Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc
Chương 100
Đỗ Thiên Trạch cho xe chạy nhanh trên đường cao tốc, trong xe thập phần yên tĩnh, Hạ Cảnh Điềm từ khi lên xe cũng không có nói chuyện, căn bản là không lời nào để nói, Đỗ Thiên Trạch vừa vịn tay lái, vừa dùng ánh mắt trộm nhìn nàng, trong đầu cũng đang suy nghĩ muốn như thế nào mới có thể trêu chọc nàng vui vẻ, bởi vì, hắn quen nhìn nàng khuôn mặt tươi cười cùng sức sống, Hạ Cảnh Điềm như vậy trầm mặc không nói làm cho hắn có chút hốt hoảng.
“Cô vừa rồi tại sao phải nói dối, thật sự là chán ghét gặp tôi như vậy sao?” Đỗ Thiên Trạch khiêu mi hỏi, giọng điệu không nặng, cũng có chút ít cảm giác tủi thân.
“Phải” Hạ Cảnh Điềm bĩu bĩu môi ném ra một câu.
Câu trả lời này đối với Đỗ Thiên Trạch chính là một đả kích, hắn bĩu bĩu môi, giọng nhịn không được mang theo không vui, “Vì cái gì?”
Hạ Cảnh Điềm nhàn nhạt nhìn hắn, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhàn nhạt trả lời, “Chán ghét một người cần lý do sao?”
Hạ Cảnh Điềm nói làm Đỗ Thiên Trạch nín lặng, hắn nhướng nhướng mày, muốn phản bác lại nhất thời không biết nói gì, đơn giản chỉ cần không nói tiếp, hừ nhẹ một tiếng, hắn híp lại mắt, rất khó khăn nói ra thanh âm, “Đối với chuyện ngày hôm qua, thật sự câu hỏi của tôi hơi đường đột, nhưng là, cô không biết là cô nên nói cho tôi biết một tiếng sao?”
“Nói cho anh biết để bị chê cười sao?” Hạ Cảnh Điềm trào phúng lên tiếng, nhắc tới vấn đề ngày hôm qua, tâm nàng đã loạn.
Lời của Hạ Cảnh Điềm chính là ý nghĩ của ban đầu của Đỗ Thiên Trạch, hôm nay bị nàng hỏi như vậy, Đỗ Thiên Trạch lập tức vì lương tâm của mình phản bác lên tiếng, “Tôi không có cười nhạo cô, là cô chính mình không dám đối mặt sự thật.” Nói xong câu đó, Đỗ Thiên Trạch trong lòng thầm kêu, hắn đây là làm sao vậy, rõ ràng muốn tra tấn nàng, mỉa mai nàng mới là mục đích cuối cùng! Hiện tại, hắn ngược lại vô duyên vô cớ đến đây làm người tốt, hắn thật sự là chán ghét loại cảm giác này.
Hạ Cảnh Điềm mới không tin liếc nhìn hắn, phiết môi nói, “Anh sẽ hảo tâm như vậy?”
“Chẳng lẽ Đỗ Thiên Trạch tôi trong mắt cô, là người xấu tội ác tày trời?” Đỗ Thiên Trạch càng tức giận trừng nàng, nàng làm sao có thể nghi ngờ lòng tốt của hắn ? Đây là thật vất vả mới giả vờ được mà!
“Cách tội ác tày trời cũng không kém là bao.” Hạ Cảnh Điềm cố ý biết thời biết thế ăn hiếp hắn.
“Này uy , tôi không có đắc tội cô! Cô đừng oan uổng tôi.” Đỗ Thiên Trạch kêu oan, môi mỏng lại bứt lên độ cong đẹp mắt.
“Ai oan uổng anh?” Hạ Cảnh Điềm vừa nói, khóe môi cũng không tự giác tràn ra một vòng cười.
Đỗ Thiên Trạch cảm phát giác được Hạ Cảnh Điềm tâm tình chuyển biến tốt, khóe miệng vui vẻ không khỏi làm lớn ra, “Nếu như cô dám nói tôi xấu, tôi đây hôm nay nhất định không tha cho cô.”
Những lời này làm Hạ Cảnh Điềm giật mình nảy người, nàng mạnh nói, “Anh muốn làm gì?”
“Đem cô ném đến một nơi không người, tự sinh tự diệt.” Đỗ Thiên Trạch cười đắc ý, đáy lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu là hắn xấu xa, thì trực tiếp đểv nàng lại giữa đường rồi.
.
.
.
.
.
Hạ Cảnh Điềm giả bộ giận trừng hắn, “Anh nếu dám làm như vậy, tôi thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh, cả đời đeo bám lấy anh.”
“Tốt thôi, đỡ phải mỗi lần đi tìm cô khổ cực như vậy.” Đỗ Thiên Trạch ác liệt cười, đáy mắt rạng rỡ chói mắt.
Đỗ Thiên Trạch xác thực không thể phủ nhận, tướng mạo của hắn xác thực có thể làm cho các cô gái trầm mê, nếu như hắn lại trầm tính một chút, nếu như hắn có chút lạnh lung xa cách, có lẽ Hạ Cảnh Điềm cũng sẽ bị mê hoặc đảo điên, cố gắng từ trên mặt mũi của hắn dời đi, Hạ Cảnh Điềm rầu rĩ hỏi, “Không có việc gì anh tại sao phải đổi xe?”
“Lái một chiếc lâu cũng rất chán.” Đỗ Thiên Trạch trong lòng bổ sung một câu, giống như phụ nữ, ở chung lâu sẽ không thú vị.
“Đây là lời của kẻ có tiền mới có tư cách nói.” Hạ Cảnh Điềm cười khổ, nàng biết rõ người không có tiền là như thế nào giãy dụa trong xã hội này.
“Cô muốn thành kẻ có tiền, cũng không phải không có cách.” Đỗ Thiên Trạch ác ý trêu ghẹo .
Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại nhìn hắn, đã thấy Đỗ Thiên Trạch cười nói, “Gả cho một kẻ có tiền, chẳng phải đã thành?”
“Nói cũng vô ích, anh cho rằng muốn gả cho kẻ có tiền rất dễ dàng sao?” Hạ Cảnh Điềm không khách khí liếc hắn.
“Kỳ thật, gả cho họ không phải dễ dàng như vậy, huống chi cô cũng trông rất bình thường, thì khó càng thêm khó .” Đỗ Thiên Trạch không quên bỏ đá xuống giếng.
“Anh mới là bình thường.” Hạ Cảnh Điềm không quên phản bác trở về, cho dù nàng không có tự tin, hắn cũng không cần phải như vậy đả kích nàng nha!
“Tôi đây khuôn mặt nếu tính là bình thường, thế giới này sẽ không có soái ca.” Đỗ Thiên Trạch tự kỷ lên tiếng, trên mặt tràn đầy nụ cười đắc ý, hắn đối với chính mình đánh giá cao nha.
“Tự cho là đúng.” Hạ Cảnh Điềm chép miệng, thực sự không thể không thừa nhận, Đỗ Thiên Trạch tướng mạo xác thực đủ xuất sắc, chính là, xuất sắc thì thế nào? Trời sinh thiếu đạo đức một chút.
“Như thế nào? Có hứng thú hay không gả cho kẻ có tiền? Tuy cô bình thường một chút, nhưng là không phải không được, tôi miễn cưỡng có thể đem cô giới thiệu cho những công tử hạng trung chắc là được.”
“Kẻ có tiền có cái gì tốt? Anh nói xem?” Hạ Cảnh Điềm hỏi lại , đã ở lòng tự hỏi, ít nhất nàng nhận thức những này kẻ có tiền cũng không giống người bình thường, không phải quá lạnh thì chính là quá phong lưu, không phải quá phong lưu thì chính là dùng đùa bỡn làm niềm vui, nếu như là như vậy, nàng tình nguyện gả cho một người bình thường, bình bình đạm đạm qua một đời.
Bị Hạ Cảnh Điềm hỏi ngược lại, Đỗ Thiên Trạch cũng không trả lời được, kẻ có tiền có cái gì tốt? Hắn nghĩ nghĩ, nhìn ra bên ngoài nói, “Kẻ có tiền có thể phục vụ xã hội.”
Đỗ Thiên Trạch nói những lời này lại làm Hạ Cảnh Điềm chết cười, nàng rất muốn nói, các anh mỗi ngày sống phóng túng, hưởng thụ cuộc sống chính là phục vụ xã hội à?
Đang đấu khẩu, Hạ Cảnh Điềm mới chú ý tới xe của hắn đi về hướng một đoạn đường cao tốc khác, không khỏi trừng lớn mắt vội kêu lên, “Này , anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Ăn cơm a!” Đỗ Thiên Trạch như ngây thơ nói.
“Muốn đi đâu ăn?” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu càng nóng nảy, Kỷ Vĩ Thần tối nay muốn nàng trở lại biệt thự, nàng không thể về muộn.
“Đi thì sẽ biết, cô thật đang lo lắng tôi sẽ đem cô bán sao?” Đỗ Thiên Trạch không thích Hạ Cảnh Điềm ánh mắt gấp gáp như vậy, nàng như vậy vội vã là muốn trở lại bên người Kỷ Vĩ Thần đi? Hừ! Hắn sẽ không làm cho nàng như ý.
“Nhưng.
.
.
.
.
.
Tôi.
.
.
.
.
.
?” Hạ Cảnh Điềm đang nghĩ ngợi giải thích, nhưng là lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, nàng phản bác, đúng vậy! Vì cái gì Kỷ Vĩ Thần muốn nàng trở về thì nàng phải trở về? Hơn nữa, nàng cùng bạn bình thường ăn cơm có cái gì không thể? Về trễ một chút lại có thể như thế nào? Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm thở ra một hơi, quay xuống cửa sổ xe cho gió đêm ngoài cửa mát nhẹ thổi vào, thổi bay trong lòng bực bội.
Đỗ Thiên Trạch thấy nàng nói đến một nửa liền ngừng lại, liền có chút hiếu kỳ hỏi tới, “Như thế nào? Sợ có người giận cô?”
“Anh lo lái xe cho tốt đi.” Hạ Cảnh Điềm tức giận ném ra một câu, nàng lại nghĩ tới Đỗ Thiên Trạch cũng không hỏi qua ý kiến của nàng, chạy đến nơi xa như vậy, hôm nay bọn họ đã đi qua một đoạn đường nối hai bờ sông, bên kia là một thành phố phồn hoa khác, cách thành phố của bọn họ ít nhất phải hơn bốn mươi phút lộ trình.
Đỗ Thiên Trạch không thú vị mân mân môi mỏng, yên tĩnh lái xe, cảm giác xe có chút yên ắng, hắn đơn giản mở lên một điệu nhạc, Đỗ Thiên Trạch không khỏi đi theo biến tấu nhạc , tốc độ xe nhanh hơn kinh người, trong cao tốc yên tĩnh chỉ có gió đêm làm bạn.
Cái này làm Hạ Cảnh Điềm sợ hãi, Đỗ Thiên Trạch sững sờ nói, “Làm sao vậy?”
Hạ Cảnh Điềm kêu lên, “Anh muốn chết nhưng tôi còn chưa muốn chết !”
“Cô phải tin tưởng kỹ thuật lái xe của tôi.” Đỗ Thiên Trạch tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là giảm bớt tốc độ, hắn đột nhiên cảm giác, như vậy cũng tốt, ít nhất có thể tranh thủ thêm một chút thời gian cùng nàng.
Đột nhiên, điện thoại của Đỗ Thiên Trạch vang lên, hắn có chút bực bội cầm lên nhìn, dĩ nhiên là Lâm Tiểu Dạ , mấp máy môi, hắn nhấn nút khóa âm không tiếp, Hạ Cảnh Điềm nhìn qua cử động của hắn, kỳ quái nói, “Như thế nào không tiếp điện thoại?”
“Cô gái đáng ghét.” Đỗ Thiên Trạch khinh thường hừ lạnh, lần trước Lâm Tiểu dạ quấn hắn cả đêm, đều nhanh đem hắn bức điên rồi, một khi phụ nữ theo đuổi, quả thực có thể nói là điên cuồng, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không phải cố ý té ngã cũng là chủ động ngã vào, lần trước, hắn chỉ kém không có vung tay rời đi.
Hạ Cảnh Điềm châm chọc, lên tiếng nói, “Phụ nữ ở trong mắt anh thật sự như vậy không đáng tiền?”
“Phải xem là dạng người nào, nói thí dụ như cô, thì sẽ ở đây nói lý.” Đỗ Thiên Trạch nói, ánh mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm liếc, chỉ thấy gió đêm từ từ thổi vào làm bay làn tóc nàng mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn được đèn đường chiếu rọi, xinh xắn lúc ẩn lúc hiện, cặp mắt kia sáng lóng lánh khi thì nháy lên, thần bí vũ mị phong tình.
“Tôi đây có giống một trong những đồ chơi đó? Một món đồ chơi đùa bỡn?” Hạ Cảnh Điềm nhịn không được trào phúng.
“Vì cái gì cô vẫn muốn làm tổn thương lòng tôi ? Đối với cô, tôi chưa từng có yêu cầu gì quá phận.” Đỗ Thiên Trạch thương tâm lên tiếng, nhưng là, giọng điệu cũng đủ giả dối.
“Thôi đi, ai không biết anh đang suy nghĩ cái quỷ gì.” Hạ Cảnh Điềm ngoài miệng nói, trên mặt lại cười như hoa, mặc dù biết Đỗ Thiên Trạch không phải loại người kia, nhưng chính là thích cùng hắn cãi nhau như vậy.
Đang nói, bọn họ đã vào trung tâm khu phố, Đỗ Thiên Trạch hiển nhiên rất quen thuộc, trong thành phố vòng vo vài vòng sau liền đi tìm nhà hàng hắn nói, bên trong hải sản rất nổi tiếng, Đỗ Thiên Trạch chọn vài món đặc sắc, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cảm giác thời gian cũng trôi qua rất vui vẻ, ngày hôm qua có gì không vui cũng bởi vì bữa cơm này mà phai nhạt.
Hạ Cảnh Điềm ngược lại có chút ăn không nổi, tuy trong lòng suy nghĩ không cần quan tâm thời gian về nhà , nhưng là, ngẫu nhiên cầm lấy điện thoại nhìn đã gần chín giờ, trong lòng cũng có chút gấp gáp, nàng nếu lại trễ một chút nữa hắn có thể như thế nào?
Đỗ Thiên Trạch đương nhiên lưu ý đến Hạ Cảnh Điềm thường xuyên nhìn đồng hồ, trong lòng tuy không vui, nhưng là trên mặt không có biểu lộ ra, lại bực bội uống nhiều rượu, Hạ Cảnh Điềm lo lắng hắn trong chốc lát phải lái xe, liền không muốn hắn uống, bị Hạ Cảnh Điềm yêu cầu , hắn cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời cũng rất hưởng thụ, ít nhất đây là hưởng thụ khó được đến .
Chờ bọn họ rời khỏi nơi này cũng gần mười giờ rồi, trên đường đi, Hạ Cảnh Điềm có chút mỏi mệt tựa ở trên ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi, Đỗ Thiên Trạch cũng không nói chuyện, yên tĩnh lái xe, đèn đường mờ vàng đem gương mặt Hạ Cảnh Điềm trầm tĩnh lặng lẽ lộ ra, Đỗ Thiên Trạch không thể nói vì cái gì, chỉ cần nhìn nàng ngủ, hắn bực bội như thế nào cũng sẽ bình tĩnh như mặt nước..
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
81 chương
57 chương
55 chương
176 chương
69 chương
38 chương