Độ Ấm Môi Em

Chương 13 : Nhận sai

Lục Thời Dập bỗng chột dạ, trong lòng thầm chửi bậy một tiếng. Vu Mục sẽ không đoán được, người mà anh thích chính là chị gái cậu ta chứ? Anh luôn cẩn thận che giấu tình cảm của mình nên Vu Mục chắc chắn không có khả năng biết được mới đúng…… Giờ phút này, tâm trạng của Lục Thời Dập bỗng trở nên vô cùng căng thẳng. Bởi anh chưa từng nghĩ sẽ ngả bài cùng đám anh em sớm như vậy, cũng càng không xác định được thái độ của Vu Mục sẽ ra sao khi biết việc anh thích chị gái cậu ta. Thấy Lục Thời Dập không biết trả lời thế nào, Vu Mục liền đắc ý nói, “Tao biết lần trước tao quên không đoán ra ai rồi, còn có một người tao quên không đoán, chính là Đường Uyển Tình. cô ấy đang thực tập ở bộ phận tuyên truyền của tập đoàn chị tao. Đường Uyển Tình chính là nàng chân ái bé nhỏ của mày, lão tử đoán không sai đúng không, ha ha ha……” “……” Đường Uyển Tình? Đây là loại nhân vật nào? Lục Thời Dập lục lại trí nhớ đến cả một lúc lâu sau, mới nhớ ra được người kia là ai. “Trinh sát Vu, mày được lắm!” Lâm Châu Dương đã chắc chắn chính vì Đường Uyển Tình mà Lục Thời Dập mới cố ý về nước. Lại nói, Đường Uyển Tình là thần thánh phương nào vậy? Đó là người trong lòng của vô số nam sinh thời cấp hai của bọn họ, đây cũng chính là ánh trăng sáng chỉ để nhìn ngắm mà chẳng thể với tới. Đường Uyển Tình là người phương nam, dung mạo xinh đẹp, tính cách lại ôn nhu, thông minh hiểu biết. Nam sinh theo đuổi cô ấy có đứng thành hai hàng cũng phải xếp tới vài vòng sân thể dục mới hết. Thế nhưng vẫn không có một ai có thể theo đuổi được cô ấy. Vu Mục không tin mấy cái tin vịt này, mấy anh em bọn họ từ nhỏ đã luôn được nữ sinh chú ý theo đuổi, đặc biệt dựa vào giá trị nhan sắc của Lục Thời Dập một khi hắn đã ra tay, còn có ai không theo đuổi được chứ? Vì thế mấy anh  em liền đánh cược với nhau, nếu trong một tuần Lục Thời Dập có thể theo đuổi được Đường Uyển Tình, bọn họ liền giặt tất thối cho Lục Thời Dập, cộng thêm gọi hắn là “Bố” một tháng. Cấp hai cũng thật nhàm chán, nên Lục Thời Dập bắt đầu đuổi theo thật, nhưng mà không nghĩ tới là đến hắn ta cũng bó tay bất lực trước cô nàng. Bạn học Đường Uyển Tình dùng một câu nhã nhặn từ chối Lục Thời Dập, cô ấy nói: “Bạn học Lục, cảm ơn tình cảm của cậu, nhưng chúng ta bây giờ vẫn còn nhỏ, không thích hợp để yêu đương, nên vẫn là lấy việc học hành làm đầu đi.” Hồi đó, Lục Thời Dập đã không theo đuổi được người ta, lại còn trở thành trò cười cho đám người Vu Mục suốt một tời gian dài, nói hắn dù có chưng cái mặt đẹp lên cũng bị ê chề cả thôi,. Lúc ấy, bọn họ thường ngầm tán dóc về Đường Uyển Tình, còn cảm khái nói ánh mắt của cô ấy cao như thế, về sau phải là một anh chàng như thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh được đây?. Nhưng không bao lâu sau, mấy anh em đều quên mất ánh trăng sáng này. Bởi vì vừa lên cấp ba, Đường Uyển Tình phải theo cha mẹ về phía nam. “Cái này gọi là, càng không theo đuổi được đến tay càng trân quý, càng làm cho người ta nhớ mãi không quên.” Trinh sát Vu đắc ý nói, “Lúc ấy hỏi mày có thích Đường Uyển Tình hay không, mày còn nói không thích. Bây giờ lại còn vì người ta, cố ý đuổi tới tận công ty của chị tao, mày nói xem có đáng bị vả mặt hay không?” Lục Thời Dập: “……” Vu Mục ghé mắt lên nhìn: “Xem vẻ mặt này của mày lại bị ăn hành rồi, không phải là lại bị Đường Uyển Tình từ chối đấy chứ?” Lục Thời Dập: “……” – Sau khi Vu Vãn quay trở lại Bắc Kinh, cô lại bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc bận rộn, tiến hành các cuộc họp cấp cao, xử lý những chồng chất văn kiện cao ngút, ngay cả khi biết đám Vu Mục cùng Lục Thời Dập lại đi tụ tập giết thời gian, cô cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quản nữa. Ngay cả bản thân đang bị ốm mà cô cũng không rảnh để nghỉ ngơi. Tới khi bận xong việc cũng đã là đêm khuya. Thứ tư. Từ sớm Lưu Nhất Minh đã tới công ty. Thấy Vu Vãn chuẩn bị bước vào vào văn phòng, liền nhanh chóng đứng dậy, đi theo cô đi vào phòng tổng tài, dường như là có chuyện gì rất quan trọng, gấp gáp phải báo cáo với cô. Vu Vãn cởi áo khoác ra, tùy ý khoác sau lưng ghế, rồi ngồi xuống. Lưu Nhất Minh đứng trước bàn làm việc, sau khi gọi to một tiếng “Vu tổng”, liền cúi đầu xuống, nhìn vẻ mặt có điều muốn nói lại thôi. “Tìm tôi có việc gì?” Vu Vãn cất lời hỏi. “Có một việc……” Lưu Nhất Minh đẩy đẩy gọng kính tơ vàng, sau một lúc ngập ngừng, mới đánh cược nói, “Vu tổng, tôi biết có một số việc tôi không nên quản, nhưng tôi thật sự lo lắng ngài sẽ chịu tổn thương, cũng lo lắng cho danh dự của tập đoàn Vinh Quang sẽ bị ảnh hưởng …… Cho nên, tôi muốn tố giác với ngài về một người!” Vu Vãn khẽ nhếch cặp mày, “Cậu muốn tố cáo ai?” “Lục Thời Dập!” “A?” Vu Vãn rất ngoài ý muốn, cũng rất tò mò Lưu Nhất Minh muốn tố giác anh chàng kia chuyện gì? Nâng nâng tay lên, ý bảo mời nói, “Cậu nói đi.” Lưu Nhất Minh nói buổi tối hôm trước cậu ta đi ra ngoài mua bữa ăn khuya, vừa lúc nhìn thấy Lục Thời Dập ôm một cô gái say rượu xuống xe, anh ta còn cố ý lấy quần áo che mặt người con gái kia lại, lên thẳng trên tầng, trông anh ta cứ thần thần quỷ quỷ rất lén lút. Khi ấy, Lục Thời Dập hình như phát hiện ra anh đang theo dõi anh ta nên còn cố ý đi nhanh hơn nên anh liền bị bỏ lại phía sau, sau rồi anh ta biến mất tăm. Hình như Lục Thời Dập cả đêm đều không trở về phòng, vì Lưu Nhất Minh gọi điện thoại suốt đêm cho anh ta đều không có ai nhấc máy. Lưu Nhất Minh vô cùng hoài nghi, Lục Thời Dập chắc chắn đã phóng túng bên ngoài cả một đêm, đem cô gái say rượu kia đưa tới khách sạn, rồi lừa lên giường…… Sở dĩ anh ta cố ý nói với Vu Vãn chuyện này, bởi Lưu Nhất Minh lo lắng chỉ vì cá nhân Lục Thời Dập không biết kiềm chế hành vi của mình, mà làm ảnh hưởng đến danh dự của cả tập đoàn Vinh Quang. Vu Vãn nghe xong ấn đường bỗng giật giật. Việc cô bị say rượu rồi phải nhập viện, ngoài Lục Thời Dập và Dương Tụng ra, trong công ty không có ai khác biết được chuyện này. Cho nên, tất nhiên Lưu Nhất Minh cũng không hề biết rằng người con gái uống say rồi bị Lục Thời Dập lừa lên giường kia, lại chính là Boss Vu Vãn của anh ta. Tính cách Lưu Nhất Minh rất ngay thẳng, nên liền tố cáo cả việc mấy ngày nay ở Thâm Quyến Lục Thời Dập đều không làm việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ nghĩ cách tiếp cận Vu tổng. “Vu tổng, anh ta đã không làm tốt công tác được giao, mỗi ngày trước mặt ngài chỉ lân la tiếp cận, lôi kéo làm quen, vuốt mông ngựa…… Tâm tư vô cùng xấu xa.” Lưu Nhất Minh còn có ý tốt nhắc nhở cô, không để bị vẻ ngoài của Lục Thời Dập mà mờ mắt. …… Mỗi ngày Vu Vãn đều có thói quen uống cà phê nên việc đầu tiên khi thư ký Trình thấy Vu tổng tới công ty, đó là pha cho cô một ly cà phê. Thư ký Trình pha cà phê xong, đang chuẩn bị mang tới phòng tổng tài thì đã thấy Lục Thời Dập đứng ở trước cửa phòng trà từ bao giờ. Thân hình cao lớn của anh đang đứng dựa nghiêng vào cạnh cửa, trên người mặc một bộ tây trang cắt may vô cùng tinh tế. Tia nắng ban mai xuyên thấu qua tấm kính pha lê, dừng trên dáng người cáo ráo đĩnh đạt của anh. Soái khí ngời ngời. Trên khóe môi Lục Thời Dập lại treo lên nụ cười sáng láng lại ôn hòa, “Chị Trình, vừa lúc tôi có việc cần tìm Vu tổng, để tôi giúp chị bưng vào.” Một khuôn mặt đẹp trai quá câu dẫn người ta mà, lập tức thư ký Trình bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, trái tim nhỏ bé khiêu vũ đến loạn cả nhịp, nào còn quan tâm tới việc gì nữa, liền trực tiếp đưa ly cà phê đến tay anh chàng: “Đây, đây cảm ơn Tiểu Lục nha.” Đợi thư ký Trình vừa ra khỏi phòng trà, Lục Thời Dập liền xoay người đem ly cà phê trong tay đổ đi, thay bằng một ly sữa tươi nóng hổi. Lục Thời Dập vừa tới bên ngoài phòng tổng tài, thì cũng đúng lúc đụng phải Lưu Nhất Minh đi từ bên trong ra. Lưu Nhất Minh nhìn thấy anh, vẻ mặt tức khắc thay đổi làm giống như gặp phải cái gì đáng ghê tởm lắm ấy, dù cố ngểnh đầu lên nhưng so với Lục Thời Dập vẫn lùn hơn nửa cái đầu, anh ta liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi sượt qua. Con cá bốn mắt đầu tròn này, lại đắc chí cái gì đây? Lục Thời Dập lắc lắc đầu, cũng lười quan tâm tới. Trực tiếp gõ cửa, bước vào văn phòng tổng tài. Vu Vãn đang chăm chú xem văn kiện, không hề phát hiện người đang tiến vào là Lục Thời Dập. Bưng cốc lên, uống một ngụm. Đầu lưỡi cảm thấy hương vị có gì không đúng, nhíu nhíu mày, không vui nói: “Thư ký Trình, khi nào tôi đã bảo cô đem cà phê đổi thành sữa tươi vậy?” Trong chớp mắt Vu Vãn ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy người bước vào không phải là thư ký Trình, mà lại là Lục Thời Dập, cô kinh ngạc hỏi: “Sao lại là cậu?” “Bụng rỗng uống cà phê không tốt. Bác sĩ đã nói chị cần phải chú ý đến vấn đề ăn uống, về sau tốt hơn hết là chị nên uống ít cà phê lại, uống nhiều sữa tươi lên, sữa rất tốt cho cơ thể.” Lục Thời Dập nở nụ cười, nâng túi bữa sáng trong tay lên, “Chị vẫn chưa ăn sáng đúng không, sáng nay em mua nhiều hơn một phần, chậc, cho chị này.” Vu Vãn vẫn không nói chuyện. Nhìn chăm chăm vào Lục Thời Dập, thấy anh chàng đem bữa sáng từ trong túi ra đặt lên trên mặt bàn. Cô không phải loại người thù dai, nhưng cô không thể quên được ngày hôm qua Lục Thời Dập lại dám ra mặt dạy dỗ cô, lại còn giận dỗi, cau mặt cau mày rời khỏi phòng bệnh, cuối cùng còn dám quay về Bắc Kinh một mình mà không đi cùng máy bay với bọn họ. Thế mà giờ mới qua một buổi tối, tên tiểu hỗn đản này đã lại xem như không có gì xảy ra, giờ còn ở trước mặt cô mà nhảy nhót. Cũng không biết trong hồ lô của cậu ta bán loại dưa gì nữa? Lục Thời Dập vừa bày bữa sáng ra, vừa thỉnh thoảng liếc Vu Vãn vài cái, thấy cô vẫn lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, anh chỉ đơn giản kéo cái ghế phía đối diện cô ra ngồi xuống, gương mặt tươi cười càng thêm sáng lạn, “Vu tổng, vẫn còn tức giận sao?” Lục Thời Dập thấy cô vẫn chẳng nói chẳng rằng, lại nói, “Vu tổng, chị nói xem chị vừa xinh đẹp vừa thông minh còn là một tổng giám đốc, lại đi tức giận một trợ lý bé bé như em lâu như thế, có thỏa đáng không chứ?” “……” Vu Vãn trợn tròn mắt, ai có công phu tức giận cậu ta chứ? Cô vẫn không nói lời nào là bởi vì…… Chỉ cần nghĩ đến việc ngày hôm qua Lục Thời Dập giúp cô lấy nội y, nên vẫn có chút không được tự nhiên. Nhưng, tên Lục Thời Dập này lại mảy may xem như không có gì. Có lẽ ở trong lòng cậu ta, cô chỉ là một người chị, lại chẳng có chút nữ tính nào, nên có giúp lấy bộ nội y cũng thật chẳng có gì. Ngược lại có khi chỉ có cô suy nghĩ nhiều mà thôi? Lục Thời Dập thu hồi gương mặt tươi cười lại, bỗng nhiên thái độ trở nên rất thành khẩn nói, “Sự việc ngày hôm qua, tôi đã nghiêm khắc kiểm điểm lại bản thân, tôi cảm thấy tất cả đều là tôi đã sai, ngài hiện tại đang là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, ngàn vạn lần tôi không nên làm trái lời ngài, làm ngài tức giận, tôi trịnh trọng xin lỗi.” Mỗi câu mỗi câu Vu Vãn nghe thấy từ “Ngài” này, như thế nào lại cảm thấy vẫn chưa nghe ra sự chân thành trong lời xin lỗi này, “Cậu thật biết sai rồi?” “Em biết sai thật rồi.” Lục Thời Dập gật đầu, còn phân tích đạo lý rõ ràng mình đã sai ở đâu, “Em sai ở, sau khi thấy lãnh đạo uống rượu đến phải nhập viện, thì không nên khuyên người ta về sau uống ít rượu đi; em sai ở, khi thấy lãnh đạo không màng sức khỏe của chính bản thân, một lòng nghĩ cho công việc, lại đi ngăn cản người ta xuất viện; em sai ở, không nên lo lắng cho thân thể lãnh đạo quá mức mệt mỏi suy nhược nghiêm trọng, kể cả người ta gào khóc mà không ai quan tâm; em sai ở, lại càng không nên lo lắng cho nhà lãnh đạo tuổi trẻ đầy hứa hẹn, liều mạng cuồng công việc tuổi xuân đã sớm nướng hết cho công việc……” Lục Thời Dập nói nhanh như máy, “Em hẳn là nên giống như một loại động vật vô tình, lãnh đạo bảo em đi hướng đông, em tuyệt đối không được đi hướng tây, lại càng không được bò lên đầu lãnh đạo, quản tới cả sinh hoạt cùng sức khỏe của người ta……” Vu Vãn: “……???” Ha a, còn nói là biết sai rồi? Này đều nói vòng nói vèo để dậy dỗ cô đây mà, thật là có tiền đồ! Lục Thời Dập thấy mặt Vu Vãn dần lạnh lùng, anh lại càng cợt nhả nói, “Vu tổng, chúng ta đều là người lớn cả rồi, không nên bởi vì một chút chuyện nhỏ mà thù dai như thế đúng không?” Vu Vãn: “……” Cái đầu cậu ấy. Cái tên tiểu hỗn đản này chính là ngứa da non thiếu đòn mà! Người ta thường không duỗi tay đánh vào gương mặt tươi cười, Lục Thời Dập nhìn cô tươi cười không biết xấu hổ, mới vừa phải nói gần nói xa việc cô không coi trọng thân thể, không chăm sóc tốt bản thân mình, Vu Vãn cũng không tức giận hay phản bác điều gì. Chỉ có thể trưng ra bộ mặt khó chịu. Lục Thời Dập cười với vẻ mặt lấy lòng, “Vu tổng, không bằng, chúng ta bắt tay giảng hòa nha?” Vu Vãn nhìn một bàn tay to lớn duỗi về phía mình, tức giận đẩy mạnh ra, “Đem hết móng vuốt của cậu giao ra đây cho tôi!” Còn bắt tay giảng hòa nữa chứ, ai cùng cậu đi làm mấy việc ấu trĩ như thế? Lục Thời Dập thấy sắc mặt hòa hoãn của Vu Vãn, phần ấn đường của anh cũng giãn ra, “Được rồi được rồi, coi như em đã cùng chị bắt tay giảng hòa, mọi chuyện coi như đã qua.” Anh đem hộp bữa sáng mở ra, “Nào nào, không ăn sẽ nguội mất.” Vu Vãn nhìn bộ dạng đại nhân không chấp tiểu nhân của Lục Thời Dập, liền tức giận nói, “Không ăn, cầm đi đi.” Vu Vãn ngoài miệng nói không ăn, nhưng mùi thơm của đồ ăn đã xông tới, đừng nói, ngay cả người không đói ngửi thấy mùi thơm này cũng sẽ thấy bụng kêu ọc ọc. “Vu tổng, ở trước mặt em chị không phải giả vờ rụt rè làm gì, em nghe thấy được bụng chị đang kêu rồi kia kìa.” Lục Thời Dập hừ hừ, đem đôi đũa cùng cái muỗng trực tiếp nhét vào tay Vu Vãn. Tác giả có lời muốn nói: Lục Thời Dập: Bụng chị kêu ọc ọc rồi kìa. Vu Vãn: Đâu, tôi đâu có nghe thấy. Lục Thời Dập: Không, em nghe thấy mà.