Trở lại văn phòng, Hạ Cảnh Điềm trái lo phải nghĩ, hay là nên bỏ đi ý nghĩ rời đi, nói sao thì hai mươi vạn tiền vi ước ngẫm lại rất khủng bố a, tất nhiên quyết định muốn tiếp tục ở lại rồi, Hạ Cảnh Điềm một lần nữa mở ra máy tính, nhìn qua màn hình ngẩn người hết sức, điện thoại vang lên tiếng chuông quen thuộc, nàng cầm lấy điện thoại xem xét, dĩ nhiên của là bạn tốt Tiểu Lâm gọi nàng, Hạ Cảnh Điềm đang có một bụng tức không có chỗ giải, không khỏi nở nụ cười ấn nút trả lời, giọng điệu cố tình lười biếng, “Này, Lâm đại tiểu thư, thời gian này quá là trọng sắc khinh bạn nha!”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng Tiểu Lâm trêu ghẹo, “Mình nào có a! Đây không phải là đã gọi cho cậu rồi sao? Bây giờ ở đâu? Đi ra chơi không?”
Hạ Cảnh Điềm mặt đau khổ, “Mình làm sao có thời giờ chơi a! còn phải làm việc !”
“Oa? Cậu tìm được công việc? Ở nơi nào? Làm chức vị gì?” Tiểu Lâm kinh ngạc, sau đó là hàng loạt câu hỏi.
Hạ Cảnh Điềm bĩu môi, đối với Tiểu Lâm đang hưng phấn, nàng có vẻ tỉnh táo nhiều hơn, chỉ ra vị trí công ty, “Tại khu Trung Hoàn.”
Chỉ nghe Tiểu Lâm truyền âm tiếng ầm ỹ hơn, có thể thấy được nàng đang ở vào khu vực phồn hoa, “Thật vậy chăng? Mình vừa vặn cùng LuLu đang ở Trung
Hoàn, cậu muốn tới uống một chén không? Chúng ta đã lâu không có nói chuyện phiếm đi!”
“Hiện tại sao? Mình còn phải làm, tiểu thư.” Hạ Cảnh Điềm cười phiết môi, cùng bạn bè cùng một chỗ mới là thời gian nàng buông lỏng tinh thần và vui vẻ nhất, Tiểu Lâm cùng Lulu là bạn từ tiểu học chơi đến đại học, trước kia ở trường học ba người cơ hồ như hình với bóng, mỗi ngày đều dính nhau, vượt qua khoảng thời gian đẹp nhất của đại học.
Cùng hai vị đồng học hàn huyên một hồi lâu, nói tới bạn trai mới của Tiểu Lâm, còn nói rất nhiều kiến thức thú vị khác, thuận tiện cũng tám chuyện của một số bạn đồng học khác, thậm chí còn tới chủ đề tư mật, đang trò chuyện hăng sai thì trên bàn điện thoại của
Hạ Cảnh Điềm vang lên, nàng tranh thủ thời gian vội vàng chấm dứt trò chuyện, “Không nói với các cậu nữa rồi, mình tiếp điện thoại.”
Cầm lấy điện thoại, là tiếp tân gọi tới, nói có một chuyển phát của Kỹ Dịch Hạo gọi nàng xuống dưới nhận, cùng bạn thân nói chuyện một hồi, Hạ Cảnh Điềm lại cảm thấy cuộc sống tràn đầy hương sắc, nàng sửa sang lại đồ đạc trên bàn, rồi đứng dậy đẩy cửa bước ra.
Trên đường như cũ vẫn bắt gặp những ánh mắt quái dị của đồng sự, nàng đã không còn trốn tránh, mà là dùng nụ cười bình thản đáp lại, dáng đi cũng bình tĩnh, trang phục màu xám nhạt cùng thân hình hoàn mỹ uyển chuyển biểu hiện ra ngoài, phối hợp cùng gương mặt tươi mát thanh nhã, tổng thể làm cho người ta một loại cảm giác tinh khiết, giống với hoa sen gần bùn nhưng vẫn thanh nhã thuần khiết, vẫn tản ra mùi thơm ngát mê người.
Đi đến đại sảnh ký nhận chuyển phát, nàng ôm một đống văn kiện chờ thang máy, đếm thầm khi thang máy đến tầng trệt, đương khi cửa thang máy mở ra một ít, nàng chỉ thấy hai phụ nữ trung niên ôm thùng giấy, vẻ mặt màu xám tro, khi thấy Hạ Cảnh Điềm đứng ở cửa thang máy, cặp mắt khôn khéo lập tức nổi lên tức giận, hung hăng liếc nàng, Hạ Cảnh Điềm có chút khó hiểu, đang muốn đi vào trong thang máy, cánh tay bị một tay bắt lấy, nàng quay đầu lại, chỉ thấy trong đó một người trông tuổi tác có vẻ lớn hơn, giọng nịnh nọt nhìn qua nàng, hướng nàng thấp giọng nói xin lỗi!”Hạ tiểu thư, buổi trưa hôm nay thật sự là thực xin lỗi.”
Hạ Cảnh Điềm có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm cô ta, có chút buồn cười!”Chị là…, chúng ta biết nhau sao?”
Chỉ thấy đứng ở một bên, người còn lại thần sắc tức giận hướng người lớn tuổi hơn giọng bất bình nói!”Chị Từ , tại sao phải nói xin lỗi? Cô ta hại chúng ta còn chưa đủ sao? Tại sao phải cầu loại tiểu nhân này?”
Hạ Cảnh Điềm nhíu nhíu mày, hai thanh âm này nghe rất quen tai, dường như đã nghe qua ở nơi nào, bỗng dưng, nàng chấn động, mới nhớ tới, hai người kia chính là người vu oan giá họa cho nàng trong cuộc nói chuyện ở toilet, nàng có chút kinh ngạc nhìn qua hai người ôm ở trong tay thùng giấy, chỉ thấy trên đó là đồ dùng hằng ngày của hai người, giống như đóng gói rời đi, trong bụng nàng không khỏi ngạc nhiên, hai người kia bị xa thải sao?
Hạ Cảnh Điềm đang thầm giật mình, đã thấy người được xưng là chị Từ không để ý người bên cạnh, vẫn làm nét mặt tươi cười nói, “Hạ tiểu thư, cô đại nhân đại lượng, chuyện này là chúng tôi hiểu lầm cô, chúng tôi sai rồi, khẩn cầu cô thay chúng tôi trước mặt tổng giám đốc cầu giúp, nhà của tôi còn có hai con nhỏ cần tiền nuôi dưỡng, chồng tôi lại thất nghiệp, tôi thật sự không thể nghỉ việc a!”
Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy vô cùng khiếp sợ, không thể tưởng tượng được lời nói của mình trước mặt Kỷ Vĩ Thần đã làm hắn sa thải họ, nói thật ra, nàng tuy chán ghét hai người kia, nhưng là, nàng cũng không có yêu cầu Kỷ Vĩ Thần đuổi họ nha? Hạ Cảnh Điềm đang suy tư, chỉ thấy chị Từ bộ dạng cơ hồ như muốn khóc, ánh mắt bất lực nhìn nàng, đáy mắt hết sức rõ rang ý khẩn cầu, Hạ Cảnh Điềm vốn là người dễ mềm lòng, chứng kiến bộ dạng như vậy, đáy lòng nàng không khỏi đồng tình, chỉ là một người ngoài cuộc, nàng muốn như thế nào giúp?
Nghĩ nghĩ, nàng cắn môi dưới, có chút vô lực cười nói!”Chị Từ, tôi. . . Sợ không có năng lực giúp chị.”
“Làm sao có thể? Hạ tiểu thư, hôm nay có thể giúp chúng tôi chỉ có cô, cô giúp chúng tôi van cầu Kỷ tổng, nhất định có thể làm được, cô nói ngài
ấy nhất định sẽ nghe.” Chị Từ thần sắc kích động nói, mà người đứng ở một bên kia thần sắc tức giận cũng đã giảm xuống rồi, giấu đi phẫn nộ nhìn Hạ Cảnh Điềm rồi cúi thấp đầu xuống, phần công việc này đối với họ mà nói thực sự rất trọng yếu.
Hạ Cảnh Điềm cười than một tiếng, biểu lộ có chút khó xử, hay là tận lực một lần, “Tôi tận lực thử xem, nhưng tôi không biết Kỷ tổng đang ở đâu?”
“Kỷ tổng lúc này hẳn là ở lầu 21 xử lý công việc, cô có thể đi lên tìm ngài.” Chị Từ rất nhanh trả lời!
Thấy bọn họ vội vàng biểu lộ, Hạ Cảnh Điềm cũng không nên trốn tránh, tuy nhiên đã từng vụng trộm chửi rủa họ, hôm nay cũng coi như nàng nhận lấy trừng phạt, nếu có thể giúp họ vượt qua khó khăn này, nàng sẽ tận lực giúp, ít nhất từ nay về sau, mọi người nếu như còn có thể cùng tồn tại trong một văn phòng, cũng sẽ không xét nét nhau, Hạ Cảnh Điềm bước vào thang máy, dưới hai ánh mắt bức thiết nhìn soi mói nàng ấn lầu hai mươi mốt, khi cửa thang máy đóng trong chớp mắt, Hạ Cảnh Điềm thầm thở ra một hơi.
Nhìn qua con số thang máy thay đổi, cả trái tim nàng cũng đi theo con số treo ở giữa không trung, từ việc sa thải hai người họ, nàng có thể thấy được Kỹ tổng là cỡ nào lãnh huyết nghiêm khắc không nói tình cảm, nếu như không phải vì chị Từ cầu khẩn nàng rất thương cảm, nàng mới sẽ không trêu chọc người đàn ông ấy lần nữa.
Share this:
Đồ chơi của tổng giám đốc –
Trở lại văn phòng, Hạ Cảnh Điềm trái lo phải nghĩ, hay là nên bỏ đi ý nghĩ rời đi, nói sao thì hai mươi vạn tiền vi ước ngẫm lại rất khủng bố a, tất nhiên quyết định muốn tiếp tục ở lại rồi, Hạ Cảnh Điềm một lần nữa mở ra máy tính, nhìn qua màn hình ngẩn người hết sức, điện thoại vang lên tiếng chuông quen thuộc, nàng cầm lấy điện thoại xem xét, dĩ nhiên của là bạn tốt Tiểu Lâm gọi nàng, Hạ Cảnh Điềm đang có một bụng tức không có chỗ giải, không khỏi nở nụ cười ấn nút trả lời, giọng điệu cố tình lười biếng, “Này, Lâm đại tiểu thư, thời gian này quá là trọng sắc khinh bạn nha!”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng Tiểu Lâm trêu ghẹo, “Mình nào có a! Đây không phải là đã gọi cho cậu rồi sao? Bây giờ ở đâu? Đi ra chơi không?”
Hạ Cảnh Điềm mặt đau khổ, “Mình làm sao có thời giờ chơi a! còn phải làm việc !”
“Oa? Cậu tìm được công việc? Ở nơi nào? Làm chức vị gì?” Tiểu Lâm kinh ngạc, sau đó là hàng loạt câu hỏi.
Hạ Cảnh Điềm bĩu môi, đối với Tiểu Lâm đang hưng phấn, nàng có vẻ tỉnh táo nhiều hơn, chỉ ra vị trí công ty, “Tại khu Trung Hoàn.”
Chỉ nghe Tiểu Lâm truyền âm tiếng ầm ỹ hơn, có thể thấy được nàng đang ở vào khu vực phồn hoa, “Thật vậy chăng? Mình vừa vặn cùng LuLu đang ở Trung
Hoàn, cậu muốn tới uống một chén không? Chúng ta đã lâu không có nói chuyện phiếm đi!”
“Hiện tại sao? Mình còn phải làm, tiểu thư.” Hạ Cảnh Điềm cười phiết môi, cùng bạn bè cùng một chỗ mới là thời gian nàng buông lỏng tinh thần và vui vẻ nhất, Tiểu Lâm cùng Lulu là bạn từ tiểu học chơi đến đại học, trước kia ở trường học ba người cơ hồ như hình với bóng, mỗi ngày đều dính nhau, vượt qua khoảng thời gian đẹp nhất của đại học.
Cùng hai vị đồng học hàn huyên một hồi lâu, nói tới bạn trai mới của Tiểu Lâm, còn nói rất nhiều kiến thức thú vị khác, thuận tiện cũng tám chuyện của một số bạn đồng học khác, thậm chí còn tới chủ đề tư mật, đang trò chuyện hăng sai thì trên bàn điện thoại của
Hạ Cảnh Điềm vang lên, nàng tranh thủ thời gian vội vàng chấm dứt trò chuyện, “Không nói với các cậu nữa rồi, mình tiếp điện thoại.”
Cầm lấy điện thoại, là tiếp tân gọi tới, nói có một chuyển phát của Kỹ Dịch Hạo gọi nàng xuống dưới nhận, cùng bạn thân nói chuyện một hồi, Hạ Cảnh Điềm lại cảm thấy cuộc sống tràn đầy hương sắc, nàng sửa sang lại đồ đạc trên bàn, rồi đứng dậy đẩy cửa bước ra.
Trên đường như cũ vẫn bắt gặp những ánh mắt quái dị của đồng sự, nàng đã không còn trốn tránh, mà là dùng nụ cười bình thản đáp lại, dáng đi cũng bình tĩnh, trang phục màu xám nhạt cùng thân hình hoàn mỹ uyển chuyển biểu hiện ra ngoài, phối hợp cùng gương mặt tươi mát thanh nhã, tổng thể làm cho người ta một loại cảm giác tinh khiết, giống với hoa sen gần bùn nhưng vẫn thanh nhã thuần khiết, vẫn tản ra mùi thơm ngát mê người.
Đi đến đại sảnh ký nhận chuyển phát, nàng ôm một đống văn kiện chờ thang máy, đếm thầm khi thang máy đến tầng trệt, đương khi cửa thang máy mở ra một ít, nàng chỉ thấy hai phụ nữ trung niên ôm thùng giấy, vẻ mặt màu xám tro, khi thấy Hạ Cảnh Điềm đứng ở cửa thang máy, cặp mắt khôn khéo lập tức nổi lên tức giận, hung hăng liếc nàng, Hạ Cảnh Điềm có chút khó hiểu, đang muốn đi vào trong thang máy, cánh tay bị một tay bắt lấy, nàng quay đầu lại, chỉ thấy trong đó một người trông tuổi tác có vẻ lớn hơn, giọng nịnh nọt nhìn qua nàng, hướng nàng thấp giọng nói xin lỗi!”Hạ tiểu thư, buổi trưa hôm nay thật sự là thực xin lỗi.”
Hạ Cảnh Điềm có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm cô ta, có chút buồn cười!”Chị là…, chúng ta biết nhau sao?”
Chỉ thấy đứng ở một bên, người còn lại thần sắc tức giận hướng người lớn tuổi hơn giọng bất bình nói!”Chị Từ , tại sao phải nói xin lỗi? Cô ta hại chúng ta còn chưa đủ sao? Tại sao phải cầu loại tiểu nhân này?”
Hạ Cảnh Điềm nhíu nhíu mày, hai thanh âm này nghe rất quen tai, dường như đã nghe qua ở nơi nào, bỗng dưng, nàng chấn động, mới nhớ tới, hai người kia chính là người vu oan giá họa cho nàng trong cuộc nói chuyện ở toilet, nàng có chút kinh ngạc nhìn qua hai người ôm ở trong tay thùng giấy, chỉ thấy trên đó là đồ dùng hằng ngày của hai người, giống như đóng gói rời đi, trong bụng nàng không khỏi ngạc nhiên, hai người kia bị xa thải sao?
Hạ Cảnh Điềm đang thầm giật mình, đã thấy người được xưng là chị Từ không để ý người bên cạnh, vẫn làm nét mặt tươi cười nói, “Hạ tiểu thư, cô đại nhân đại lượng, chuyện này là chúng tôi hiểu lầm cô, chúng tôi sai rồi, khẩn cầu cô thay chúng tôi trước mặt tổng giám đốc cầu giúp, nhà của tôi còn có hai con nhỏ cần tiền nuôi dưỡng, chồng tôi lại thất nghiệp, tôi thật sự không thể nghỉ việc a!”
Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy vô cùng khiếp sợ, không thể tưởng tượng được lời nói của mình trước mặt Kỷ Vĩ Thần đã làm hắn sa thải họ, nói thật ra, nàng tuy chán ghét hai người kia, nhưng là, nàng cũng không có yêu cầu Kỷ Vĩ Thần đuổi họ nha? Hạ Cảnh Điềm đang suy tư, chỉ thấy chị Từ bộ dạng cơ hồ như muốn khóc, ánh mắt bất lực nhìn nàng, đáy mắt hết sức rõ rang ý khẩn cầu, Hạ Cảnh Điềm vốn là người dễ mềm lòng, chứng kiến bộ dạng như vậy, đáy lòng nàng không khỏi đồng tình, chỉ là một người ngoài cuộc, nàng muốn như thế nào giúp?
Nghĩ nghĩ, nàng cắn môi dưới, có chút vô lực cười nói!”Chị Từ, tôi. . . Sợ không có năng lực giúp chị.”
“Làm sao có thể? Hạ tiểu thư, hôm nay có thể giúp chúng tôi chỉ có cô, cô giúp chúng tôi van cầu Kỷ tổng, nhất định có thể làm được, cô nói ngài
ấy nhất định sẽ nghe.” Chị Từ thần sắc kích động nói, mà người đứng ở một bên kia thần sắc tức giận cũng đã giảm xuống rồi, giấu đi phẫn nộ nhìn Hạ Cảnh Điềm rồi cúi thấp đầu xuống, phần công việc này đối với họ mà nói thực sự rất trọng yếu.
Hạ Cảnh Điềm cười than một tiếng, biểu lộ có chút khó xử, hay là tận lực một lần, “Tôi tận lực thử xem, nhưng tôi không biết Kỷ tổng đang ở đâu?”
“Kỷ tổng lúc này hẳn là ở lầu 21 xử lý công việc, cô có thể đi lên tìm ngài.” Chị Từ rất nhanh trả lời!
Thấy bọn họ vội vàng biểu lộ, Hạ Cảnh Điềm cũng không nên trốn tránh, tuy nhiên đã từng vụng trộm chửi rủa họ, hôm nay cũng coi như nàng nhận lấy trừng phạt, nếu có thể giúp họ vượt qua khó khăn này, nàng sẽ tận lực giúp, ít nhất từ nay về sau, mọi người nếu như còn có thể cùng tồn tại trong một văn phòng, cũng sẽ không xét nét nhau, Hạ Cảnh Điềm bước vào thang máy, dưới hai ánh mắt bức thiết nhìn soi mói nàng ấn lầu hai mươi mốt, khi cửa thang máy đóng trong chớp mắt, Hạ Cảnh Điềm thầm thở ra một hơi.
Nhìn qua con số thang máy thay đổi, cả trái tim nàng cũng đi theo con số treo ở giữa không trung, từ việc sa thải hai người họ, nàng có thể thấy được Kỹ tổng là cỡ nào lãnh huyết nghiêm khắc không nói tình cảm, nếu như không phải vì chị Từ cầu khẩn nàng rất thương cảm, nàng mới sẽ không trêu chọc người đàn ông ấy lần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
20 chương
62 chương
309 chương
106 chương
14 chương
23 chương