Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc
Chương 5 : Sát Thủ Cấp Cao
Chỉ thấy cô gái trong đêm tối nhẹ nhàng ra, đứng ở phía trước cửa sổ, ánh trăng sáng dịu dàng chiếu vào mặt cô, hiện ra sắc đẹp tuyệt trần. Đôi mắt như mùa thu, khuôn mặt tinh tế, giống như tiên nữ hạ phàm, như hoa sen mới nở.
Cô yên lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng khác thường.
Cần gì đến đây thử tôi? Giết tôi, chẳng phải càng tốt! Khóe miệng Hạ Nhược Du mang theo một tia cười lạnh. Khiến người phụ nữ nhìn dịu dàng như nước, che dấu một phần hung tàn!
Bảy năm, Hạ Nhược Du đi tới Genji(*) huấn luyện, gần trở thành sát thủ xuất sắc nhất! (Editor: (*)ở chỗ này ta tra GG nghĩa là Genji nhưng ta ko biết Hán Việt nghĩa là gì nên để nguyên, nàng nào biết thì nói để ta sửa lại nhé)
Người huấn luyện Genji theo cách thức địa ngục, cơ thể càng mạnh mẽ, sau đó đến Ám Dạ, huấn luyện vũ khí từ từ, cho dù Hạ Nhược Du nằm ở nhóm sát thủ cơ thể gầy yếu nhất, nhưng cô vẫn như trước nằm trong nhóm người xuất sắc. Bao nhiêu lần kém chút mất đi tính mạng, bao nhiêu lần bị đồng bọn đẩy vào chỗ chết, nhưng mà cô vẫn cắn răng kiền trì tới đây.
Những đau khổ tầm thường này, so với cả nhà bị giết, so với bản thân mình nhận lấy sỉ nhục, những thứ này, thật sự nhẹ như lông hồng.
Bảy năm này, trên người Hạ Nhược Du vết thương nhiều đến bản thân mình đã không đếm được, vết thương của đao vết thương của kiếm, còn có vết thương của da thú đã cắn qua, thật sự quá nhiều. Lý do Hạ Nhược Du chống đỡ được như bây giờ, bởi vì trong lòng có nỗi căm hận mãnh liệt, những oán hận này chống đỡ cô, trở thành sát thủ đứng đầu.
Bây giờ Hạ Nhược Du, không còn là cô gái nhỏ gầy yếu như bảy năm trước nữa, mà trở thành sát thủ tất cả mọi đàn ông đều oán trách nhìn bóng lưng người phụ nữ ấy, khiến người huấn luyện Genji và mọi người nhìn với cặp mắt khác.
Cô chưa bao giờ giết người, nhưng hơi thở dã thú cùng với thủ đoạn tàn khốc, mỗi người đều phải sợ hãi.
Nam Cung Dục, chúng ta sắp gặp nhau rồi!
"Tháng này, mọi người ở huấn luyện Genji tháng trước, tháng này qua đi, các người sẽ trở thành sát thủ đứng đầu thế giới!" Người huấn luyện uy nghiêm dùng ánh mắt thâm độc quét mắt nhìn. Khi nhìn cô gái Hạ Nhược Du yên tĩnh, ánh mắt dừng một phen, tiếp tục nói: "Mặc kệ các người xuất thân như thế nào, dung mạo như thế nào, ở trên đời này, các người có một thân phận: Sát thủ! Hiểu chưa?".
"Vâng!" Âm thanh như sấm. Nhưng Hạ Nhược Du lại không quan tâm, trầm mặc không nói!
Tôi không làm sát thủ, tôi chỉ muốn giết một người: Nam Cung Dục!
Lông mày cau lại trên mặt đen của người huấn luyện, nhưng không có nói, Hạ Nhược Du bây giờ, không phải muốn trên chọc thì trêu chọc được! Hắn đến bây giờ còn nhớ, khi đó huấn luyện vũ khí, trong mắt Hạ Nhược Du phát cuồng vì khát máu, đó là hắn lần đầu tiên nhìn thấy người có loại hơi thở này.
"Hôm nay, chúng ta bắt đầu huấn luyện mới: Cướp vũ khí!".
Hạ Nhược Du nhìn trước mắt một hàng đủ loại kiểu dáng súng ống, trong mắt đột nhiên bi thương.
Chính là súng lục này, đã cướp mạng sống ba mẹ cô, chính là súng lục này, khiến nhà cô tan nát, bây giờ, cô cũng sẽ dùng súng lục này để trả thù.
Hạ Nhược Du vươn tay, da thịt lạnh lẽo, súng lục lạnh giá, nhưng trong lòng, lại nhóm lên cơn lửa lớn!
"Bỏ xuống!" Một âm thanh xa lạ lại quen thuộc vang lên bên tai. Trong giọng nói mang theo lửa giận.
Hạ Nhược Du đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú, đứng ở dưới ánh mặt trời nhìn giận dữ vào cô.
Người đàn ông này rất quen thuộc, ánh mắt, hơi thở, còn có khuôn mặt tàn nhẫn.
Là anh ta, Nam Cung Dục!
Tâm Hạ Nhược Du bị oán hận chứa đầy, bảy năm, tuy rằng anh ta chưa một lần lộ mặt, nhưng không ngừng phái người đến xò xét cô, đánh chết cô, anh ta sẽ có lòng tốt! Vậy lần này......
Vẻ mặt đầy tức giận Nam Cung Dục bước đi lên phía trước, lấy tay cướp lại súng trong tay Hạ Nhược Du, nhìn chăm chú vào mắt Hạ Nhược Du, hung hăng nói: "Sau này, không cho phép đụng súng nữa! Vĩnh viễn!".
Sau đó mọi người ở đây xôn xao, nhìn Hạ Nhược Du một bụng tức giận nén lại, xoải bước đi!
Anh ta vì cái gì đột nhiên xuất hiện......
Đây là cái tình huống gì.....
Cuối cùng phải đi, ở chỗ này bảy năm sinh sống, Hạ Nhược Du không có kỷ niệm, thu dọn vài bộ quần áo, mọi huấn luyện ở Genji lạnh lùng nhìn, không chút quay đầu bước lên phi cơ về nước.
Phi cơ bay qua đám mây, Hạ Nhược Du đem mình cuộn lại trên ghế, có phần nặng nề, lại có chút hưng phấn. Bảy năm, không biết em gái bây giờ có tốt không, Nam Cung Dục có hay không ức hiếp em ấy.
Như thế nào mới có thể giết anh ta, em gái có năng lực nhìn tình hình thực tế mà đi, còn mình? Chỉ có chết mà thôi!
Trong lòng Hạ Nhược Du cảm thấy đau khổ, trong lòng có mùi vị chua xót.
"Đứng lại, tên trộm, đứng lại -----" Một người đàn ông tuổi còn trẻ một bên đuổi theo một bên nôn nóng gọi to! Phía sau lưng anh ta là ống đựng tranh to, khuôn mặt lịch sự đầy mồ hôi, nhìn hết sức nhếch nhác.
Hạ Nhược Du ở sân bay Hồng Kông nhìn thấy cảnh này, tên trộm này đã vượt qua cô mười thước, chạy đến lối ra sân bay! Hạ Nhược Du nhìn người tuổi trẻ trước mặt thở hổn hển, thả hành lý xuống, người tuổi trẻ này chỉ thấy một bóng trắng chạy qua, một tiếng thét chói tai vang lên, lại nhìn, tên trộm đã té trên mặt đất" Oa oa" hét to.
Người đàn ông trẻ ngơ ngác liên tục đi về phía cô gái kia, trong lòng có một sợi dây, "Bưng" một tiếng, chặt đứt!
Đây là cô gái thế nào, khuôn mặt xinh đẹp, tài nghệ lão luyện, nhưng mà, ánh mắt cô ấy lạnh lùng giống như băng đá!
"Không cần sao?" Hạ Nhược Du, lạnh lùng nói.
Người đàn ông rốt cục phục hồi tinh thần lại, mặt đột nhiên trở nên đỏ bừng, vội vàng nhận vật Hạ Nhược Du đưa qua, hì hì cười, nói: "Người đẹp, cám ơn, cám ơn".
Hạ Nhược Du không để ý, kéo hành lý, tiếp tục đi.
Thấy Hạ Nhược Du lạnh lùng không nói, giống như mình không tồn tại. Vội vàng tăng cước bộ, đuổi theo Hạ Nhược Du cười nói: "Thực ra không phải ví tiền, tên trộm này thực ngốc, chỉ là ống đựng tranh mà thôi!" Nói xong lấy ống đưng tranh trong tay quơ quơ trước mặt Hạ Nhược Du, nói tiếp: "Người đẹp, cô đi đâu, nói không chừng chúng ta cùng một chuyến bay......".
Vẻ mặt Hạ Nhược Du lạnh lùng, nhưng đáy lòng đã hơi mềm yếu, vẽ tranh sao? Ký ức xa xưa......
Nhớ lúc năm tuổi, rất thích những câu chuyện cổ tích, mua màu nước và giấy vẽ về nhà, sau đó vẽ bầu trời xanh da trời, mặt cỏ xanh mượt, còn có người nhà cô yêu nhất, dù đem quần áo dính tùm lum, trong lòng lại vui vẻ.
Cô thích màu trắng trên giấy này, loại màu sắc này, cô thích cảm giác bút vẽ trên tờ giấy, giống như mình đang vẽ tương lai.....
Nhưng bây giờ thì sao? Đã không còn tâm vẽ tranh, cũng không có người xem tranh......
"Cô cũng đi thành phố S sao? Chúng ta thật giống nhau, thật quá khéo rồi!" Người đàn ông nhìn Hạ Nhược Du hướng chỗ thành phố S đăng ký, đôi mắt sáng lên, hưng phấn nói.
"Xin chào, tôi là Diệp Thần Hi, cô tên gì?" Diệp Thần Hi cười tít mắt vươn tay, trên người tỏa ra hương vị ánh mặt trời, ấm áp, có sức sống!
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
65 chương
41 chương
104 chương
74 chương
25 chương
46 chương
41 chương