Độ ấm trên môi em

Chương 7 : Độ ấm trên môi em

Chương 7: Theo đuổi    “Sao lại xin lỗi?” Vu Vãn lấy lại tinh thần, hỏi anh.   “Hôm nay em không để ý đến Vu Mục, súyt tý nữa em còn cùng cậu ta gây họa…” Đêm đó Lục Thời Dập đã đáp ứng Vu Vãn từ nay về sau không cùng Vu Mục làm loạn nữa, nhưng chỉ qua vài ngày anh lại nuốt lời.   Tối hôm nay anh ta cùng Vu Mục phá tan tiệc mừng thọ của Lư Xuân Hoa, lấy tính tình của bà ta, bà ta nhất định sẽ đem món nợ này tính trên đầu Vu Vãn. Vì thế anh không chỉ không phân sầu giải ưu cho cô mà còn làm mọi chuyện càng thêm rắc rối.   Lời Lục Thời Dập nói khiến Vu Vãn cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Lục Thời Dập đang tự kiểm điểm sao?   “Phá hay lắm.” Vu Vãn vỗ vai an ủi anh ta: “Nhưng đánh người thì không đúng rồi.”   Tập đoàn Vinh Quang là một doanh nghiệp đã được niêm yết trên sàn chứng khoán, bất cứ động tĩnh gì từ Vinh Quang truyền ra ngoài đều có thể khiến cho cổ phiếu bị ảnh hưởng. Đặc biệt lại là chuyện xấu trong nhà càng không thể truyền ra. Chuyện ngày hôm nay nếu như bị truyền thông khui ra thì còn làm xấu mặt mẹ cô nữa. May mắn là Lục Thời Dập đã phát hiện ra mấy tên nhà báo chụp lén, sau đó còn đập hết máy ảnh của họ.   “Vâng, vâng, vâng, đánh người quả thực không đúng.” Lục Thời Dập thành khẩn nhận sai. Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Vu Vãn, anh còn nói thêm: “Em ở nước ngoài ngoan lắm đấy, chưa bao giờ đánh nhau luôn. Chị không thấy hôm nay khi em đánh bọn họ trông em rất nghiệp dư à?”   “Nghiệp dư?”   “Đúng thế, đúng thế.” Lục Thời Dập gật đầu liên tục, nét mặt mang ý nịnh nọt.   Vu Vãn liếc xéo anh. Sao cô lại có cảm giác tên nhóc mất nết này ngày hôm nay khi đánh nhau còn ra tay mạnh hơn, ra chiêu còn ác hơn trước đây nữa nhỉ?   Lục Thời Dập đứng bên cạnh không chớp mắt nhìn Vu Vãn, ánh mắt đào hoa của anh trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng lấp lánh giống như muốn nhận được sự khen ngợi của cô.   Chiếc áo len mỏng cổ cao màu nhạt Lục Thời Dập đang mặc làm nổi bật thân hình của anh, vai rộng eo thon, cơ ngực rắn chắc, dáng người thẳng tắp. Vu Vãn cảm thấy tên nhóc này thay đổi thật rồi, không còn là sợi mì thẳng tuột như trước mà đã trở thành một người đàn ông cường tráng, có cơ có thịt.   Xem ra khi ở nước ngoài quả thực đã tập luyện qua.   Chẳng biết từ bao giờ trên mặt anh đã không còn sự non nớt của một thiếu niên mà thay vào đó là dáng dấp của một người đàn ông trưởng thành. Mũi cao mi dày, ngũ quan góc cạnh, nhất là đôi mắt đào hoa trêu người kia luôn tạo cảm giác phong lưu đa tình.   Vẻ mặt đẹp trai của cậu em nhà hàng xóm này từ xưa đã chiếm lấy không ít trái tim của các thiếu nữ. Còn hiện tại, cái mặt đấy sợ rằng có thể khiến cho những cô gái kia say mê đến điên cuồng.   Khóe môi Vu Vãn nhếch lên, cô nói: “Người nhà họ Lâm hôm nay đáng đánh.”   Lục Thời Dập sửng sốt mất hai giây, đây là đang khen anh đánh đúng phải không? Đang chuẩn bị vui mừng lại nghe Vu Vãn nói tiếp: “Lần sau không được làm như vậy nữa. Đi thôi, chị đưa cậu về.”   “Không được. Hôm nay em không uống rượu nên để em lái xe đi, em đưa chị về nhà.”   Vu Vãn cầm lấy chiếc túi đang đặt trên bàn, sau đó ném cái áo khoác đang vắt trên sofa cho Lục Thời Dập, cũng không hề khách khí đồng ý: “Vậy đưa chị về công ty đi.”   “Muộn thế này mà chị còn muốn tăng ca?” Sắp mười một giờ đêm rồi, Lục Thời Dập về nước chưa đầy một tuần đã thấy Vu Vãn tăng ca hai lần, trước đó còn không biết như thế nào. Đây là đang liều mạng sao?   Vu Vãn tặng cho Lục Thời Dập một ánh mắt như nhìn mấy đứa trẻ con: “Cậu tưởng ai cũng rảnh rỗi như cậu à.”   “Em cũng đâu có rảnh…” Lục Thời Dập đi theo phía sau Vu Vãn, buồn bực lẩm bẩm.   Sau khi Lục Thời Dập lái chiếc Bentley trắng của Vu Vãn đưa cô về công ty, cô nói anh có thể lái xe về nhà, giờ này tài xế đã sớm tan ca, không còn ai có thể đưa anh về nữa.   “Vậy thì sáng mai em lái xe tới.”   “Không cần đâu, lúc nào có thời gian trả lại cũng được.”   Lục Thời Dập biết Vu Vãn có rất nhiều xe nên thiếu đi một chiếc cũng không thành vấn đề. Chỉ là chiếc Bentley này có lẽ là chiếc xe cô thường dùng  nhất.   Vu Vãn xuống xe, sau khi đi được mấy bước thì dường như nhớ tới chuyện gì đó liền quay lại, cúi người gõ vào cửa sổ xe.   Vẻ mặt Lục Thời Dập có chút bất ngờ, anh hạ cửa xe xuống.   “Lần trước cậu nói với chị, cậu gặp vấn đề về tâm lý, điều trị thế nào rồi?”   Lục Thời Dập không nghĩ tới Vu Vãn còn nhớ rõ chuyện này, lập tức vừa mừng vừa lo, trái tim đột nhiên tăng tốc đập loạn, tâm trạng trở nên căng thẳng, chưa kịp suy nghĩ đã nói: “Vẫn, vẫn đang tiếp tục điều trị ạ.”   “Chị có quen biết vài bác sĩ tâm lý, có cần chị giới thiệu cho cậu không?”   “Không, không cần đâu.” Bệnh của anh là tâm bệnh, người duy nhất có thể trị được chỉ có Vu Vãn.   Vu Vãn nghi ngờ nhìn anh ta: “Cậu căng thẳng cái gì?”   “Không, không có mà!”   Trong lòng Lục Thời Dập đang vô cùng mâu thuẫn, anh vừa muốn Vu Vãn biết được tâm tư đen tối của mình, lại vừa sợ cô sẽ nhìn thấu tâm tư ấy…   Xe đã đi được một đoạn nhưng Lục Thời Dập vẫn đang hồi tưởng lại sự quan tâm khi nãy của Vu Vãn. Nhưng nghĩ đến sự quan tâm ấy của cô chỉ giống như một người chị gái quan tâm đến đứa em trai của mình, tâm trạng anh lập tức như quả bóng xì hơi.   Lam Hiển nói anh nên dũng cảm theo đuổi cô.   Nhưng anh phải theo đuổi bằng cách nào mới có thể khiến Vu Vãn không coi anh như một đứa em trai mà là một người đàn ông trưởng thành đây?   Đang trong lúc xuất thần thì Tô Lan bỗng thình lình gọi tới.   Lục Thời Dập vỗ vỗ cái gáy. Xong rồi, mẫu thân đại nhân nhà anh tìm đến cửa rồi. Quả nhiên, trong số khách khứa đến tiệc mừng thọ của Lư Xuân Hoa có người quen biết Tô Lan, vì vậy bà đã biết tin con trai mình về nước rồi.   Đầu dây điện thoại bên kia mắng anh một thôi một hồi, sau đó hỏi đến lý do anh âm thầm về nước.   Tất nhiên Lục Thời Dập không thể nói cho mẹ mình tình hình thực tế, anh chỉ có thể viện cớ qua loa: “Còn có thể làm gì chứ, con ở nước ngoài chán quá nên về nước nghỉ ngơi vài hôm thôi mà.”   “Về nước sao không về nhà? Tiểu tử thối con muốn tạo phản phải không?”   Tô Lan lại tiếp tục một tràng trách cứ. Dưới thanh âm như ma quỷ đòi mạng của mẫu thân đại nhân, Lục Thời Dập chỉ có thể chấp nhận vòng xe, quay trở về nhà họ Lục.   Tô Lan sau khi cúp điện thoại lập tức đi vào bếp cùng dì Lâm làm bữa khuya.   Mặc dù Lục Thời Dập đã lâu không về nước nhưng Tô Lan lại thường xuyên bay sang nước ngoài thăm con trai bảo bối của bà. Dì Lâm đã ở nhà họ Lục hơn ba mươi năm, có thể nói bà đã nhìn Lục Thời Dập lớn lên.   Giờ phút này nhìn thấy anh sau nhiều năm xa cách, bà còn vui vẻ hơn gặp con trai ruột của mình. Bà quan sát Lục Thời Dập một hồi rồi khen anh ta đã cao hơn trước, đẹp trai hơn trước, so với mấy nam diễn viên và thấy trên ti vi còn đẹp trai hơn, anh không phát triển trong giới giải trí quả thực phí phạm.   “Dì Lâm, cháu mà tiến vào giới giải trí thì các nghệ sĩ nam khác phải sống làm sao?”   “Con tự luyến quá rồi đấy!” Tô Lan vào bếp bưng đồ ăn khuya đi ra thì nghe thấy câu này, tức giận tiếp lời.   “Con tự luyến không phải vì quý bà Tô Lan của con là mỹ nữ nên mới sinh ra con đẹp trai như vậy sao, con đẹp con có quyền.”   “Dẻo miệng!” Tô Lan cuối cùng cũng nở nụ cười.   Khi còn trẻ Tô Lan đã là một đại mỹ nữ mười phân vẹn mười, mấy năm này bà còn chăm sóc bản thân rất tốt, tuy tuổi đã gần năm mươi nhưng nhìn gương mặt cùng dáng người của bà chỉ như hơn ba mươi một chút. Khi Tô Lan đứng cạnh Lục Thời Dập, nói hai người là chị em cũng sẽ có người tin.   Lục Thời Dập chém gió làm cơn giận của mẫu thân đại nhân vơi đi hơn nửa. Sau đó bà lại luôn miệng gọi con trai dài, con trai ngắn, bảo anh mau đến ăn bữa khuya do bà đích thân làm.   “Mẹ, con đang tập gym đấy. Ăn xong những thứ này thì con đốt calo kiểu gì?”   “Có mấy miếng thôi mà, ăn xong rồi tính tiếp.” Vừa dứt lời Tô Lan liền kéo Lục Thời Dập lại, ấn xuống ghế ngồi.   Chuyện mà Tô Lan thích nhất ngoại trừ đóng phim chính là nghiên cứu mỹ thực. Khỏi phải nói, khả năng nấu nướng của bà là số một.   Lần này về nước Lục Thời Dập do dự mãi không trở về nhà không chỉ vì không muốn mẫu thân đại nhân nhà mình truy hỏi lí do mình về nước, mà còn vì tránh né mấy món ăn bà làm. Trái một món, phải một món, muốn ăn mà không mập là chuyện không thể nào. Đến lúc đó mấy múi cơ bụng anh vất vả luyện tập lại hợp lại thành một mất!   Quả nhiên Lục Thời Dập không thể chịu đựng nổi bữa ăn phong phú trước mặt, anh quyết định lôi kéo Tô Lan cùng ăn với mình.   Tô Lan liên tục xua tay: “Mẹ không ăn được, tăng cân sẽ không đẹp.”   “Ăn xong rồi lại giảm béo, có mấy miếng thôi mà.”   “Được, được, được. Ăn cùng con.” Tô Lan không lay chuyển được con trai bảo bối đành phải ngồi xuống ăn. Tuy rằng bầu không khí giữa hai mẹ con vô cùng vui vẻ hòa thuận, nhưng đối với việc Lục Thời Dập có nhà không ở lại chạy đến khách sạn bà không nhịn được trách mắng vài câu. Sau đó lại hỏi đến chuyện ở tiệc mừng thọ nhà họ Lâm.   Nghe Lục Thời Dập kể lại chuyện tối nay, Tô Lan thiếu chút nữa ném vỡ cái bát: “Lư Xuân Hoa sao có thể không biết xấu hổ như vậy được? Sao sét không giáng xuống đánh chết bà ta đi!”   Tô Lan thực sự tức giận. Bà với Vu Mẫn Tri thân nhau như chị em ruột, ở trong mắt bà Vu Vãn cũng giống như con gái mình vậy. Mấy năm nay Vu Vãn một mình chống đỡ cả một tập đoàn lớn, khó khăn thế nào, vất vả thế nào bà đều hiểu rõ. Hiện giờ còn xuất hiện mấy người thân thích nhà họ Lâm, nhất là Lư Xuân Hoa kia, bà cảm thấy mệt thay Vu Vãn.   Chưa nói đến những chuyện Lư Xuân Hoa gây ra cho Vu Mẫn Tri khi còn sống, bây giờ bà ta còn muốn tiếp tục gây sự với chị em Vu Vãn và Vu Mục. Tại sao sự đời bây giờ người tốt thì đoản mệnh còn mấy kẻ xấu xa lại sống lâu như vậy chứ?   Tô Lan thở dài thườn thượt.   Trông thấy Lục Thời Dập đang định đi lên lầu, bà vội vàng gọi quay trở lại, kéo anh đến phòng khách nói chút chuyện làm ăn. Tô Lan biết ở nước ngoài Lục Thời Dập đang chuẩn bị cùng bạn mở công ty đầu tư gì đó nên muốn hỏi anh có cần gia đình hỗ trợ gì hay không?   “Mẹ, vẫn còn đang chuẩn bị mà, mẹ cũng không cần bận tâm đâu.”   “Nghe mẹ nói này, con không thích nhập ngũ cũng không muốn vào ngành giải trí, nếu có hứng thú với việc kinh doanh chi bằng về nước đến công ty của ông ngoại con học tập vài năm đi, sau này ra ngoài mở công ty cũng chưa muộn mà.”   “Mẹ, con không muốn dựa vào quan hệ của gia đình. Con có năng lực cũng có thực lực để làm chuyện con muốn làm, mẹ an tâm đi.” Lục Thời Dập vỗ vỗ vào vai Tô Lan, anh ta không muốn nói tiếp về đề tài này nữa nên đứng dậy đi lên lầu.   “Thằng nhóc này…” Vẻ mặt Tô Lan bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng anh: “Chính vì con chưa thất bại nên luôn nghĩ rằng chuyện gì cũng dễ dàng. Trong chuyện làm ăn nếu như không có một chút quan hệ quen biết, muốn đi lên từ hai bàn tay trắng không dễ đâu.”   Tô Lan hiểu rõ tính cách kiêu ngạo của con trai mình, nếu như sau này ở trên thương trường bị người ta bắt nạt thì không biết sẽ bị đả kích thành thế nào.   “Nếu con không muốn tới chỗ ông ngoại thì hay là bớt chút thời gian đi theo Tiểu Vãn học tập đi. Để con bé dạy con một ít kinh nghiệm làm ăn, sau này cũng bớt lúng túng.”   Lục Thời Dập đi đến cầu thang chợt dừng bước lại, cặp mắt đào hoa tỏa ra tia sáng.   Có rồi, anh biết phải theo đuổi thế nào rồi!   -   “Hôm nay môi đại boss màu gì?”   “Màu đỏ! Màu đỏ thẫm! Tất cả mọi người xốc lại tinh thần, tránh đâm đầu vào lửa!”   “Rõ!”   “Rõ!”   Mỗi sáng sớm, việc đầu tiên mà tất cả các phòng ban của tập đoàn Vinh Quang phải làm chính là hỏi chị gái lễ tân dưới sảnh hôm nay môi Vu Vãn màu gì. Tin tức nhận được lập tức lưu truyền nội bộ, thông báo khẩn cấp.   Từ trước đến nay, trong công việc Vu Vãn chưa từng lộ ra vui buồn hờn giận. Thứ duy nhất có thể dựa vào để nhìn ra tâm trạng có có biến hóa chính là màu son cô dùng mỗi ngày. Tâm trạng càng xấu thì màu son càng đậm. Đây là bí mật mà thư ký đi theo cô nhiều năm phát hiện ra, từ đó về sau lặng lẽ truyền đi trong nội bộ công ty.   Hôm nay Vu Vãn khoác trên người một chiếc áo vest họa tiết sọc màu lam đậm, mặc một chiếc quần tây được cắt may vừa vặn tôn lên dáng người cao gầy cùng khí chất lão luyện của cô. Chân đi giày cao gót, tóc dài xõa ngang vai, bước đi nhanh nhẹn. Một đám quản lý cấp cao phải cố gắng lắm mới có thể đuổi kịp Vu Vãn.   Vừa tới công ty Vu Vãn đã triệu tập hội đồng rồi đi thẳng vào phòng họp.   Vu Vãn có nước da trắng bóc, ngày hôm nay khi cô sử dụng màu son đỏ đậm của Givenchy lại càng tôn lên phong thái của một nữ hoàng, khí thế mạnh mẽ khiến cho những người đang có mặt tại phòng họp không dám thở mạnh.   Suốt hai giờ họp, tất cả những quản lý cấp cao không làm được việc hoặc kết quả không đạt yêu cầu đều bị mang ra khiển trách một lượt.   “Vinh Quang chưa bao giờ nuôi người vô dụng, quý tiếp theo mà thành tích còn tệ như vậy thì tốt nhất nên thu dọn đồ đạc rời khỏi sớm đi!” Vu Vãn đem tài liệu vứt lên bàn họp, khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng nói: “Tan họp!”   Sau khi cuộc họp kết thúc, những quản lý cấp cao kia từng người một cúi đầu, mặt xám như tro tàn rời khỏi phòng họp, người nào người nấy không ngừng lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán.   Vu Vãn trở lại phòng làm việc, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo, hiển nhiên cô không hề hài lòng với cuộc họp ngày hôm nay. Sau khi cô bàn giao mấy việc quan trọng cho Dương Tụng để anh ta đi làm thì thư ký Trình đi vào thông báo rằng có Lục tiên sinh muốn gặp mặt Vu tổng.   “Không gặp.” Đầu Vu Vãn cũng không ngẩng lên, tập trung phê duyệt mấy tài liệu trong tay.   “Vị tiên sinh kia nói anh ta tên là Lục Thời Dập.”   Ngọn bút trong tay Vu Vãn ngừng lại. Thì ra là thằng nhóc này, cô còn tưởng rằng là Lục Sang, người mấy hôm nay cứ liên tục vo ve bên cạnh cô muốn bàn chuyện hợp tác với Vinh Quang.    “Bảo cậu ta giao chìa khóa xe ở dưới quầy lễ tân là được.”   Thư ký Trình đi ra ngoài không bao lâu lại quay lại: “Vị Lục tiên sinh kia nói anh ta có chuyện quan trọng muốn gặp tổng giám đốc.”   …   Sáng sớm hôm nay Lục Thời Dập đã tới tập đoàn Vinh Quang. Nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra rằng muốn gặp mặt Vu Vãn trong giờ làm việc là một chuyện cực kì khó khăn. Anh chờ ở đại sảnh hơn ba tiếng mới được gặp mặt cô.   Dưới sự hướng dẫn của thư ký Trình, Lục Thời Dập rốt cuộc cũng được bước chân vào phòng tổng giám đốc. Đây là lần đầu tiên anh tới Vinh Quang, cũng là lần đầu tiên đi vào phòng làm việc của Vu Vãn.   Phòng làm việc của cô khác hẳn những gì Lục Thời Dập đã tưởng tượng. Nó không có phong thái xa hoa của tổng giám đốc một tập đoàn lớn mà lại đơn giản, gọn gàng giống như cách làm việc của Vu Vãn.   Thư ký Trình bưng ra hai ly cà phê, Lục Thời Dập chẳng hề khách khí tiến đến phía bàn làm việc của Vu Vãn, kéo ghế ra, ngồi đối diện cô.   “Tìm chị có chuyện gì?” Vu Vãn nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục xử lý công việc đang dang dở. Hiển nhiên cô đang tranh thủ gặp mặt Lục Thời Dập.   Lục Thời Dập cầm ly cà phê lên uống một hớp, không nhanh không chậm nói: “Trả chìa khóa cho chị.”   “Không phải đã bảo cậu cứ để ở lễ tân rồi sao?”   Lục Thời Dập phát hiện khi Vu Vãn làm việc quả thực rất chăm chú. Khi đặt chìa khóa lên mặt bàn anh cố tình gây ra tiếng động nhưng cô cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.   Lục Thời Dập cảm thấy có chút buồn bực, hai tay nâng cằm lên, nhìn người đối diện không chớp mắt: “Nếu em nói em nhớ chị, muốn tới gặp chị một chút thì sao?”