố gắng nhớ kỹ vừa dọn dẹp lại tư liệu trên bàn một chút, đang lúc cảm thấy khát nước, nàng định đi lấy nước uồng thì cửa bị đẩy ra, bóng dáng thon dài ưu nhã tiến vào, Hạ Cảnh Điềm giơ mắt lên nhìn đến khuôn mặt vô cùng mị hoặc kia thì trái tim nàng chợt nảy liên hồi, người này không phải là Kỷ Vĩ Hạo sao?
Trong khoảng thời gian ngắn nàng bối rối đứng người lên, hướng về phía người đàn ông vừa bước vào gập người chào hỏi, thanh âm ngăn không được có chút run lên, “Kỷ tổng giám xin chào, tôi là trợ lý mới đến Hạ Cảnh Điềm. . .”
Thời điểm Kỷ Vĩ Hạo bước qua trước mặt nàng bước chân bỗng dừng lại, đột nhiên xuất hiện thanh âm này làm cho hắn cũng thấy quái lạ, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn nàng, vừa đi về bàn làm việc vừa hướng nàng mỉm cười, “Cô đã đến rồi.”
“Phải. .
.” Hạ Cảnh Điềm trấn định tinh thần, mỉm cười đáp lại, nhưng đáy lòng đồng thời lại lo lắng không an, nàng lần trước còn rống to với hắn trong điện thoại! Thật sự là thất lễ a, Hạ Cảnh Điềm nghĩ người đụng nàng, đúng là Kỷ Vĩ Hạo, cho nên cảm kích hắn về sự giúp đỡ này, và cũng vì thái độ của mình lần trước mà ảo não không thôi.
Kỷ Vĩ Hạo tư thế ngồi ưu nhã dựa vào lưng ghế, ánh mắt mang theo một tia thú vị đánh giá Hạ Cảnh Điềm, thẳng đến khi Hạ Cảnh Điềm bởi vì ánh mắt nóng bỏng của hắn mà đỏ bừng mặt hắn mới thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói!”Cô không cần quá khẩn trương, tất nhiên khi gia nhập tập đoàn Kỷ thị, tôi hi vọng sẽ nhìn thấy thành tích của cô.”
Kỷ Vĩ Hạo không nói lời nào thì khá tốt, lời vừa nói ra lại làm cho Hạ Cảnh Điềm cảm giác áp lực, cúi thấp đầu, lấy hết dũng khí đề cao thanh âm, “Tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực làm tốt công việc này, sẽ không để cho tổng giám thất vọng.”
“Tốt, tôi mong chờ biểu hiện của cô, cái gì không hiểu được có thể tới hỏi tôi.”
Kỷ Vĩ Hạo mím môi cười, tay cầm lấy một phần tư liệu trên bàn, trên báo chí chỉ nói Kỷ Vĩ Hạo phong lưu đa tình, nhưng không có nói hắn thật ra cũng là một người rất dễ thân cận, rất ôn hòa.
Hạ Cảnh Điềm dạ một tiếng, liền ngồi trở lại ghế của mình, vừa xem xét tư liệu trên mạng, vừa vãnh tai tùy thời chờ lệnh.
Không khí có chút nặng nề, Hạ Cảnh Điềm thở mạnh cũng không dám, cái trán trắng noãn đổ một mảnh mồ hôi, di chuyển con chuột máy tính cũng có chút cứng ngắc lại, đột nhiên thấy Kỷ Vĩ Hạo đang xem tư liệu bỗng ngẩng đầu lên, giọng điệu hơi quan tâm nói!”A! Đúng rồi, thương tích của cô không có việc gì chứ!”
Đột nhiên hỏi làm cho Hạ Cảnh Điềm thần kinh như muốn nổ tung, nàng ngẩng đầu lên mỉm cười đón nhận ánh mắt Kỷ Vĩ
Hạo, mím môi nói!”Đa tạ tổng giám quan tâm, đã không có việc gì .” Nàng vốn định đối với thái độ trước kia mà áy náy, nhưng thấy Kỷ Vĩ Hạo lại quay về nhìn tài liệu trong tay, nàng quyết định dứt khoát bỏ đi ý nghĩ này.
Chỉ chốc lát sau, Kỷ Vĩ Hạo cho nàng một đống tư liệu phân phát cho bên ngoài, rốt cuộc đã được giải thoát khỏi không khí khẩn trương, Hạ Cảnh Điềm âm thầm thở dài một hơi, ôm tư liệu ra cửa đưa cho mọi người.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
20 chương
62 chương
309 chương
106 chương
14 chương
23 chương