Độ ấm trên môi em

Chương 13 : Độ ấm trên môi em

Chương 13: Nhận lỗi   Lục Thời Dập giật mình, trong lòng thầm rên: “Bị phát hiện rồi!”   Vu Mục sẽ không đoán ra người anh thích là chị cậu ta chứ?! Phần tình cảm này Lục Thời Dập chôn giấu rất kỹ, đáng lý ra Vu Mục không thể nào biết được mới đúng.   Tâm trạng Lục Thời Dập đột nhiên trở nên căng thẳng.   Anh chưa từng nghĩ sẽ ngả bài với mấy người anh em này sớm như vậy, hơn nữa bây giờ cũng chưa xác định được nếu Vu Mục biết anh thích Vu Vãn thì cậu ta sẽ tỏ thái độ như thế nào.   Trong lúc Lục Thời Dập không biết nên nói gì, Vu Mục đắc ý nói tiếp: “Tôi nói này, tôi biết lần trước tôi bỏ quên ai rồi, còn một người nữa tôi vẫn chưa đoán, chính là Đường Uyển Tinh. Cô ấy bây giờ đang là thực tập sinh bộ phận Marketing ở công ty chị tôi. Tình yêu bé nhỏ của cậu chính là Đường Uyển Tinh, ông đoán không sai chứ? Há há há…”   “…” Đường Uyển Tinh? Là ai cơ?   Lục Thời Dập nghĩ một lúc mới nhớ ra người đó là ai.   “Lợi hại nha thám tử Vu!” Lâm Châu Dương cũng đã tin rằng Lục Thời Dập cố ý trở về vì Đường Uyển Tinh.   Lại nói, Đường Uyển Tinh là thần thánh phương nào đây?   Trong suy nghĩ của rất nhiều nam sinh học cấp ba vào thời điểm đó, cô ấy là ánh trăng sáng chỉ có thể nhìn, không thể chạm tới. Đường Uyển Tinh là người miền Nam, sở hữu ngoại hình xinh đẹp, tươi sáng, tính cách dịu dàng, lại còn có học thức, hiểu lễ nghĩa. Những chàng trai theo đuổi cô nếu xếp thành hàng thì cũng phải xếp tới mấy vòng quanh sân thể dục.   Nhưng chẳng một ai có thể theo đuổi được cô.   Vu Mục không tin mấy chuyện nhảm nhí này. Bọn họ là những người lớn lên trong sự theo đuổi của nữ sinh, nhất là với cái nhan sắc của Lục Thời Dập, chỉ cần cậu ta xuất đầu lộ diện, còn người nào không theo đuổi được chứ?   Thế là mấy người anh em tụ tập lại cá cược, nếu Lục Thời Dập trong vòng một tuần cưa đổ được Đường Uyển Tinh thì bọn họ sẽ giặt đống tất thối của anh trong một tháng, cộng thêm một tháng gọi anh ta là “ba ba”.   Cấp ba là khoảng thời gian nhàm chán, chính vì vậy Lục Thời Dập đã đồng ý cá cược, theo đuổi Đường Uyển Tinh. Chỉ là nghĩ được mở đầu lại không đoán được kết thúc, Lục Thời Dập thế mà lại thất thủ.   Bạn học Đường Uyển Tinh từ chối khéo Lục Thời Dập, cô ấy nói: “Bạn học Lục, cảm ơn vì bạn đã thích mình, chỉ là hiện giờ chúng ta vẫn còn nhỏ, không thích hợp nói chuyện yêu đương, vẫn là nên chú tâm vào chuyện học hành thì hơn.”   Khi đó bởi vì Lục Thời Dập không cưa đổ được người ta, nên bị đám Vu Mục đem ra làm trò cười suốt một thời gian dài, nói gì mà bản mặt đẹp trai của anh cũng chẳng có tác dụng gì cả. Khoảng thời gian đó thỉnh thoảng bọn họ cũng nhắc tới Đường Uyển Tinh, còn cảm khái rằng ánh mắt cô ấy cao như vậy, về sau người đàn ông như thế nào mới lọt được vào mắt xanh của cô ấy đây?   Nhưng chẳng bao lâu sau, mấy anh chàng này cũng quên luôn “ánh trăng sáng” như thế nào. Bởi vì vừa lên lớp 11, Đường Uyển Tinh theo bố mẹ đi làm ăn, trở về miền Nam rồi.   “Cái này gọi là gì nhỉ, chính là thứ càng không có được lại càng quý giá, càng khiến người ta nhớ mãi không quên!” Thám tử Vu đắc ý nói: “Trước đây hỏi cậu có thích Đường Uyển Tinh không, cậu còn bảo không thích. Bây giờ lại còn vì người ta mà cố ý chạy tới công ty của chị tôi, cậu nói xem có phải cậu đang tự vả vào mặt mình không?”   Lục Thời Dập: “…”   Vu Mục liếc mắt nhìn anh ta: “Nhìn bộ dạng như bị phụ tình này của cậu, không phải lại bị Đường Uyển Tinh từ chối rồi chứ?!”   Lục Thời Dập: “…”   -   Vừa về đến Bắc Kinh Vu Vãn đã đâm đầu vào công việc. Tổ chức các buổi họp cấp cao, xử lý các loại tài liệu đang chất đống, cho dù cô biết Lục Thời Dập đang tụ tập cùng với mấy đứa Vu Mục thì cũng chẳng còn sức mà quản nữa. Ngay cả khi bản thân còn đang là một bệnh nhân, cô cũng nghĩ tới việc nghỉ ngơi.   Đến khi hoàn thành các loại công việc thì trời cũng đã khuya.   Thứ tư.   Sáng sớm Lưu Nhất Minh đã đến công ty. Vừa thấy Vu Vãn đi vào phòng Tổng giám đốc anh ta vội vàng đứng lên, theo cô đi vào, giống như là có chuyện quan trọng muốn thông báo với cô.   Vu Vãn cởi áo khoác ngoài, tùy ý đặt trên ghế dựa rồi ngồi xuống. Lưu Nhất Minh đứng đối diện bàn làm việc, gọi một tiếng “Vu tổng” rồi lại cúi thấp đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.”   “Tìm tôi có việc gì?” Vu Vãn mở miệng hỏi.   “Có một chuyện…” Lưu Nhất Minh đẩy gọng kính vàng của mình lên, vẻ mặt xoắn xuýt một lúc lâu mới hạ quyết tâm nói: “Vu tổng, tôi biết có một số chuyện tôi không nên quan tâm, nhưng tôi lo lắng cô sẽ bị tổn thương, cũng không mong danh dự của Vinh Quang bị ảnh hưởng… Cho nên, tôi muốn tố cáo một người!”   Đôi mắt thanh tú của Vu Vãn khẽ nhếch lên: “Cậu muốn tố cáo ai?”   “Lục Thời Dập!”   “A?” Vu Vãn có chút bất ngờ, cô tò mò không biết Lưu Nhất Minh muốn tố cáo Lục Thời Dập chuyện gì. Giơ tay lên ý bảo “Cậu nói đi.”   Lưu Nhất Minh nói rằng vào đêm hôm trước khi anh ta đi ra ngoài mua đồ ăn khuya thì trông thấy Lục Thời Dập ôm một cô gái đã uống say mèm xuống xe, anh còn cố ý lấy áo phủ lên che khuất gương mặt của cô gái kia. Cả đoạn đường đưa cô gái kia lên tầng sắc mặt Lục Thời Dập đều lén la lén lút.   Lúc ấy dường như Lục Thời Dập phát hiện anh ta đi theo liền cố ý bước nhanh hơn để cắt đuôi, và cuối cùng là anh ta mất dấu thật. Cả đêm hôm đó Lục Thời Dập chưa từng trở về phòng mình, cả đêm Lưu Nhất Minh gọi vào số của anh ta cũng không ai bắt máy.   Lưu Nhất Minh nghi ngờ buổi tối hôm đó Lục Thời Dập ra ngoài chơi bời, mang cô gái uống say kia vào khách sạn để xxoo…   Sở dĩ anh ta nói chuyện này cho Vu Vãn vì Lưu Nhất Minh sợ chuyện cá nhân không đứng đắn của Lục Thời Dập sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Vinh Quang.   Vu Vãn nghe anh ta kể là tim đập thình thịch.   Chuyện cô uống say rồi nằm viện ngoại trừ Lục Thời Dập và Dương Tụng, trong công ty còn chưa có ai biết.   Vậy nên Lưu Nhất Minh không biết cô gái say rượu có thể bị Lục Thời Dập XXOO kia chính là tổng giám đốc Vu Vãn của anh ta.   Vẻ mặt Lưu Nhất Minh ngay thẳng, tiếp tục tố cáo mấy ngày này ở Thâm Quyến Lục Thời Dập không chịu làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện tiếp cận với Tổng giám đốc.   “Vu tổng, anh ta không cố gắng làm việc, cả ngày chỉ lượn đi lượn lại trước mặt cô, lôi kéo làm quen, nịnh nọt lấy lòng… Lòng dạ không tốt.” Lưu Nhất Minh còn tốt bụng nhắc nhở Vu Vãn không nên bị vẻ bề ngoài của Lục Thời Dập che mờ đôi mắt.   …   Vu Vãn có thói quen uống cà phê mỗi ngày. Việc đầu tiên khi thư ký Trình nhìn thấy Vu Vãn đến công ty là pha cho cô một tách cà phê.   Cà phê đã pha xong, khi thư ký Trình chuẩn bị mang vào phòng tổng giám đốc thì chẳng biết Lục Thời Dập đã đứng ngoài cửa từ lúc nào.   Thân hình cao lớn tựa nghiêng vào cạnh cửa, anh khoác trên người một bộ tây trang phẳng phiu. Ánh mặt trời ban mai rọi chiếu qua khung cửa thủy tinh rồi rơi xuống dáng người cao ráo, nhìn kiểu gì cũng thấy như anh đang phát sáng.   Khóe môi Lục Thời Dập cong lên một nụ cười ôn hòa: “Chị Trình, đúng lúc em có chuyện muốn tìm Vu tổng, để em giúp chị mang vào cho.”   Khuôn mặt đẹp trai ấy khiến thư ký Trình nhất thời bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, trái tim nhỏ bé đập thình thịch thình thịch, nào còn nghĩ được gì nữa, trực tiếp nhét tách cà phê vào tay anh: “Vậy phải cảm ơn Tiểu Lục rồi.”   Chờ đến khi thư ký Trình ra khỏi phòng trà, Lục Thời Dập xoay người đổ hết tách cà phê kia đi, thay bằng một ly sữa bò nóng.   Đúng lúc Lục Thời Dập đi tới bên ngoài cửa phòng tổng giám đốc thì Lưu Nhất Minh từ bên trong đi ra.   Lưu Nhất Minh vừa nhìn thấy Lục Thời Dập liền trưng ra bộ mặt giống như mình vừa làm được chuyện lớn. Anh ta nghển cổ lên nhưng vẫn thấp hơn Lục Thời Dập nửa cái đầu, mặc dù vậy vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới bên cạnh Lục Thời Dập.   Con cá bốn mắt đầu tròn mắt tròn này lại muốn khoe khoang cái gì đây?   Lục Thời Dập lắc đầu, không thèm để ý. Anh tiến đến gõ cửa phòng Tổng giám đốc rồi đi vào.   Vu Vãn đang chăm chú xem tài liệu nên không phát hiện người đi vào phòng là Lục Thời Dập.   Cô cầm cái ly bên cạnh lên uống một ngụm, sau khi đầu lưỡi cảm thấy mùi vị không đúng liền nhíu mày, không vui nói: “Thư ký Trình, tôi bảo cô đổi cà phê thành sữa bò khi nào thế?”   Khi Vu Vãn ngẩng đầu lên mới phát hiện người vào đây không phải thư ký Trình mà là Lục Thời Dập, cô kinh ngạc hỏi: “Sao lại là cậu?”   “Bụng rỗng uống cà phê không tốt đâu. Bác sĩ nói chị phải chú ý ăn uống, sau này ít uống cà phê đi, uống nhiều sữa bò một chút mới tốt.” Khóe môi Lục Thời Dập treo một nụ cười, giơ cái túi đựng bữa sáng lên: “Chưa ăn sáng đúng không? Sáng nay em mua thừa một phần, cho chị này.”   Vu Vãn vẫn không nói chuyện. Cô ngồi một chỗ nhìn Lục Thời Dập cẩn thận lấy bữa sáng trong túi ra rồi đặt lên trên bàn.   Cô không phải người thù dai, nhưng cô vẫn chưa quên ngày hôm qua là lần đầu tiên bị Lục Thời Dập dạy dỗ, sau đó còn dám tỏ thái độ với cô rồi nhăn mặt bỏ đi, cuối cùng thì giận dỗi không thèm lên cùng chuyến bay trở về Bắc Kinh với bọn họ.   Vậy mà chỉ qua một buổi tối, thằng nhãi này lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra mà tung tăng lượn lờ ở trước mặt cô rồi.   Chẳng hiểu trong hồ lô cậu ta bán dưa gì nữa?   Lục Thời Dập một bên bày bữa sáng, một bên đưa mắt liếc trộm Vu Vãn vài lần, thấy cô chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, anh dứt khoát kéo ghế ra, ngồi đối diện với cô, khuôn mặt tươi cười còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời: “Vu tổng, chị vẫn còn giận em à?”   Thấy cô vẫn không nói lời nào, anh ta liền nói tiếp: “Vu tổng, chị nói xem, chị xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, lại còn là một tổng giám đốc nhưng lại tức giận một trợ lý nhỏ nhoi như em lâu như thế, chị không cảm thấy không đáng à?”   “…” Vu Vãn trợn trắng mắt, ai có thời gian mà giận dỗi cậu ta?   Cô không nói lời nào bởi vì… cứ nghĩ đến chuyện ngày hôm qua Lục Thời Dập cầm nội y tới cho cô là lại cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng trái với tâm trạng của cô, vẻ mặt của Lục Thời Dập lại vô cùng thản nhiên.   Có thể ở trong lòng Lục Thời Dập, cô chỉ là chị gái chứ không phải người phụ nữ bình thường, giúp cô cầm nội y tới cũng phải chuyện gì to tát. Ngược lại là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi sao?   Lục Thời Dập thu lại gương mặt tươi cười, thái độ đột nhiên thành khẩn, áy náy nói: “Em xin tự kiểm điểm một cách sâu sắc về chuyện ngày hôm qua. Em biết tất cả là do em sai, bây giờ người là lãnh đạo trực tiếp của em, em ngàn lần vạn lần không nên ngỗ nghịch với ngài, làm người tức giận, em xin trịnh trọng xin lỗi ngài.”   Vu Vãn nghe anh mở miệng một tiếng “ngài”, hai tiếng “ngài” nhưng sao lại không nghe ra chút chân thành nào nhỉ: “Cậu thực sự biết lỗi rồi?”   “Thật sự biết lỗi rồi.” Lục Thời Dập gật đầu, phân tích rõ ràng, mạch lạc từng sai lầm của mình: “Em sai ở chỗ khi lãnh đạo nằm viện vì ngộ độc rượu em không nên khuyên cô ấy uống ít rượu lại; em sai ở chỗ khi lãnh đạo không để ý đến sức khỏe của bản thân, trong đầu chỉ nghĩ đến công việc em không nên ngăn cản cô ấy xuất viện sớm; em sai ở chỗ không nên lo lắng khi thân thể lãnh đạo vì lao lực mà ngã quỵ thì thằng em ngu si gào khóc đòi ăn của cô ấy sẽ không ai chăm sóc; em sai ở chỗ em càng không nên lo lắng vị lãnh đạo tuổi trẻ tài cao của mình bởi vì liều mạng làm việc mà đánh rơi tuổi trẻ…”   Lục Thời Dập giống như đã học thuộc trước, nói một lèo: “Có lẽ em nên giống như động vật máu lạnh, lãnh đạo chỉ hướng Đông, em tuyệt đối sẽ không đi hướng Tây, lại càng không leo lên đầu lãnh đạo ngồi rồi quản chuyện cuộc sống cùng sức khỏe của cô ấy…”   Vu Vãn: “…???”   Ể? Còn nói biết sai rồi? Lại còn dám nói móc cô cơ đấy, đúng là rất có tiền đồ!   Khi Lục Thời Dập thấy gương mặt Vu Vãn dần lạnh đi, anh ngược lại còn cợt nhả thêm: “Vu tổng, chúng ta đã là người lớn rồi, không thể vì chút chuyện nhỏ nhặt đó mà mang thù lâu như vậy đúng không?”   Vu Vãn: “…” Đúng cái đầu cậu! Thằng nhãi này rõ ràng đang ngứa da, thèm ăn đòn mà!   Đều nói không nên đưa tay đánh mặt tươi cười, Lục Thời Dập còn ở trước mặt cô cười đến không cần mặt mũi, cho dù mới vừa rồi nói móc cô không coi trọng sức khỏe, không biết tự chăm sóc bản thân nhưng quả thật Vu Vãn chẳng thể phản bác lại.   Chỉ có thể nuốt phẫn nộ vào lòng.   Lục Thời Dập bê ra vẻ mặt nịnh nọt, cười nói: “Vu tổng, chi bằng chúng ta bắt tay giảng hòa đi?”   Vu Vãn nhìn bàn tay lớn vươn tới trước mặt mình, tức giận đập một cái: “Thu móng vuốt của cậu về đi!”   Còn bắt tay giảng hòa? Cậu nghĩ ai cũng ấu trĩ như cậu sao?   Lục Thời Dập thấy vẻ mặt Vu Vãn đã bình tĩnh lại, mi tâm anh cũng giãn ra: “Được rồi mà, coi như chúng ta đã bắt tay giảng hòa rồi nhé. Mọi chuyện coi như xong.”   Rồi anh mở hộp đựng bữa sáng ra: “Mau, mau, mau, còn không ăn thì đồ ăn sẽ nguội đấy.”   Vu Vãn thấy Lục Thời Dập bày ra bộ dáng “anh đại nhân không thèm chấp tiểu nhân” liền tức giận: “Không ăn, đem đi đi.”   Vu Vãn ngoài miệng nói không ăn nhưng khi mùi vị của đồ ăn xông vào mũi thì đừng nói là đang đói, cho dù có không đói cũng sẽ vì mùi thơm này mà đói bụng.   “Vu tổng, ở trước mặt em chị không cần giả vờ cứng cỏi làm gì, em nghe thấy tiếng bụng chị kêu rồi.” Lục Thời Dập hì hì cười, nhét đôi đũa và cái thìa vào tay Vu Vãn.   __________________________ Lục Thời Dập: Bụng của chị kêu rồi kìa.   Vu Vãn: Không, cậu nghe nhầm rồi.   Lục Thời Dập: Không, em nghe thấy rồi.