[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão
Chương 82
Inuyasha hiện tại gặp phải rắc rối không nhỏ.
Hắn bị nhận ra chỉ vì một khắc chủ quan.
Vốn dĩ thiếu niên ôm trong đầu suy nghĩ không phải là sai, nhưng không nghĩ đến kẻ địch sẽ cẩn thận đến vậy. Cứ ngỡ rời đi hơn hai trăm năm sẽ không có ai còn nhớ rõ vị nhị điện hạ xuất hiện ngắn ngủi này, không nghĩ đến trong lúc tìm cách lặng lẽ đột nhập hoàng cung sẽ bị người quen bắt gặp.
Kỳ thực bọn họ cũng không tính là quen, nhưng người kia không biết vì cái gì chết sống nhớ kỹ hắn.
Thiếu niên chật vật treo mình trên xà ngang ngoài hành lang, nghiến răng nghiến lợi đem nữ nhân đang ra lệnh lăng trì vạn lần trong lòng.
Đụng ai không đụng, thế nào lại đụng trúng mụ phù thủy này?
→_→ Quên nói, mụ phù thủy là biệt danh Mikazuki đặt ra, các ngươi không cần hiểu lầm tiểu cẩu cẩu nha.
" Mau tìm kỹ hơn! Bán yêu đó chắc chắn không thể chạy quá xa được! Hắn không quen với địa thế trong cung, bằng tốc độ nhanh nhất bắt hắn lại. "
Cứ trốn ở chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra. Inuyasha trong lòng suy tính một chút, nhanh chóng tìm kiếm một lối thoát an toàn nhất mà không kinh động thêm nhiều yêu quái hơn nữa.
Khi nãy chạy qua hình như là chủ điện nằm về hướng Tây, nói vậy cung điện này hẳn là rất gần với chỗ ở của mẫu thân. Nếu như vậy, hướng bắc bên trái nơi này chính là cung điện của Sesshomaru không sai. Lúc này không biết người kia có ở tại cung điện hay không, không thể liều lĩnh chạy qua bên đó. Nếu hắn nhớ không sai, phía sau cung điện Sesshomaru không xa chính là cánh rừng anh đào năm đó hắn từng đi qua. Có vẻ hướng đi tốt nhất chính là nơi đó.
Xác định rõ mục tiêu, Inuyasha nhẹ nhàng cử động thân thể, không may trong lúc lén lút rời khỏi xà ngang, Thiết Toái Nha vô cùng hữu ích cọ mạnh vào mái ngói lưu ly.
" Cạch " một tiếng, trong đầu Inuyasha không khống chế bật ra hai chữ.
Thôi xong!
Gần như ngay lập tức, Akiko phá cửa xông ra, lại chỉ kịp nhìn thấy một mạt hồng ảnh biến mất sau tầng ngói.
Nàng nghiến răng siết chặt mảnh giấy trong tay, lạnh lẽo quát mắng lính gác sau lưng: " Còn không mau đuổi theo? Hắn nếu chạy mất các ngươi tự đem mạng mình bồi vào! "
Toán quân lập tức không chậm trễ hơn đuổi theo hướng hồng ảnh biến mất. Mảnh giấy trong tay Akiko bị ném xuống đất, bị nữ tử vô tình giẫm lên.
Trên giấy chỉ có vài chữ ngắn ngủi: Uy hiếp trở lại.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Giữa những tán cây xanh rậm rạp, hồng ảnh như gió lướt qua từng cành cây to lớn. Phía sau truy binh đuổi theo sát nút, ai nấy mồ hôi nhễ nhại vẫn phải cố cắn răng đuổi theo. Inuyasha phiền chán ngoái đầu, làm cách nào cũng không đem bọn họ hoàn toàn ném xuống được.
Còn nửa dặm nữa là đến rừng hoa. Akiko dường như nhận ra mục đích của hắn, quát lớn:" Nơi đó là cấm địa hoàng cung! Ngươi nếu dám vào liền chờ chết cho ta!"
Thiếu niên dường như không nghe được lời của nàng, chỉ một mực chạy về phía không gian tràn ngập màu hồng phấn trước mặt. Nữ nhân thấy không thể ngăn hắn tiến về rừng hoa, đột nhiên thét lớn một tiếng. Yêu quái xung quanh đều bị yêu khí bất ngờ tăng vọt của nàng chấn văng. Tại chỗ đã không còn nữ nhân xinh đẹp, chỉ có một đại kim khuyển đang thở phì phò lao về phía hồng ảnh phía trước.
Inuyasha không nghĩ đến nàng ta sẽ hóa về nguyên hình tấn công hắn, chật vật né tránh móng vuốt sắc bén. Một góc Hỏa Thử bào bị đại khuyển xé rách, nặng nề vang lên một tiếng trầm đục. Thiếu niên mở to mắt, mất đà ngã văng vào lối đi trải đầy hoa. Đại khuyển toan nhảy lên vồ lấy hắn, bất ngờ một cơn gió mạnh quét qua, hất tung thảm hoa mỹ lệ trên mặt đất. Tầm nhìn đối phương bị chắn, Inuyasha nhân cơ hội lách người vào sâu hơn. Aiko không rõ lý do bị ép hiện nhân hình, cấp tốc truy đuổi.
Thấy nữ nhân kia quả thật sắp tránh được hoa vũ, nhanh chóng hạ quyết định. Nhưng khi tay phải hắn chỉ mới kịp đặt lên chuôi Thiết Toái Nha, một cỗ yêu khí không một tiếng động tiếp cận hắn.
Chỉ trong nháy mắt, hai tay thiếu niên bị chế trụ. Inuyasha kinh sợ muốn thốt lên, một bàn tay lạnh lẽo không mất chút sức lực nào che lại miệng hắn, nhẹ nhàng một bước liền kéo hắn đến sau một gốc anh đào lớn nhất trong rừng.
Chờ lúc Akiko thoát khỏi hoa vũ tán loạn, trước mắt nơi nào còn bóng dáng của hồng y thiếu niên. Không khí âm trầm rất nhanh bao phủ nơi này, những binh lính yêu quái bị hất tung khi nãy cũng không dám thở mạnh, dè chừng quan sát Akiko phía trước.
Nữ nhân rất nhanh lấy lại tư duy, bình tĩnh suy đoán hướng đi của Inuyasha. Bán yêu đối với hoàng cung không hề có chút nào quen thuộc, vì vậy chắc chắn sẽ không dám loạn chạy. Nếu không có nơi nào để đi, vậy hắn chỉ có thể vẫn còn đang trốn trong khu rừng này.
Tự tin với suy đoán của mình, Akiko rút đi vẻ mặt xấu xí khi nãy, thay vào đó là đắc ý khôn cùng: " Nhị điện hạ, quay về hoàng cung cần trốn chui trốn nhủi như vậy sao? Trước khi ta mất hết kiên nhẫn, nhanh chóng lăn ra đây cho ta. "
Không có ai đáp lời nàng, bốn phía vẫn chỉ là một mảnh tĩnh mịch. Akiko lạnh giọng hạ tối hậu thư:
" Ta nhắc lại một lần nữa,trước khi ta dùng thủ đoạn ác liệt hơn, mau lăn ra đây. "
Có tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên. Akiko cảnh giác nhìn về phía trước, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ. Chỉ hù vài câu như vậy liền chui ra? Sao lúc trước nói nhiều như vậy không thấy hắn chui đầu vào lưới?
Phía sau gốc anh đào cao lớn, một bóng người màu trắng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt những kẻ có mặt tại đây.
Người nọ hơi nâng mi, ánh mắt sắc bén lộ ra mũi nhọn cùng giọng nói lạnh lùng như sương tuyết:
" Ngươi nói ai lăn ra đâu, Akiko-sama?"
_________________
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
165 chương
153 chương
4 chương
6 chương
60 chương