" Vậy... " Sắc mặt Inuyasha sau khi nghe xong tin tức có phần quái dị: " Chúng ta cần làm cái gì? " Không trách hắn hoang mang, chỉ là tin tức trong ngọc bài thật sự quá ít, khiến hắn đoán không ra ý định của sama sắp tới sẽ là gì. Sesshomaru không nói nhiều hơn, nhàn nhạt nhìn hắn: " Tĩnh xem kỳ biến. " Đến nước này có lẽ cũng chỉ có thể đến đâu tính đến đó. Inuyasha hơi cúi đầu, trầm mặc nhìn hoa văn uốn lượn trên ngọc bài. Thật ra Sesshomaru còn một suy đoán khác không nhỏ. Không biết có phải do hắn đa nghi hay không, nhưng trực giác của hắn mách bảo chủ nhân của tấm ngọc bài này không phải Mikazuki. Tuy khí tức lưu lại trên nó là của tên kia không sai, nhưng cách nói chuyện khi truyền tin vẫn có khác biệt nhỏ. Là tên kia đang muốn bày trò gì khác, vẫn là.... - -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------- Vì thay đổi không biết khả quan hay bi quan này, thời gian ở lại lãnh địa Hồ tộc của hai người đương nhiên đúng lí hợp tình dài ra. Inuyasha có vẻ không mấy vui vẻ, thần tình không mấy tốt đẹp mỗi khi đối diện cùng người khác. Đương nhiên không tính Sesshomaru, hắn làm sao dám lên mặt với mỗ vị huynh trưởng được cơ chứ. Đối với việc hai người bọn họ ở lại lâu hơn, Hồ tộc chi chủ đương nhiên mừng thầm trong lòng. hắn còn đang lo không giữ chân được hai người này ở lại, được như vậy còn gì tốt hơn nữa. Mỗi bên mỗi loại suy nghĩ, nhưng lại không mưu mà hợp cùng kéo dài chuyến đi vô nghĩa này. Cách ngày sứ đoàn trở về được khoảng một tuần, Tsukimaru cuối cùng cũng biểu hiện ra thái độ của mình, xoát tồn tại cảm trước mặt Sesshomaru. Chỉ khác ở chỗ, đối tượng chân chính của hắn lại không phải Sesshomaru, mà là Inuyasha đang ngồi ngoan ngoãn một bên kia. Inuyasha ăn sáng xong, vừa cảm thán thời tiết hôm nay không tồi, lập tức đã bị sự xuất hiện của Tsukimaru khiến cho tâm tình xuống dốc. " Sao vậy?" Hoàng thân quốc thích, nếu luận da mặt ai dày hơn, Inuyasha xác định thua chắc: " Katsumiku-sama có vẻ không chào đón biểu huynh này thì phải?" Ta có thể nói phải sao? Inuyasha đương nhiên phiên bạch nhãn với hắn, quay ngoắt đi chỗ khác. Não hắn chưa úng đến mức ngồi lại luyện thái cực với người này. Inuyasha đã không nguyện ý, Sesshomaru lại càng không thèm để ý. Chỉ thấy Sát điện hạ ôm kiếm tựa trên vách cửa, trên mặt viết rõ ba chữ " không kiên nhẫn ": "Có việc?" Loại thái độ này của Sesshomaru là nguyên nhân chính khiến người đối diện với hắn chùn bước, nhưng Tsukimaru hôm nay thì khác. Hắn có kế hoạch của mình, đương nhiên không thể để con mồi trước mặt chạy mất. Vì vậy, hoàng thân quốc thích nghiễm nhiên bỏ Sesshomaru sang một bên, ngửa bài với đối tượng chân chính:" Không biết katsumiku-sama có hứng thú muốn cùng ta ra ngoài một chuyến không?" "... " Inuyasha quỷ dị nhìn hắn một chút: " Sáng nay ngươi bị trượt chân sao?" Tsukimaru đương nhiên không hiểu ra sao: " Vì cái gì lại hỏi như vậy?" " Bởi vì ngươi đang mời một nữ nhân ra ngoài ngay trước mặt nam nhân của nàng. " Thanh âm nồng đậm trêu cợt cắt ngang không khí quái dị nơi này. Inuyasha hơi nheo mắt, phát hiện người vừa nói chính là nữ nhân đón tiếp bọn họ hôm trước, gọi là.... Gọi là gì ấy nhỉ? Tha thứ hắn vô tâm, hắn hoàn toàn không nhớ được nữ nhân này tên gì nữa. Nếu Aoi biết suy nghĩ của Inuyasha lúc này, đại khái sẽ suy xét khả năng cào nát mặt hắn một phen, đáng tiếc là nàng ta không biết. Nhìn thấy có thêm người nữa đến, Sesshomaru cũng chỉ cảm thấy lại có thêm phiền phức kéo đến, hoàn toàn không dậy nổi một chút hứng thú. " Đường tỷ hôm nay rảnh rỗi như vậy?" Tsukimaru còn là không ưa gì vị tỷ tỷ tiện nghi này, ý vị không rõ sáp thêm một câu: " Tuy nói Katsumiku-sama đã là nữ nhân của biểu đệ ta, ta mời nàng ra ngoài một chuyến cũng không có vấn đề gì lớn đi?Đại gia trong sạch tự mình hiểu không phải sao?" Ánh mắt Inuyasha nhìn bọn họ dần dần giống ánh mắt mà hắn nhìn Shippo. Tuy không biết hai người này đến phá đám hay lại kẻ xướng người họa giở trò gì nhưng hắn cũng không rảnh đén mức ở đây nghe bọn họ võ mồm. Nếu hiện tại có thể sử dụng thiết Toái Nha mà nói, hắn nhất định cho mỗi người một đao làm sạch sẽ cuộc đời này. Nghĩ đến đây, thiếu niên không khỏi dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm thứ kim loại rỉ sét đang an vị bên đai lưng của Sesshomaru. Sát điện hạ nhàm chán ngáp một cái, nhướng mày nhìn hắn. Sesshomaru: Muốn làm gì sao? Inuyasha: Này thật không có....Chỉ là bản mặt ngươi quá mức gợi đòn... " Trong sạch của ai đương nhiên ai hiểu. " Aoi cũng không muốn lãng phí thêm thời gian ở chỗ này, trực tiếp nói ra mục đích đến của mình: " Cha ta có việc muốn cùng Yêu Vương bàn bạc, riêng thỉnh bệ hạ đến chủ điện nghị hội. Không biết ý của bệ hạ thế nào?" Thấy chủ đề nháy mắt liền dời đến trên người mình, Sesshomaru tâm tình không được tốt lắm: " Cần thiết?" " Đương nhiên. " Aoi vừa muốn mở miệng, Tsukimaru đã nhanh chóng cướp lời: " Là về cái chết của công chúa Tomoe cách đây không lâu, như vậy đủ quan trọng đi?" Đã nói đến mức này, Inuyasha cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ là quan ngại nhìn Sesshomaru. Không trách hắn quên chuyện này, chỉ là Hồ tộc quá phận lạnh lùng. Tính tính thời gian, bọn họ đến đây cũng đã có một tuần, cư nhiên tang lễ của Tomoe của điểm động tĩnh cũng không có. Trước đó ở Tây quốc hô to gọi nhỏ muốn đòi công đạo, ngược lại chính Hồ tộc bọn họ đem tang lễ vứt xó. Thái độ này cũng không phải là thái độ nên có với một người quan trọng chết đi đi? Chờ hồi lâu không có phản đối, đương nhiên là Sesshomaru cam chịu một lần này. Hắn nhàn nhạt nhìn Inuyasha, nhẹ bẫng nói: " Không muốn chạy loạn. " Mỗ thiếu niên giật giật khóe miệng: " Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi. " Ngươi có thể dừng ngay loại ánh mắt đáng ghét đó được rồi. " Ta sẽ về nhanh. "Thay Inuyasha vuốt lại lọn tóc về phía sau tai, Sesshomaru lập tức không kiên nhẫn nhấc chân rời đi. Aoi ý vị nhìn thoáng hai người còn lại, nhanh chân đuổi kịp: " Sesshomaru-sama, chờ ta. " Nơi này lập tức trở nên yên tĩnh. Giảo hợp một phen, hưng trí của Inuyasha cũng bị bọn họ phá không còn một mảnh. Hắn quay đầu đi vào, cổ tay lại bị người bắt lấy. Thiếu niên nhíu mày tránh thoát, không kiên nhẫn nói: " Ngươi còn muốn gì nữa? " " Ta chẳng phải đã nói rồi sao? " Tsukimaru một chút cũng không có biểu hiện mất hứng, trái lại còn rất hứng thú tiếp lời: " Ta hôm nay đến mời ngươi xuất hành một chuyến. Katsumiku-sama cũng nên nể mặt ta một chút đi. " Inuyasha xem thường nhìn hắn: " Ta nể mặt ngươi rồi, Sesshomaru nể mặt ta sao?" Người này vì sao nhất quyết muốn kéo hắn đi? Không lẽ lại nảy ra ý xấu gì rồi? Nhìn bộ dáng này nếu hắn không đi thì tên này sẽ cắm cọc ở đây, phải thế nào mới đuổi được người đi đây?  Ánh mắt khó chịu của Inuyasha cũng không có khiến Tsukimaru chùn bước. Người sau đột nhiên tiến lên, bàn tay nhanh như chớp bắt được một lọn tóc đen của thiếu niên, không đợi Inuyasha kịp phản ứng liền cúi đầu hôn lên: " Chẳng lẽ ta thật sự kém Sesshomaru đến vậy sao, Katsumiku-sama? Không cần lạnh lùng với ta như vậy. " Inuyasha hóa đá tại chỗ.  Một trận gió thổi qua, tượng đá rắc một tiếng vỡ vụn trên đất.  Phía trên là tam quan đã vỡ nát của Inuyasha.  Thấy đối phương không có phản ứng, Tsukimaru kỳ quái ngẩng đầu. Inuyasha cứng ngắc quay đầu, sắc mặt kinh dị nhìn hắn: " Ngươi.... sáng nay thật sự không trượt chân? " "...." Lại là câu hỏi này. " Đương nhiên không có. " " Vậy...." Inuyasha có lẽ bị nước miếng của mình sặc đến, vội vã kéo lọn tóc của mình về  : " Đầu ngươi hôm nay có va chạm mạnh sao? Ta cảm thấy ngươi nên tìm ngự y xem thử đi. " "..... " Tsukimaru cảm thấy, bản thân hình như không có gì khác để nói.  Đại khái là bị hắn dọa đến, Inuyasha nhanh chóng lùi vào phòng: " Ngươi.... Ngươi vẫn là về trước đi, ta cảm thấy không khỏe cho lắm.... " Đâu chỉ là không khỏe, hắn nghĩ vào phòng trấn an đống da gà da vịt của mình đã.  Không chờ Tsukimaru kịp nói thêm gì khác, Inuyasha nhanh chóng đóng lại cửa phòng, đem căn nguyên tội lỗi đá ở bên ngoài. Cửa phòng vừa được đóng lại, nét ngả ngớn ít nhiều trên khuôn mặt Tsukimaru rút đi. Hắn hơi cúi đầu, nhìn sợi tóc đen bóng vương lại trên bàn tay, khóe môi cong lên một độ cong quỷ dị. Mãi cho đến khi hơi thở bên ngoài hoàn toàn biến mất, Inuyasha mới thở phào nhẹ nhõm. Thật sự ghê tởm chết hắn a.... Nghĩ thế nào, thiếu niên do dự cúi đầu nhìn ngọc bài trong tay, tâm thức nôn nóng không rõ.  Không biết vì sao, nhưng chuyện kế tiếp hắn có dự cảm không tốt chút nào. Hi vọng không phải điều gì quá tồi tệ.  - -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------- Không khí trong hoàng cung Tây quốc mấy hôm nay không giống bình thường cho lắm. Ai nấy trên mặt đều là khẩn trương, nơm nớp lo sợ, cùng với đề phòng không rõ.  Không khí kỳ lạ này kéo dài đã được một tuần có thừa, hẳn là từ sau hôm Yêu Vương cùng Tân hậu điệu thấp xuất hành. Người hầu trong cung mấy hôm nay chứng kiến không ít trường hợp huyết tinh, khiến bọn họ hơn nữa ngày đều là tim đập chân run, sợ hãi bản thân sẽ bị liên lụy bất cứ lúc nào.  Có người còn nói, hoàng cung đang chuẩn bị thay máu toàn diện, mà người đứng đầu của tất cả chuyện này, chính là người mà bọn họ vẫn kinh sợ bấy lâu, Mikazuki. Dưới con mắt của những người hầu thân cận với chủ nhân, Mikazuki gần đây biến hóa rất lạ.