Độ ấm trên môi em

Chương 3 : Độ ấm trên môi em

Chương 3: Đây chính là yêu   Chị Vãn?   Trước đây Lục Thời Dập đều gọi Vu Vãn như vậy. Nhưng kể từ lúc gặp lại cô, anh bắt đầu không thích cách gọi này.   Vãn Vãn.   Ừ, rất xuôi tai.   Lục Thời Dập sờ sờ đầu mũi mình, cảm thấy cách xưng hô này vô cùng dễ nghe.   Vu Vãn hâm xong canh giải rượu, chưa kịp bưng ra ngoài thì đã thấy thân hình cao lớn của Lục Thời Dập chắn trước cửa, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.   “Vào rồi thì nhân lúc canh còn nóng uống luôn đi.”   Lục Thời Dập chậm rãi uống từng ngụm canh, rõ ràng là chỉ là canh giải rượu bình thường nhưng chẳng hiểu vì sao anh ta lại cảm thấy mình đang uống thứ rượu quý được ủ lâu năm. Khi anh đang say sưa thưởng thức thì đột nhiên nghe thấy Vu Vãn nói: “Uống xong bát canh này thì về sau ít tiếp xúc với Vu Mục đi.”   Lục Thời Dập hấp tấp đặt cái bát lên bàn: “Đừng, đừng, đừng. Khó khăn lắm em mới về nước được một chuyến, còn chưa biết ở lại được mấy ngày đâu. Chị đừng chia rẽ tình anh em của bọn em chứ. Bát canh “chia tay” này em không uống đâu.”   “Ồ, còn dám tỏ thái độ cơ đấy?” Đương nhiên không phải Vu Vãn muốn anh cùng với Vu Mục cả đời không qua lại với nhau. Dù sao giao tình hai nhà vẫn còn đó, mối quan hệ này muốn đứt thì cũng không dễ đứt như vậy. Chẳng qua Lục Thời Dập và em trai cô năm nay đều đã hai mươi ba, tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Cô chỉ hy vọng mấy thằng nhãi này đừngtụ tập lại rồi bày đủ thứ trò làm loạn giống như trước đây thôi.   Vu Vãn lấy cương vị trưởng bối thành tâm nói với anh ta thêm vài câu: “Mấy đứa đều đã lớn cả rồi, nên làm chút chuyện đứng đắn đi. Đừng như trước đây ham vui làm loạn nữa.”   “Vâng, vâng, vâng.” Lục Thời Dập gật đầu liên tục, vẻ mặt ngoan ngoan chịu dạy bảo: “Em cũng biết những chuyện trước đây em với Vu Mục làm vô cùng ngu ngốc, vô cùng khốn kiếp. Bây giờ em đã buông hạ đồ đao, là một thanh niên ba tốt* có mục tiêu để phấn đấu rồi.” *thanh niên ba tốt: ở nhà làm con ngoan, ở trường làm trò giỏi, ở xã hội làm người tốt.   Mấy thằng nhãi này, đứa này so với đứa kia còn lắm mồm hơn.   Vu Vãn lắc đầu, lười nói chuyện với anh. Cô cầm chìa khóa lên: “Đi thôi, đưa cậu về nhà.”   Lần này Lục Thời Dập về nước không báo với người nhà. Nếu như mẫu thân đại nhân mà biết anh ta đã quay về nhất định sẽ tra hỏi mục đích của anh. Lục Thời Dập còn muốn lỗ tai của mình thanh tịnh vài hôm, vì vậy anh đã nói Vu Vãn đừng đưa mình về Lục gia.   Ngày mai Vu Vãn vẫn phải đi làm, Lục Thời Dập cũng không muốn khiến cô vất vả liền thuê một khách sạn gần đó. Công việc của Vu Vãn vốn dĩ luôn rất bận rộn, chỉ tiễn anh một đoạn đường mà thư ký đã liên tục gọi điện tới, hình như có một dự án xảy ra chút trục trặc. Mà cô cũng chẳng hơi đâu quan tâm đến chuyện của Lục Thời Dập, sau khi cô đưa người đến khách sạn liền lái xe quay trở về công ty.   Lục Thời Dập trở về phòng liền tắm nước nóng, đến khi nằm trên giường anh vẫn trằn trọc không ngủ được.   Ba giờ sáng…   Lăn qua lăn lại Lục Thời Dập không nhịn được nữa mà gọi cho đàn anh Lam Hiển đang ở Mỹ - Lam Hiển, là một bác sĩ tâm lý có chút danh tiếng ở Mỹ, cũng là người trực tiếp điều trị tâm lý cho Lục Thời Dập mấy năm nay.   Tất cả các mối quan hệ của anh Lam Hiển đều biết rõ ràng. Người đề nghị Lục Thời Dập về nước để xác nhận tình cảm của mình cũng chính là Lam Hiển.   “Anh, hôm nay em gặp cô ấy rồi.”   “Cô ấy có thay đổi gì không?”   “Có. Còn hấp dẫn hơn trong tưởng tượng của em.” Lục Thời Dập nhìn chùm đèn thủy tinh trên đầu, đôi mắt khẽ nheo lại, từng tiếng cười, từng cái nhăn mày của Vu Vãn trong đêm nay không ngừng hiện ra trong đầu.   “Nói như vậy, cậu đã xác nhận được tình cảm của mình rồi?”   Lục Thời Dập không do dự “Ừ” một tiếng.   Trước khi về nước, anh không chắc liệu mình có thích Vu Vãn thật hay không. Thậm chí anh còn nghi ngờ Vu Vãn mà mấy năm nay mình ngày đêm mong ngóng, gương mặt khiến mình nhớ nhung da diết đó chỉ là tưởng tượng của bản thân anh mà thôi.   Nhưng đêm nay vào giây phút nhìn thấy cô, anh mới thực sự cảm nhận được rung động và những cảm xúc suốt nhiều năm qua  ấy, ngỡ chỉ là nhầm lẫn không ngờ đều là thật, thứ tình cảm đang cuộn dâng mãnh liệt trong lòng nói với anh ta rằng, mình thích cô, thích rất nhiều năm.   Anh thực sự rất thích rất thích cô, người con gái mà anh ta đã biết hai mươi mấy năm.   Không, phải nói là, anh đã yêu Vu Vãn rồi.   Anh không muốn cô làm chị gái mình!   “Đêm nay em còn… bế cô ấy.”   “Có cảm giác gì không?” Lam Hiển hỏi theo trình tự.   “Cơ thể của em rất bình thường.” Đêm nay, khi Vu Vãn ngã trên người anh, thứ xúc cảm mềm mại cách vài lớp quần áo khiến Lục Thời Dập chỉ cần nghĩ tới liền cảm thấy máu nóng sôi trào, chỉ trực chờ nổ tung.    “Có khoảnh khắc, em… em thậm chí còn có ý nghĩ muốn cô ấy.”   Đầu dây bên kia truyền đến tiếng huýt gió vô cùng hưng phấn: “Chúc mừng nhé! Xem ra không phải thân thể cậu có vấn đề mà là chưa gặp người khiến cậu bị kích thích mà thôi.” Lam Hiển nói tiếp: “Dập, nếu đã như vậy, cậu nên đối diện với tình cảm của chính mình. Hai người không phải chị em ruột, đạo đức luân lý không thể ràng buộc hai người. Mạnh dạn yêu đương đi!”   Lục Thời Dập buồn rầu: “Nhưng cô ấy vẫn luôn coi em là em trai…”   “Cậu đẹp trai như thế, không thử đem sự quyến rũ của mình ra theo đuổi cô ấy thì sao chắc rằng không chinh phục được?” Lam Hiển thấy đầu dây bên kia chậm chạp không phản ứng lại, cố ý kích thích: “Sao thế, sợ rồi, không dám nữa à?”   “Ai không dám chứ!” Lục Thời Dập trúng chiêu khích tướng liền tức giận trả lời.   Lam Hiển cười: “Vậy cứ tự do mà theo đuổi đi, anh ở đây chờ tin tức của cậu.”   Sau khi cúp điện thoại, Lục Thời Dập đứng bên cửa sổ, đờ đẫn nhìn bóng đêm phía ngoài kia.   Anh không biết, tình cảm của anh đối với Vu Vãn bắt đầu nảy sinh từ lúc nào, có lẽ vào năm mười tuổi khi lần đầu tiên bị Vu Vãn đá vào đũng quần, thứ tình cảm khác biệt ấy đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm trong lòng. Chỉ biết, nhiều năm trôi qua, anh vẫn không dám đối mặt với thứ tình cảm này…   Còn hiện tại, anh không muốn trốn chạy nữa.   -   Ngày hôm sau.   Khi Vu Mục tỉnh lại đã là buổi chiều.   Cuộc gặp gỡ tối hôm qua vẫn chưa làm Vu Mục thỏa mãn. Anh ta gọi điện thoại cho Lục Thời Dập, hẹn đêm nay lại tới bar quẩy tiếp.   “Quẩy gì mà quẩy. Đêm nay cậu lại muốn uống say rồi nổi điên nữa à?” Lục Thời Dập trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị của Vu Mục. Mấy năm ở nước ngoài Lục Thời Dập vẫn luôn nghiêm túc tự kiềm chế bản thân, làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật. Đối với mấy hoạt động sống về đêm như vậy anh không hề có hứng thú.   “Ai uống say rồi nổi điên chứ? Cậu vu khống tôi!” Vu Mục quần áo xộc xệch nhổm người dậy, lấy tay vò vò mớ tóc ngắn rối như tổ quạ.   “Không tin cậu thử hỏi chị cậu xem, tối hôm qua cậu say thành cái dạng gì. Chị cậu hôm qua bị cậu giày vò không ít đâu.” Lục Thời Dập biết Vu Mục sợ Vu Vãn, cố ý thêm vào chút tình tiết: “Hôm qua chị ấy còn nói, nếu sau này cậu còn uống say nữa, chị ấy sẽ lột da cậu. Cho nên về sau tốt hơn hết cậu nên ít uống rượu đi.”   Vu Mục rụt cổ lại: “Cút cút cút. Chị tôi yêu thương tôi như vậy, nhất định sẽ không tàn nhẫn hạ độc thủ với tôi đâu.”   Tai Vu Mục rất thính, nghe thấy ở đầu dây bên kia mỗi khi Lục Thời Dập nói chuyện, hơi thở có chút rối loạn, còn kèm theo vài tiếng thở dốc, anh ta lập tức nhiều chuyện: “Cậu đang làm gì đó?”   “Vận động.”   Vận động?   Thoắt cái trong đầu Vu Mục hiện lên đầy những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi: “Mẹ kiếp! Lục Thời Dập, cậu lợi hại nha, mới sáng sớm mà đã ấy ấy à?”   “Cút!” Lục Thời Dập đã chạy trên máy chạy bộ hơn một tiếng, cả đầu đầy mồ hôi: “Tôi đang tập ở phòng gym, cậu nói bậy bạ gì đấy!”   “Quào! Cậu còn tập gym cơ á?” Có lẽ việc này khiến Vu Mục vô cùng tò mò, anh ta hẹn thêm Lâm Châu Dương cùng chạy tới xem.   Nửa tiếng sau, Vu Mục và Lâm Châu Dương xuất hiện tại phòng gym Lục Thời Dập đang tập luyện. Khi hai người nhìn thấy thân hình của Lục Thời Dập thì bốn con mắt đều nhìn chằm chặp, miệng liên tục phát ra tiếng “chậc chậc chậc”.   Lục Thời Dập tập luyện ở phòng gym tư nhân, bộ quần áo thể thao anh mặc trên người vì dính mồ hôi mà dán sát vào cơ thể, đường nét cơ bắp rắn chắc cùng cơ bụng tám múi đều hiện lên rõ ràng.   Dáng người này thật con mẹ nó quá đẹp rồi á!   Vu Mục vén vạt áo trước của Lâm Châu Dương lên nhìn một lát, sau đó lặng lẽ vén áo mình lên nhìn thêm một lát nữa, âm thầm so sánh. So với dáng người của Lục Thời Dập, hai người bọn họ trông như hai cọng mỳ ấy.   Vu Mục nhanh chóng chỉnh lại quần áo, anh ta càng lúc càng cảm thấy căm phẫn.   Tên Lục Thời Dập này có chút quá đáng rồi nha. Rõ ràng đã thống nhất với nhau sẽ trở thành những thanh niên thất bại, chỉ ăn no rồi ngồi chờ chết nhưng tại sao lại đột nhiên thay đổi rồi???    Bị dáng người của Lục Thời Dập kích thích, Vu Mục cùng Lâm Châu Dương quyết tâm gia nhập hàng ngũ tập luyện thể thao. Nhưng sự thật vô cùng phũ phàng, ngày thường hai tên này có khi nào nghiêm túc vận động, vừa chạy trên máy chạy bộ được một lát đã thở hồng hộc, ngồi phịch xuống đất thở hổn hển.   Tối hôm qua vừa gặp nhau đã uống say quắc cần câu, vì thế Vu Mục đã quên luôn việc mình có chuyện muốn hỏi Lục Thời Dập. Lúc này đột nhiên nhớ lại, anh ta ngồi trên đệm, hai tay chống ra phía sau, ngửa đầu hỏi: “Đúng rồi, sao tự nhiên cậu lại về nước thế? Lần trước tôi bảo cậu về không phải cậu nói không có thời gian sao?”   “Thời gian à…” Lục Thời Dập đang nằm ngửa trên sàn gập bụng, giọng nói anh pha ba phần hài hước, âm cuối cố ý kéo dài ra, vừa tập vừa nói: “Giống như khe ngực của phụ nữ, ép vào là có.”   “Phụt..” Lâm Châu Dương đang ngồi cạnh đó phun ra một ngụm nước.   Mấy năm Lục Thời Dập ở nước ngoài, sự thay đổi của anh ta khiến Vu Mục và Lâm Châu Dương suýt chút nữa không nhận ra. Nhưng câu nói này, ừm, vẫn là mùi vị quen thuộc, vẫn là công thức quen thuộc!   “Được nha Lục Thời Dập, mới không gặp hai năm mà trình độ cợt nhả của cậu đã thăng cấp rồi.”   Sau đó mấy tên này nói chuyện cùng nhau với một đống từ ngữ thô tục không đứng đắn. Một lúc sau Lâm Châu Dương mới kéo chủ đề quay lại: “Nói đi, lần này cậu đột nhiên về nước là vì có chuyện khó giải quyết à?”   Lục Thời Dập ngồi dậy, thu lại nét cười trên gương mặt, cầm khăn lau đi mồ hôi trên người, không nhanh không chậm nói: “Có chút chuyện.”   “Cần bọn tôi giúp một tay không?”   “Không cần.” Lục Thời Dập dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lần này tôi về chủ yếu là muốn xác nhận một chuyện.”   “Chuyện gì?”   Ở trước mặt anh em, Lục Thời Dập không có gì giấu giếm: “Chuyện tình cảm.”   “…” Vu Mục cùng Lâm Châu Dương yên lặng vài giây, sau đó vẻ mặt hai người giống như nhìn thấy quỷ, gào lên đầy sợ hãi: “Mẹ kiếp! Lục Thời Dập, không phải cậu đã yêu em nào rồi chứ?!!”   Từ khi còn học mẫu giáo bọn họ đã bắt đầu làm quen với các bạn nữ. Người dài nhất cũng chưa từng quá một tháng, người ngắn nhất thì chỉ có vài phút đã chia tay. Người như bọn họ quen bạn gái chỉ để chơi cho vui, nói bọn họ yêu một cô gái nào đấy thì đều là lời nói vô căn cứ.   Lời này nếu hỏi trước khi Lục Thời Dập gặp lại Vu Vãn, có lẽ anh sẽ do dự, vì bản thân anh lúc đó chưa xác định được tình cảm của mình. Nhưng hiện tại thì anh có thể quả quyết gật đầu.   Hai người Vu Mục và Lâm Châu Dương quay sang nhìn nhau, chuyện này đối với hai người họ đúng là một sự ngạc nhiên siêu to khổng lồ.   Vu Mục nhanh chóng đứng dậy, ngồi xuống cạnh Lục Thời Dập, khoác lấy vai anh, hiếu kỳ hỏi: “Nói mau, cậu yêu cô gái nào đấy?”   Lục Thời Dập nghiêng đầu Vu Mục, ánh mắt nhìn anh đầy ý vị thâm trường, “Chuẩn bị theo đuổi thôi. Lúc nào thành công tôi sẽ nói cho các cậu biết đấy là ai.”   “Mẹ kiếp, thần bí như vậy à? Cô gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?” Vu Mục tò mò muốn chết giống như có hàng vạn con kiến đang bò, càng ngứa lại càng muốn biết.   Thế nhưng dù cho Vu Mục có lôi kéo dụ dỗ thế nào, Lục Thời Dập cũng không hé ra nửa câu về danh tính của cô gái kia.   Quỳ!   Hai người Vu Mục và Lâm Châu Dương đem tất cả các cô gái đã từng tiếp xúc với Lục Thời Dập ra dò một lượt, từ hoa hậu giảng đường đến hoa khôi của lớp, từ em này ở nơi nọ đến các nhóm thiên kim nhà giàu, thậm chí bạn nữ ngồi cùng bàn với Lục Thời Dập hồi mẫu giáo cũng không thoát khỏi số phận. Kết quả, Lục Thời Dập phủ quyết toàn bộ!   “Tất cả đều không phải đâu. Đừng đoán nữa.”   “Ôi, tôi tức thật á. Trên người cậu có bao nhiêu cọng lông tôi đều biết cả. Người này không phải, người kia không đúng, chẳng lẽ bên cạnh cậu có cô gái nào tôi không quen hay sao?” Vu Mục thật sự nghĩ không ra.   Từ nhỏ đến lớn, những cô gái từng tiếp xúc với Lục Thời Dập trừ chị gái Vu Vãn của anh ta ra thì đều đoán qua một lượt. Đương nhiên rồi, anh ta với Lục Thời Dập là anh em cùng mặc chung một cái quần mà lớn lên, chị của anh ta chính là chị của Lục Thời Dập.   Nếu nói người Lục Thời Dập yêu là bà chị Vu Vãn nhà mình, ý niệm đột nhiên xuất hiện như sấm giật bên tai khiến Vu Mục không khỏi rùng mình khiếp đảm, suy nghĩ này quá đáng sợ rồi,  anh ta muốn cũng không dám tiếp tục nghĩ tới nữa.   Cho nên, bây giờ có đánh chết Vu Mục thì anh ta cũng không nghĩ tới người anh em Lục Thời Dập mà mình coi như ruột thịt đã sớm tăm tia chị gái mình nhiều năm rồi…   “Tôi nói nè, người cậu yêu… không phải là ông đây chứ?! Nếu cậu quá yêu ông, ông cũng sẽ cố gắng tiếp nhận cậu.”   “Cút cút cút!” Lục Thời Dập đẩy cái tên đang cười cực kì không đứng đắn kia ra xa: “Cho dù phụ nữ trên thế giới đều chết hết, tôi cũng sẽ không thích một ông già như cậu.”   “Ôi, lời này của cậu làm trái tim ông đây tổn thương đấy! Tốt xấu gì chúng ta cũng đã ngủ chung trên một chiếc giường, còn cùng nhau đái dầm lên đó nữa mà!!”