[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 29 : Ngắn ngủi gặp lại

Inuyasha là bị trọng lượng đột ngột xuất hiện áp tỉnh.  Tiểu bán yêu thương xuân bi thu đủ rồi liền thu người ngồi dựa trên cây ngủ muộn. Hắn khó khăn lắm mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, không nghĩ đến trên lưng đột nhiên nặng nề, chưa kịp mở mắt đã bị đè bẹp xuống, cả người từ trên cành cao rơi xuống mặt đất.  Mỗ thiếu niên khó khăn ngoi đầu ra khỏi thứ đè nặng mình, " oa " một tiếng vội vã hít thở. Hắn đều nhanh bị ép ngạt chết a, hại hắn còn tưởng địch tập bất ngờ. Thiếu niên một mặt mộng bức nằm bẹp trên đất. Xung quanh dần lan tỏa hai loại hương vị quen thuộc, khiến hắn nhanh chóng hồi thần. Mikazuki chầm chậm " phiêu " xuống, vẻ mặt xin lỗi nhìn hắn: " Nhị điện hạ, ngài không sao chứ? " ".... " Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là xương sống hình như có chút sai vị. Gia trưởng nào đó không còn gì để nói. Việc này cũng không thể trách hắn. Truyền tống tức thời đặt ra vốn đã là liên thông không gian giữa hai kết giới, ai biết được tiểu hài tử nhà hắn lại ngủ trên cây a? Là hắn không nói, đằng này được truyền tống là Sesshomaru tạm thời mất năng lực chống đỡ cơ thể, hắn còn có thể nói gì?  " Đây là...." Inuyasha ngờ ngợ nhìn hắn. " Không phải ngươi vừa tới sao, sama? " Chóp mũi truyền đến một trận thanh hương. Inuyasha cả kinh nhảy dựng, đôi mắt to tròn mở lớn: " Ca ca?" ^_^|| Mikazuki toát mồ hôi nhìn tiểu bán yêu đem huynh trưởng kéo xuống khỏi lưng: " Nhị điện hạ, ngài giúp ta trông điện hạ một chút, ta đi sẽ quay lại ngay." Không chờ Inuyasha kịp nói thêm, Mikazuki lấy tốc độ chớp nhoáng đem bình ngọc nhét vào tay thiếu niên, " hưu " một tiếng liền biến mất. Inuyasha há hốc miệng, lúc sau mới phản ứng lại. Như vậy là đi rồi?  Vui mừng gặp được người mình tâm tâm niệm niệm không lâu liền bị dập tắt. Thiếu niên lo lắng đem đại yêu hai mắt nhắm nghiền đỡ dậy, chạm đến cánh tay của ca ca lại bị nhiệt độ kinh người làm giật mình, suýt nữa thì đem tay buông ra. Ngay cả hơi thở của bạch y thiếu niên cũng nóng như lửa đốt.  Inuyasha vươn ra bàn tay còn lại, rụt rè đặt lên trán Sesshomaru: " Thế nào lại nóng như vậy? " Ôn độ trên tay thiếu niên khiến đại yêu vô thức thả lỏng, mi tâm giãn ra không ít. Inuyasha đau lòng nhìn ca ca hắn khó chịu, sờ soạng liền đem dược thủy Mikazuki lưu lại cho đại yêu uống hết. Hồng y thiếu niên đem đại yêu nâng dậy, tìm một góc sạch sẽ hơn đỡ hắn ngả người xuống. Hắn nhớ ca ca vô cùng yêu sạch sẽ, hiện tại liền miễn cưỡng một chút vậy.  Dược thủy hiệu dụng đủ cao, không đến vài phút sau thân thể Sesshomaru đã hạ nhiệt nhiều, yêu lực cũng bắt đầu khôi phục. Bí thuật của cả hồ tộc gây sức ép không nhỏ lên bản tính nhẫn nại cùng chịu đựng của Sesshomaru, thần trí hắn đều đã mơ hồ bảy phần. Dược hiệu vừa lui, Sát điện hạ liền nặng nề ngủ. Tuy vậy, quanh người phòng bị vẫn là theo bản năng lập nên, đem Inuyasha ngăn lại bên ngoài.  Hồng y thiếu niên không có bất kỳ ý tưởng gì khác, lẳng lặng nhìn đại yêu chìm vào giấc ngủ. Hắn trong đầu có đủ loại tò mò, vẫn là cố gắng chờ đợi Mikazuki trở về. Hắn muốn biết ca ca vì sao biến thành như vậy.  Inuyasha bỗng thấy mê mang, đôi mắt kim sắc không rời bóng dáng trước mặt. Hắn rốt cuộc mong đợi điều gì ở ca ca đâu?  - -- -------- " Một chút " của Mikazuki kéo dài đến từ hơn nửa đêm đến tận lúc trời sáng.  Đem hồ yêu thu thập xong xuôi, kế tiếp liền là động phủ của nàng ta. Lần này coi như nàng ta xui xẻo đụng trúng hắn, đã vậy còn tham lam thích đánh lẻ, ha hả. Mikazuki mất thêm chút thời gian thanh lý toàn bộ bạch cốt trong động, đem yêu khí cùng oán khí tích tụ lâu ngày dọn dẹp. Hồ tộc vốn yêu thích hấp thu tinh huyết nhân loại cùng yêu khí của yêu quái, số lượng bạch cốt chất đống trong động càng là nhiều không kể xiết. Mikazuki vừa đem kết giới phá ra, oán khí đã nhất phi trùng thiên lan ra bên ngoài, khiến vài cái tiểu yêu gần đó chịu ảnh hưởng mà phát cuồng.  Mọi việc hoàn tất thì vừa quá giờ Sửu. Mỗ gia trưởng suy nghĩ một chút, quyết định chờ đến trời sáng mới về.  (*^﹏^*) Cũng nên tạo điều kiện cho hai huynh đệ bọn họ " xây đắp tình cảm " không phải sao? Thế nhưng chờ hắn chà xát tay về đến nơi, cũng chỉ có mình Sesshomaru ngồi dưới gốc cây đóng giả tượng đá. Inuyasha đã không thấy đâu, nói đúng hơn là người không thấy đâu, vết tích yêu lực vẫn còn không ít. Có vẻ là vừa đi không lâu.  Nhìn thế nào cũng không giống tính cách của Inuyasha a... Không lẽ xuất hiện vấn đề gì mà hắn chưa biết?  Mikazuki quả thật muốn vì hai người này đỡ trán. Nuốt một ngụm lão huyết xuống khỏi cổ họng, hắn chậm chạp xoát tồn tại cảm trước mặt Sesshomaru: " Ngài tỉnh rồi sao, điện hạ? " Sát điện hạ không để ý đến hắn. Mặc kệ ai biết mình thảm như vậy do người bên cạnh góp một phần sức lực đều vui vẻ không nổi. Mikazuki nuối tiếc thở dài, không vì bị ngó lơ mà lui bước: " Nhị điện hạ không chờ ngài tỉnh sao? Ta còn việc muốn dặn dò hắn a... " Suy nghĩ của Sesshomaru vô thức bị câu nói của hắn kéo đi.  Kỳ thực hắn tỉnh lại rất đúng lúc, vừa vặn nhìn thấy một hồng y thiếu niên chạy trối chết khỏi nơi này. Sesshomaru không có đuổi theo, chỉ nhàn nhạt nhìn thiếu niên chạy mất. Mái tóc bạc vừa xa lạ vừa quen thuộc báo rõ thân phận người kia, cũng đem ý niệm đem người giữ lại " khảo vấn " trong lòng áp xuống.  Xem ra hôm qua người kia đem hắn ném đến chỗ của bán yêu xong liền bỏ chạy lấy người. Lấy tính cách đến đo thì việc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Nhưng mà... Bán yêu kia chạy cái gì chứ?  Lại còn trộn chung một chỗ với nhân loại yếu ớt. Quả nhiên vẫn rất giống phụ thân, tin tưởng vào nhân loại nhỏ bé. Tốt nhất bán yêu kia không cần hoảng đến trước mặt hắn. Chỉ cần không xuất hiện trước mặt hắn, mắt không thấy tâm liền không phiền.  Inuyasha chạy đi không lâu thì người kia trở lại. Sesshomaru mặt không đổi sắc quay đầu, không muốn nhìn đến mỗ chủ mưu.  Biết là bản tính khiến người người khó chịu của Sesshomaru lại phát tác, Mikazuki rất có tâm nhượng bộ một chút: " Điện hạ, ngài muốn ở lại sao?" Thiếu niên hừ một tiếng, thử cảm nhận yêu lực đã phục hồi, đứng dậy đi về phía bìa rừng kế bên. Cũng may Inuyasha vốn ngồi ở chỗ vắng người, cũng không có ai bắt gặp hai vị đại gia này, bằng không liền muốn náo loạn một phen. Trên mái nhà Kikyo, Inuyasha hối hận vò đầu.  Lúc nãy không kịp nghĩ nhiều hơn, thấy Sesshomaru muốn tỉnh liền theo bản năng trốn đi. Chờ Inuyasha tỉnh táo lại suy nghĩ, hắn đã dừng lại trong làng của nhân loại. Tiểu thiếu niên lờ đờ đi đến chỗ vu nữ, hận không thể cho mình một bàn tay.  Hắn thế nào lại chạy a? Khó khăn lắm mới có cơ hội ở gần ca ca như vậy.... A a a a! Hắn sao lại ngốc như vậy a? ~T_T~(~_~メ)  Bán yêu vò loạn mái tóc, nằm gục trên mái rơm yếu ớt. Đôi mắt kim sắc mờ mịt vô thố, so với thường ngày kém vài phần linh động.  Lúc đó hắn cũng bị ca ca bất ngờ tỉnh lại dọa nhảy dựng, chỉ kịp nghĩ bản thân còn chưa đủ năng lực xuất hiện trước mặt ca ca, cứ như vậy liền bỏ chạy. Hắn theo bản năng muốn trốn chạy sự ghét bỏ của Sesshomaru, không đủ dũng cảm đối mặt nói chuyện với đại yêu một lần. Bây giờ lại nhịn không được hối hận, vì sao không ở lại một lúc, ít nhất muốn nói xong một câu ngày an. Lần này bất ngờ gặp mặt lại khiến Inuyasha sâu sắc nhận ra cách biệt giữa hai người. Hắn thật sâu vô lực, vươn ra một tay che khuất đôi mắt.  Vẫn còn chưa đủ....Lực lượng như vậy, ca ca làm sao có thể chấp nhận hắn chứ? Nếu cứ như thế này, thà rằng không cần gặp lại.  Mái nhà " yếu ớt " kêu vài tiếng, đủ khiến người bên trong cảm nhận rõ độ lung lay. Kikyo nhíu mày: " Inuyasha, ngươi có thể dừng phá hoại nóc nhà của ta được rồi. " Bán yêu tức giận trả lời:" Ta chính là không dừng đó! " Kaede rụt đầu, nhỏ giọng mắng khẽ ;" Quỷ hung dữ! " Kikyo ra khỏi nhà, bất đắc dĩ nói vọng lên:" Ngươi nếu rảnh rỗi như vậy, ra ngoài giúp ta hái thuốc đi. Ta còn việc trong làng chưa xong. " Hồng y thiếu niên cười lạnh nhảy xuống: " Ngươi nghĩ thật tốt a! Ta đến cướp ngọc Tứ hồn, không phải đến làm công cho ngươi!" Kikyo mới không buồn cãi nhau với hắn, cứng rắn đem giỏ đựng nhét vào tay bán yêu: " Trước khi ngươi cướp được nó, ngoan ngoãn làm việc cho ta. Ngươi nên ra ngoài nhiều chút, suốt ngày muộn ở trong này lại thành thứ gì? " " Ngươi..." Inuyasha nghẹn lời, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn vu nữ đi vào trong nhà. Cuối cùng, hắn vẫn là thỏa hiệp, hầm hè đi tìm dược liệu.  Sống một mình mấy trăm năm, cái cần biết vẫn sẽ biết.  Phiền muộn khi nãy bất tri bất giác bớt đi rất nhiều.  - -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ Trong thời gian kế tiếp, người dân thôn làng dần quen với việc có một bán yêu sống trong làng. Mặc dù bán yêu kia trước mặt Kikyo-sắm vẫn luôn hô hào muốn cướp ngọc Tứ hồn, cuối cùng vẫn là không có chuyện gì xảy ra, ngọc Tứ hồn an an ổn ổn ở lại trong làng. Không chỉ vậy, bán yêu còn nhiều lần cứu được người dân trong làng thoát khỏi lũ yêu quái đến cướp đoạt ngọc Tứ hồn. Dần dần, mọi người cũng lớn mật hơn, mỗi khi gặp bán yêu đều   sẽ chào một tiếng hoặc cho hắn cái gì đó.  Đối với loại sự tình này, Inuyasha nội tâm vô cùng cự tuyệt.  Nói vui sao? Hắn là bán yêu a! Hắn muốn cướp ngọc Tứ hồn a! Mấy người này ăn không ngồi không liền vây xem hắn là thế nào. Lại còn nay nhờ việc này, mai nhờ việc kia... Bổn đại gia cũng không phải chân chạy vắt của mấy người a! Nhìn cảnh tượng này, Kikyo hơi cong khóe môi, đôi mắt ánh lên vui vẻ ngắm nghía Inuyasha.  Thiếu niên này quả nhiên vẫn rất lương thiện a. →_→ Đại tỷ, ngươi sẽ hối hận vì suy nghĩ kiểu như vậy.