Độ ấm trên môi em

Chương 23 : Độ ấm trên môi em

Chương 23: Nhảy mở màn   Một giây, hai giây, ba giây……   Lục Thời Dập nhìn chằm chằm vào môi Vu Vãn, trong lòng khẩn trương đến độ trái tim nhỏ sắp nhảy hẳn ra ngoài.   Rốt cuộc cũng không bị bắt quả tang, ngay cả khi anh gọi tên cô một lúc lâu mà cô không phản ứng thì Lục Thời Dập vẫn căng thẳng, không dám tuỳ tiện hôn…   Dừng trên môi Vu Vãn một lúc lâu Lục Thời Dập mới nhẹ nhàng thở ra. Tiếp đó anh từ từ dịch lên trên, cuối cùng dừng lại trên vầng trán trơn bóng của cô, anh nhắm mắt lại rồi hôn nhẹ lên trán cô.   Trên trán truyền tới một cảm giác ấm nóng khiến lông mi Vu Vãn khẽ rung.   Nụ hôn này không dừng lại quá lâu, Vu Vãn cảm nhận được người đang ngồi ở mép giường thu người lại sau đó đứng dậy, tiếng bước chân ngày một đi xa.   Mà trái tim của Vu Vãn đã bị anh làm cho khuấy động một hồi, một lúc lâu cũng không thể nào lấy lại bình tĩnh.   Nụ hôn trán này… Có ý gì đây!?   Là nụ hôn quan tâm của em trai với chị gái? Hay là nụ hôn tình yêu giữa đàn ông và phụ nữ?   Cả người Vu Vãn không còn chút sức lực nào, đầu vẫn còn đang nóng hầm hập, mọi thứ đều lẫn lộn lại với nhau. Cô cố gắng giãy giụa thế nào cũng không thể tỉnh lại, trong đầu toàn hiện lên hình bóng của Lục Thời Dập. Kết quả là một đêm này cô mơ thấy mình cùng Lục Thời Dập ở trong mộng xuân làm vài chuyện hoang đường khiến người ta đỏ mặt.    Đến khi Vu Vãn tỉnh dậy đã là 2 giờ chiều. Trên chiếc tủ đầu giường có để một ly nước và một bát cháo gạo nếp. Vừa nhìn đồng hồ một cái Vu Vãn thầm than “hỏng rồi”, vội vội vàng vàng xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường.   Ngày cuối cùng trong chuyến công tác này, cô hẹn gặp mặt với Tổng giám đốc của công ty Boles lúc 1 giờ 30 ở khách sạn để bàn chuyện gia hạn hợp đồng vào năm sau giữa hai công ty. Kết quả cô ngủ quên rồi…   Đúng lúc này Lục Thời Dập mặc tây trang phẳng phiu tiến vào từ phòng khách: “Tỉnh rồi à?”   Vu Vãn vừa đi tới tủ lấy quần áo vừa hỏi: “Tổng giám đốc công ty Boles tới chưa?”   “Tời rồi, vừa đi chưa được bao lâu.”   “Sao cậu không giúp chị giữ người lại?” Vu Vãn nhíu mày. Một khi đề cập tới chuyện công việc cô sẽ trở nên vô cùng tích cực: “Rõ ràng cậu biết cuộc gặp gỡ hôm nay rất quan trọng, tại sao không gọi chị dậy. Chuyện này cậu quá thất trách rồi!”   “Xin lỗi sếp, chuyện là em thất trách.” Lục Thời Dập thành khẩn nhận sai, rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Nhưng mà chị yên tâm, em đã ra mặt thay chị rồi. Tổng giám đốc của Boles nói rằng năm sau sẽ sang Trung Quốc, ông ta nói đến lúc đó sẽ đích thân tới tập đoàn Vinh Quang để bàn với chị chuyện gia hạn hợp đồng.”    Lục Thời Dập tiếp đến gần Vu Vãn: “Cho nên chị đừng suy nghĩ nhiều nữa. Bác sĩ nói mấy ngày này chị phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, chị mau nghỉ ngơi đi.”   “Chị đã khoẻ rồi.”   “Khoẻ con khỉ!” Lục Thời Dập vươn vai sau đó nhìn thằng vào cô, ánh mắt mang theo tia kiên trì và cường thế hiếm có: “Chị muốn tự mình lên giường hay để em bế chị lên giường?”   “……” Sắc mặt Vu Vãn nháy mắt trở nên mất tự nhiên, đứng hình bên cạnh tủ quần áo.   Lời này sao nghe ám muội thể nhỉ?   Cô bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn trán mà mình cảm nhận trong lúc nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng vào tối hôm qua. Ánh mắt phức tạp nhìn Lục Thời Dập đang đứng cách đó không xa, muốn hỏi anh: “Tối hôm qua cậu đã làm gì chị?” Nhưng lời ra đến đầu môi lại biến thành: “Có phái tối hôm qua cậu mắng chị không?”   “… Em có sao?” Lục Thời Dập chớp chớp mặt nhìn cô, làm ra một bộ dạng trong sáng lương thiện.   “Cậu có mắng chị hay không trong lòng cậu rõ nhất!” Vu Vãn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lục Thời Dập, đuôi mắt anh hơi xếch lên, nhìn rất quyến rũ. Cặp mắt đào hoa đa tình như có ma lực cuốn người ta rơi vào trong cám dỗ.   Vu Vãn nhớ lại những hình ảnh mà hai người trần trụi làm chuyện hoang đường trong mơ mà cảm thấy xấu hổ không biết chui vào đâu.   Lúc này, chính cô cũng không dám chắc chắn nụ hôn kia là thực hay là mơ… “Leng keng!”   “Leng keng!”   Tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên phá vỡ không khí ái muội giữa hai người, đồng thời giải thoát Vu Vãn ra khỏi sự bối rối. Người gõ cửa là phó tổng của bộ phận Thị trường, tới để báo cáo công việc với cô.   Cho dù Vu Vãn có đang ốm cũng không có thời gian nằm trên giường nghỉ ngơi. Sau khi phó tổng tời đi, người của các bộ phận khác lục tục kéo tới để tổng kết công việc mấy ngày nay.   8 giờ tối lên máy bay trở về nước.   Sau khi Vu Vãn nằm nghỉ ngơi trên máy bay được mười mấy tiếng, vừa về đến Vinh Quang đã phải xử lý những tài liệu đang còn tồn đọng mấy ngày qua, bận đến không thể ngừng được.  Mà có người sau khi biết cô về nước đã chờ trong văn phòng từ sớm.   Người này không phải ai khác mà là bố của Vu Vãn, Lâm Khải Minh. Năm đó tuy rằng lúc ông ta ly hôn với Vu Mẫn Tri đã trả lại 10% cổ phần nhưng trên danh nghĩa ông ta vẫn còn lại 5% cổ phần của Vinh Quang. Vậy nên ông ta vẫn là một trong các cổ đông của Vinh Quang, cho dù không đi làm ở Vinh Quang nhưng cũng không hoàn toàn tách khỏi Vinh Quang. Mấy năm này ông ta chủ yếu phụ trách thị trường Nam Mỹ và Bắc Mỹ, hiếm khi về nước. Vì lẽ đó nên mấy năm này bố con hai người cũng chưa gặp được nhau mấy lần. Sau khi sếp quay lại thì thư ký Trình lập tức trở nên bận rộn. Cô chạy chậm bên cạnh Vu Vãn, cố gắng nhớ kỹ những việc cô phân phó. Vu Vãn đẩy cửa văn phòng, cảm thấy những công việc nên dặn dò đều đã dặn dò ổn thoả. Cô quay đầu lại nói: “Thư ký Trình, lấy cho tôi một cốc cà phê đến…” Đang nói thì đáy mắt liếc thấy một người đang ngồi trên ghế sô pha, Vu Vãn chợt dừng bước.   “Tiểu Vãn, con về rồi.” Lâm Khải Minh đứng lên.   “Chào Lâm tổng.” Thư ký Trình chào hỏi, sau đó thức thời ra ngoài, đóng cửa lại.   Dáng người Lâm Khải Minh chăm sóc rất tốt, không có bụng bia như ông chú trung niên. Ông ta mặc một thân tây trang màu than chì, đeo cà vạt màu đen. Tuổi đã hơn năm mươi, tóc hai bên thái dương đã bạc hết nhưng ông ta ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, tỉ mỉ kỹ lưỡng, nhìn qua rất giống một quý ông lịch lãm.   Ánh mắt ông ta nhìn Vu Vãn như một người bố lâu ngày không gặp con gái, vừa từ ái vừa quan tâm.   Nhưng khi Vu Vãn nhìn thấy Lâm Khải Minh thì nét mặt lại lạnh thêm vài phần. Đối với người bố trên danh nghĩa này, ánh mắt Vu Vãn nhìn ông ta tràn đầy sự phản kháng và ghê tởm.   “Lâm tổng, tôi rất bận, nếu không phải chuyện công việc thì mời ông ra ngoài đi.” Vu Vãn Nói theo cách giải quyết việc công.    Mặt Lâm Khải Minh nháy mắt trở nên ảm đạm, ngay sau đó ông ta hạ mình nói: “Tiểu Vãn, bố không làm mất nhiều thời gian của con đâu. Hôm nay bố tới là hy vọng con có thể giơ cao đánh khẽ, thả cho bà nội con một con ngựa, dù sao bà ấy cũng đã lớn tuổi, trên người còn đang bị thương không chịu nỗi giày vò đâu… Con đừng khởi tố bà được không?”   Vu Vãn cười.   Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.   Thấy Lâm Khải Minh đột nhiên về nước rồi lại tới tìm mình, cô đã biết là vì chuyện đó!   Vu Vãn đứng trước bàn làm việc, quay lưng về phía Lâm Khải Minh, đôi tay cô chống trên mặt bàn, lưng cứng đờ. Cô nhắm mắt lại, đè nén sự căm hận cùng tức giận đối với người phía sau.   Đến khi mở mắt ra Vu Vãn đã khôi phục vẻ lạnh nhạt thường thấy. Cô quay đầu lại, khoé môi khẽ nhếch lên, lạnh giọng hỏi: “Bà ta lớn tuổi, không chịu được giày vò thì đã sao, là tôi ép bà ta đến công ty làm loạn à? Là tôi ép bà cầm dao đâm chính mình à? Hay là tôi ép bà ta tìm phóng viên đến bôi đen Vinh Quang, sỉ nhục tôi? Bà ta đã là người trưởng thành thì nên chịu trách nhiệm với hành vi của mình đi!”   “Tiểu Vãn, bà nội con già rồi nên hồ đồ, mới có thể làm ra chuyện ngốc nghếch……”   Vu Vãn giơ tay ra hiệu để ông ta không tiếp tục nói nữa, giọng cô thờ ơ, không hề có chút tình cảm nào nói: “Ông có bản lĩnh đến đây cầu xin tôi còn không bằng về nhà quản vợ mình cùng mẹ mình đi!”   -   Sau chuyến công tác vừa về nước thì vừa lúc là sinh nhật Lâm Châu Dương. Anh ta tổ chức một party sinh nhật ở biệt thự ngoại ô. Những anh em chơi thân đều đến ăn mừng với anh ta.   Chỉ có mình Lục Thời Dập chậm chạp không tới.   Thiếu anh ta thì sinh nhật này đâu còn gì thú vị? Mấy người ở đây thay nhau gọi điện thoại thúc giục, mãi đến gần 11 giờ Lục Thời Dập mới thong dong đến muộn.   Trên người anh ta vẫn đang mặc bộ vest khi đi làm, hiển nhiên là từ công ty đến thẳng đây.   “Êi, tinh anh của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi. Mời khó v*!” Nhân vật chính Lâm Châu Dương hất mặt về hướng quầy bar, nói: “Đến muộn phạt ba chai rượu, tự giác tí đi.”   Trên quầy bar đã khui sẵn ba chai màu đen cho Lục Thời Dập.   “Ok, ba chai thôi mà,” Lục Thời Dập đi qua quầy bar, cầm từng chai lên uống cạn.   Nhưng mấy người anh em này không muốn bỏ qua cho người đến muộn dễ dàng như thế, bọn họ tiếp tục ồn ào: “Ây, còn chưa xong đâu nhớ. Còn phải nói ra ba câu khoe khoang không biết xấu hổ. Nhớ để ý trọng điểm, nhất định phải không biết xấu hổ.”   “Càng không biết xấu hổ càng tốt!” Lâm Châu Dương bổ sung.   Lục Thời Dập cười: “Thật sự muốn nghe tôi khoe khoang à?”   “Sao thế, ngại ngùng à?” Lâm Châu Dương muốn nói thêm, cậu thấy ngại thì uống thế ba chai nữa là được.    Kết quả lại nghe thấy Lục Thời Dập nói: “Không phải, tôi sợ một khi tôi khoe khoang sẽ không ngừng được, sợ các cậu nghe xong sẽ ghen tị với tôi, hận không thể lăn vào bụng mẹ ngay lập tức để tiến hành sản xuất lại.”    “Đậu má, còn chưa bắt đầu đã không biết xấu hổ rồi! Mọi người lại nghe xem Lục Thời Dập có thể không biết xấu hổ như thế nào nào!” Chỉ có mấy cái tên nhàm chán này mới nghĩ ra được mấy cái thủ đoạn trừng phạt nhàm chán đấy.   Khóe miệng Lục Thời Dập khẽ nhếch, cười nhẹ. Anh tiêu sái cởi áo vest rồi ném lên sô pha, sau đó lại nới lỏng cà vạt, bộ dạng giống như anh đây sẽ chơi đến cùng.   Ở trước mặt mấy tên này, anh lúc nào cũng chơi đến vui vẻ.   Một phòng hai mươi người đều tập trung lại để nghe Lục Thời Dập khoe khoang.   Lục Thời Dập ngồi xuống ghế sô pha, chân dài vắt chéo, một tay đặt trên lưng ghế, điệu bộ vừa tuỳ tiện vừa phóng khoáng: “Nghe cho kĩ này. Anh đây chưa từng nói mình đẹp trai, nhưng biết làm sao được, cho dù có cắt kiểu đầu xấu tàn tạ, cho dù mở miệng toàn là rau hẹ, hay mặc rách rưới như ăn mày thì anh đây vẫn tỏa sáng như cũ.”   Lục Thời Dập vừa bắt đầu đã chơi một vố lớn.   Mọi người khinh bỉ “hờ” một tiếng.   Lục Thời Dập ngồi thẳng người, giơ tay vẫy Lâm Châu Dương đến trước mặt, trịnh trọng hỏi anh ta: “Từ trong ánh mắt tôi cậu nhìn thấy gì?”   Lâm Châu Dương cùng anh ta hai mắt nhìn nhau mất nửa ngày rồi cố ý nói: “Toàn gỉ mắt.”   “Biết vì sao lại thấy gỉ mắt không?” Lục Thời Dập không đợi anh ta trả lời đã nói tiếp: “Bởi vì cậu mù. Cậu có biết vì sao cậu lại mù không? Bởi vì cậu bị sự đẹp trai của tôi chọc mù mắt đấy!”   “… Mẹ nó, thật không biết xấu hổ!” Vẻ mặt Lâm Châu Dương buồn nôn: “Mời cậu tiếp tục không biết xấu hổ đi!”   Lục Thời Dập cũng không khách khí, giơ tay cởi hai cúc áo sơ mi lộ ra lồng ngực nửa kín nửa hở: “So về độ đẹp trai thì các vị ở đây đều không phải đối thủ của tôi. Tại vì gương mặt đẹp trai này mà từ nhỏ đến lớn tôi ăn không ít khổ.”   “Cậu ăn khổ gì đấy?” Có người tin là thật, hỏi.   Lục Thời Dập buồn rầu nói: “Ngày nào anh đây cũng muốn ngủ đủ rồi tự dậy, nhưng lúc nào cũng bị gương mặt đẹp trai này đúng giờ đúng giấc lay tỉnh để thưởng thức nó. Mấy người nói xem tôi có khổ không?”   Mọi người: “……!!”   “Anh vẫn luôn muốn mua một cái gương, nhưng không có cái gương nào có thể phản chiếu sinh động gương mặt đẹp trai và thân hình hoàn mỹ này. Mấy người nói xem tôi có khổ không?”   “Quá không biết xấu hổ! Ngậm mồm lại cho ông mau!” Vu Mục chịu không nổi: “Còn không ngừng thì đại tràng dài mười mét của ông đây sẽ nôn ra hết đấy!”   Là đứa nào nghĩ ra cái trò ngu xuẩn này thế? Đây là trừng phạt Lục Thời Dập hay là hấp diêm lỗ tai của mọi người đấy?   Mấy người này “hahaha” một tràng rồi mới buông tha cho Lục Thời Dập đến muộn.   Chơi đùa lại chơi đùa.   Sau khi ngồi xuống, Lâm Châu Dương cùng với Thẩm Trác Nghiêu nhịn không được mà cảm khái, nói Lục Thời Dập quả thực lợi hại, có thể làm việc dưới trướng Vu Vãn lâu như thế, mỗi ngày lại còn bán mạng tăng ca cho người ta, đến cả sinh nhật của anh em cũng có thể đến muộn.   Lục Thời Dập không thể không nói thay Vu Vãn mấy câu. Anh nói rằng mặc dù trong công việc cô rất nghiêm túc nhưng đối xử với nhân viên rất tốt, con người cũng rất tốt, không có đáng sợ như những gì Vu Mục nói.    “Cậu mà lại bênh chị tôi á? Không phải cậu trúng tà của chị tôi chứ?” Sau một khoảng thời gian chiến tranh lạnh với Lục Thời Dập, cuối cùng trong tiệc sinh nhật của Lâm Châu Dương Vu Mục đã chịu nói chuyện với anh: “Tôi biết rồi, cậu đây là yêu ai yêu cả đường đi. Ma lực của tình yêu thật vĩ đại!”   “Chuyện gì đấy Vu Mục?” Có người tò mò sáp lại gần hỏi.   “Tình yêu bé nhỏ của Lục Thời Dập đang làm việc ở công ty chị tôi. Mấy người cho rằng cậu ta vì công việc mà thức khuya dậy sớm, liều mạng làm việc á? Anh ta như vậy là để tán gái thôi!”   “Tình yêu bé nhỏ của Lục thiếu là ai á?”   “Đường Uyển……” Vu Mục còn chưa nói xong đã bị Lục Thời Dập xen ngang, “Lần trước đã nói với cậu rồi, người tôi thích không phải cô ấy!”   “Cậu lừa quỷ à!” Vu Mục trợn trắng mắt, hoàn toàn không tin: “Ngày nào ở Vinh Quang cậu cũng như bị tiêm máu gà, nếu không phải vì Đường Uyển Tinh chẳng lẽ lại vì chị tôi? Hài hước zị?”   “…” Đúng là tôi vì chị cậu đấy, OK? Lục Thời Dập rất muốn nói với Vu Mục câu này, nhưng biết đâu chừng vừa quay lưng thì cái tên miệng rộng này lại nói với Vu Vãn chuyện mình thích cô ấy. Hiện tại Lục Thời Dập không thể nói rõ ràng với anh ta, chỉ có thể nhấn mạnh thêm lần nữa: “Mặc kệ cậu có tin hay không, dù sao cũng không phải Đường Uyển Tinh.”   Vu Mục “hớ” một tiếng, lười tranh luận với anh.   Dù sao anh ta đã nhận định là Đường Uyển Tinh rồi, anh ta sẽ ngồi đây chờ Lục Thời Dập tự vả.   Mọi người nói chuyện với Lục Thời Dập khó tránh sẽ nhắc tới chuyện thằng ranh đi làm ở Vinh Quang và chuyện của sếp anh Vu Vãn. Vu Mục nghe được đến to cả đầu: “Mấy cậu có thể ngừng nhắc đến chị tôi được không? Vừa nghe đến chị ấy tôi đã đau đầu!”   “Chị cậu lại làm gì cậu rồi?” Lâm Châu Dương hỏi.   “Cậu không biết sắp hết năm rồi à? Vinh Quang sẽ tổ chức cuộc họp thường niên ấy?” Vu Mục bực bội gãi gãi mái tóc ngắn.   Mấy năm Lục Thời Dập ra nước ngoài, người qua lại thân thiết với Vu Mục chính là Lâm Châu Dương. Cho nên trong phòng này chỉ có anh ta mới biết lý do Vu Mục bực bội. Lúc này Lâm Châu Dương vỗ đùi, cười ầm lên: “Năm nay không lẽ chị cậu lại lôi cậu đi nhảy mở màn à?”   Vẻ mặt Vu Mục như sống không còn gì luyến tiếc gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.   “Năm nào cũng lôi cậu đi, không lẽ chị cậu không đổi được người khác à”   Mỗi năm vào dịp cuối năm tập đoàn Vinh Quang sẽ tổ chức một cuộc họp thường niên vô cùng long trọng. Cuộc họp này có sự tham gia của các tổng giám đốc, phó tổng giám đốc, giám đốc và các nhân viên xuất sắc của công ty, số lượng lên tới hàng trăm người.   Tại cuộc họp này, bên cạnh việc các Tổng giám đốc của các chi nhánh lên bục tổng kết một năm công tác, sau đó Vu Vãn với thân phận là Chủ tịch của tập đoàn cũng sẽ lên đánh giá về những thành công của công ty.   Có đánh giá tất nhiên sẽ có phê bình và khen thưởng.   Mà Vu Mục, năm nào cũng là đối tượng bị Vu Vãn phê bình đến thương tích đầy mình.   Cuộc họp thường niên còn mời các minh tinh nghệ sĩ đến góp vui. Những người đó hơn nửa là nghệ sĩ trong công ty của Vu Mục. Anh ta đường đường là Tổng giám đốc của giải trí Hoàn Ảnh, trước mặt đông đảo các Tổng giám đốc của các chi nhánh công ty, rồi trước mặt nghệ sĩ nhà mình bị chị gái ruột phê bình, thể diện anh ta còn nữa hả?   Còn một chuyện nữa cũng cực kỳ quá đáng!   Cuộc họp thường niên hàng năm đều sẽ tổ chức vũ hội, người nhảy mở màn tất nhiên là người lãnh đạo tối cao của tập đoàn, Vu Vãn.   Chị ấy nhảy thì cứ nhảy đi, nhưng việc đáng sợ nhất chính là một hai phải lôi người em trai là anh ta cùng nhảy mở màn với chị ấy.   Chị gái và em trai cùng nhau nhảy mở màn? Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy kỳ lạ, có khi còn cho rằng chị em hai người biến thái đấy. Vu Vãn không cần mặt mũi, không muốn tìm bạn trai nhưng anh ta còn cần sĩ diện, còn muốn tìm bạn gái á!   Tóm lại, cuộc họp thường niên mỗi năm đều là ngày Vu Mục mất mặt.   Vu Mục đáp: “Đổi người? Trong công ty chị tôi như nữ ma đầu hung thần ác sát, người khác còn không dám nói với chị ấy nhiều hơn một hai câu vì sợ bị ăn tươi nuốt sống đấy. Trừ tôi ra, ai dám tự nguyện, ai dám nhảy cùng chị ấy chứ?”   Lại một lần nữa ở trước mặt người khác Vu Mục triệt để bôi đen chị gái mình.    Nhảy mở màn?   Cùng Vu Vãn nhảy mở màn?   Lục Thời Dập như phát hiện ra thương vụ chục tỷ, cả người bừng bừng sức sống.   Lục Thời Dập đổi chỗ cho Lâm Châu Dương, ngồi xuống bên cạnh Vu Mục, vòng tay khoác lên vai anh ta, vẻ mặt như chia sẻ ưu phiền: “Cậu không muốn nhảy thì tôi thay cậu nhảy nhé.”   “Thật hay giả đấy?” Vu Mục quay đầu liếc anh ta.   “Đương nhiên là thật. Nếu cậu đã khổ như vậy thì dù tôi lên núi đao xuống biển lửa cũng phải giúp cậu gánh.”   “Cậu mà tốt vậy á?” Vu Mục cảm động đến nỗi hốc mắt nóng lên. Anh ta bỗng nhiên cảm thấy khoảng thời gian này hành động của mình đối với Lục Thời Dập quá cmn đáng, quá cmn bụng dạ hẹp hòi!   Lục Thời Dập vỗ vỗ vai Vu Mục, cười đến vô cùng phúc hậu và vô hại: “Ai kêu chúng ta là anh em tốt mặc chung một cái quần đùi lớn lên chứ! Tôi không tốt với cậu thì tốt với ai?”   “Hoạn nạn thấy chân tình, cậu quả nhiên là anh em tốt của tôi!”   Huhu ~   Vu Mục thật quá cmn cảm động.