[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão
Chương 14 : Theo sát không rời
Mikazuki không có động dung, nhàn nhạt nhìn bọn họ lạy lục cầu xin. Cung nữ bị linh lực của ngọc bảo hộ đánh trúng bị ép hiện nguyên hình, là một cái thỏ yêu màu trắng. Một con mắt của nó sớm đã huyết nhục mơ hồ, máu tươi lây dính lên bộ lông trắng xóa. Inuyasha nhìn cảnh tượng này, trong lòng ngược lại không có sợ hãi. Ký ức huyết tinh đêm đó hắn một chút cũng không có quên, trái lại thông qua mộng cảnh lần nữa thể nghiệm cảm giác khi đó.
Điên cuồng, khát máu, hoang dã cùng với... quỷ dị hưng phấn.
Inuyasha không muốn tiếp tục hồi tưởng. Hắn vươn tay kéo nhẹ y phục Mikazuki, nhỏ giọng nói:
" Sama, chúng ta đi thôi! Ca ca sẽ đợi lâu. "
Một bàn tay dịu nhẹ xoa đầu hắn. Mikazuki thờ ơ quan xét cung nữ, khô khan nói:
" Nhị điện hạ. Từ nay trừ ca ca, nếu kẻ nào dám trước mặt ngài nhắc đến bốn chữ vừa rồi, liền lập tức nói với ta, ngài hiểu chứ? "
" Ta liền muốn xem kẻ nào dám khinh thường ngài! "
Hai chữ bán yêu lập tức trở thành cấm kỵ của Tây quốc. Sau này, không phải không có kẻ lớn gan tự cho là đúng chạy đến khiêu khích Inuyasha, kết quả đều là một cái, khiến bọn họ chỉ cần thấy Inuyasha liền tìm đường vòng. Bất đắc dĩ gặp phải cũng đều không dám ngẩng đầu, nhanh chóng hành lễ rồi bỏ chạy.
Những chuyện trên đều là của sau này, tạm thời sẽ không nhắc tới. Quay lại hiện tại, chúng ta liền gặp một chút Sát điện hạ đã nửa chương không thấy.
Chủ cung điện. Đô thành.
Cung điện Tây quốc được xây dựng vô cùng khí phái, kim bích ngọc thềm quý giá khôn lường. Từ xa vọng lại chỉ nhìn thấy bậc thềm dài tựa vô tận, ẩn mình trong yêu sương. Sương khói nơi này đều không phải tự nhiên mà có. Toàn bộ mây mù ẩn hiện quanh cung điện đều là yêu khí của các vị tổ tiên khuyển tộc xưa kia ngưng tụ mà thành, tựa như một bức màn tự nhiên thủ hộ cung điện nguy nga tráng lệ.
Bên trên ngự tọa*, Sát điện hạ nghiêm nghiêm túc túc xem xét trình tự các công việc mà hắn sắp tiếp nhận từ tay mẫu thân đại nhân. Irasue tuy bình thường không chút đứng đắn, xử lý mọi chuyện ngược lại ngay ngắn chỉnh tề, sát phạt quyết đoán, khiến hắn vừa nhìn đến liền giật mình, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi nhìn xem Lăng Nguyệt Tiên Cơ đỉnh đỉnh đại danh có phải là giả mạo hay không.
Những công việc này hoàn toàn không hợp với tính cách chu du khiêu chiến khắp nơi của Sesshomaru, nhưng hắn sẽ không trốn tránh trách nhiệm thuộc về mình. Sát điện hạ vừa về đến nơi liền bị một chồng cao hơn người nội ngoại vụ cấp đè bẹp tại đại điện không thoát được thân. Hắn lại chưa từng có ý định động qua những thứ này, mọi việc liền trở nên gấp gáp, khó khăn hơn nhiều. Mặc dù vậy, Sesshomaru vẫn không có tạm thời gác lại, chấp nhận từng chút một giải quyết. Con người hắn theo đuổi hoàn mỹ, không cho phép loại chuyện này gây khó dễ cho bản thân.
Vì vậy, khi Mikazuki đến nơi, nhìn thấy liền là phó cảnh tượng này.
" Ca ca! "
Sesshomaru cánh tay khựng lại, nhàn nhạt ánh mắt mang theo rất nhỏ chán ghét: " Ngươi để bán yêu này đến đây? Ta không thích bị làm phiền trong lúc cần yên tĩnh. "
Mikazuki đau lòng nhìn Sesshomaru vùi đầu trong một chồng sự vụ, nhẹ nhàng đẩy Inuyasha lên: " Điện hạ sao phải từ chối lòng tốt của hắn đâu? Nhị điện hạ rõ ràng rất ngoan, sẽ không phá ngài xử lý sự vụ."
Sesshomaru ánh mắt không chút tin tưởng nhìn nhìn hắn, lại nhìn Inuyasha.
Hảo hài tử hiển nhiên đem lời Mikazuki nói khi nãy nhất nhất nghe theo, mạnh gật đầu: " Ca ca ngươi yên tâm, Inuyasha sẽ không phá ca ca làm việc. "
Sesshomaru cũng không tiếp tục cứng nhắc chống đỡ. Ghét bỏ thêm bán yêu này hắn cũng không có cái gì thành tựu. Chuyện hôm nay ở cửa thành Irasue đã lải nhải trách móc hắn đủ kiểu. Sát điện hạ tỏ vẻ không muốn trải qua khảo nghiệm sự nhẫn nại này thêm một lần nào nữa.
Mẫu thân đại nhân không đứng đắn cái gì, các ngươi hiểu.
Sesshomaru không để ý đến hai kẻ " quấy rối ", tiếp tục việc của mình.
Hắn dù sao cũng chỉ vừa thành niên.
Mikazuki lấy xuống một nửa non công vụ, dưới cái nhìn kỳ quái của Sesshomaru thản nhiên nói: " Ta tốt xấu cũng ở đây vài chục năm, nắm giữ sự vụ cũng sẽ không kém điện hạ! Ít nhất để ta giúp điện hạ một chút đi. "
Môi mỏng khẽ mân khởi, Sesshomaru nhàn nhạt trả hắn hai chữ: " Tùy ngươi. "
Mikazuki tùy tiện ngồi xuống một bậc thềm, đem Inuyasha kéo đến. Hắn trên tay hơi động, một mặt kính tròn trịa liền hiện ra trong tay. Giữa mặt kính có hoa văn của một loài hoa lạ, xung quanh có vô số dây leo tinh tế cuộn tròn. Thứ này so với Hoa Kính liền chỉ kém một bậc, gọi Tâm Kính. Chỉ cần nghĩ đến điều muốn nhìn đều có thể nhìn đến trong mặt gương, tùy theo năng lực của người sử dụng. Tâm Kính có hai cái, Mikazuki hôm nay liền đưa một cái cho Inuyasha: " Ta sợ nhị điện hạ không lâu sẽ buồn chán, sảo đến điện hạ. Thứ này liền cho ngài, muốn nhìn gì đều có thể, không sợ bị phát hiện! "
Inuyasha hoang mang nhận lấy: " Có thể sao?"
Người nào đó tự tin gật đầu, sau đó vùi đầu xử lý công vụ nhận đến tay. Cũng không thể để hài tử nhà mình vất vả một mình a.
Xung quanh liền yên lặng xuống. Inuyasha ngoan ngoãn gạt bỏ gọn phần tóc bạc trải rộng của Mikazuki, lẳng lặng ngồi xuống cạnh hắn. Tâm Kính như mặt nước khẽ lay động, hình ảnh chậm rãi hiện ra.
Không khí có chút hài hòa.
Được một lúc lâu, Sesshomaru khóe mắt đảo qua bóng đỏ gần đó, lại mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt, tiếp tục vùi đầu vào việc dang dở.
Hắn chính là hiếu kỳ bán yêu kia nhìn cái gì lại có thể ngoan ngoãn hơn so với những hài tử cùng lứa, kết quả-
Bóng người trong gương rõ ràng là hắn không sai.
Sesshomaru trầm mặc. Bán yêu này rốt cuộc đã nhìn bao lâu?
Sát điện hạ đem suy nghĩ vừa chạy xa nhẹ nhàng ném ra khỏi đầu, không có tiếp tục quan sát.
Liên quan gì đến hắn đâu?
Mikazuki không có nhìn đến vẻ mặt kỳ lạ của Sesshomaru, nghiến răng nghiến lợi xoa cổ, bút trong tay liền mạch vẽ vẽ viết viết.
Irasue quả thật đáng giận. Thảo nào vội vã nhường vị như vậy!
Một ngày yên bình trôi qua.
Tối đến.
Công vụ cuối cùng được đặt xuống, Mikazuki cứng nhắc hoạt động cánh tay. Inuyasha nghiêng đầu nhìn hắn, hình ảnh trong gương chậm rãi biến mất: " Sama, đã xong rồi? Ca ca cũng xong rồi đâu! "
Mikazuki nhìn thoáng qua ngự tọa. Sesshomaru hiển nhiên vừa hoàn thành không lâu, đang ngẩn người nhìn mặt trăng mới nhô lên. Ngồi một ngày, ngay cả Inuyasha cũng sẽ ăn không tiêu, nói gì Sesshomaru yêu thích chu du khiêu chiến khắp nơi.
Xương sống không cho mặt mũi răng rắc kêu lên. Mikazuki giật giật khóe miệng, yên lặng đỡ lấy thắt lưng "già cỗi". Inuyasha đau lòng thay hắn vỗ vỗ: " Mikazuki-sama, chúng ta đi nghỉ thôi? "
Sesshomaru hồi thần, nhìn hắn: " Nếu xong liền về, ngày mai không cần đến nữa. "
" Ha ha " Mikazuki khô khan cười " Điện hạ ghét bỏ ta?"
Ngươi nghĩ nhiều. Ta chính là lo ngươi lại đem bán yêu này kéo đến. Thật sự rất phiền toái.
Sesshomaru không lương tâm dùng ánh mắt lạnh nhạt trả lời hắn.
Mikazuki sao lại không biết hắn nghĩ gì, đắc ý cười: " Điện hạ, phu nhân bảo ta cung điện của nhị điện hạ còn chưa được xây dựng, vì vậy phiền ngài trong thời gian tới thu lưu nhị điện hạ a!"
Sesshomaru:....????
" Ca ca? " Inuyasha bị ánh mắt của Sesshomaru đông lạnh tóc gáy, nhỏ giọng kêu một tiếng. Sesshomaru phục hồi tinh thần, tức giận vung tay liền đi.
Mikazuki ở phía sau híp mắt cười, dắt tay Inuyasha: " Nhị điện hạ, chúng ta đi tắm rửa. Lát ta đưa ngài đến tẩm cung điện hạ. "
Hảo hài tử trong lòng chần chừ, lo sợ nói: " Ca ca hình như không thích ngủ cùng Inuyasha... "
" Không có nha! " Người nào đó mặt không đỏ tim không loạn trợn mắt nói dối: " Điện hạ hắn chính là đang ngại ngùng, không cần để ý hắn. "
" Nga... "
Sinh hoạt phía sau e là sẽ ngày ngày đều trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
X﹏X Ngươi đủ ác a, Mikazuki.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Sesshomaru thật vất vả về đến cung điện, đè nén lửa giận tẩy rửa thân thể một phen. Hắn tạm thời không mặc áo giáp, chỉ khoác một tầng bạch y, từ ôn tuyền bước ra liền muốn ngả người nghỉ ngơi.
Hắn không có ý định tự chọc tức mình mà chờ đợi bán yêu kia đến.
Chóp mũi nhạy cảm bắt lấy một tia hương khí cực mỏng, đạm mạc như không. Sesshomaru nhíu mày, đứng bên cạnh giường, thân thủ nhẹ nhàng đem chăn kéo ra. Một nhân thể quyến rũ xuất hiện trước mắt hắn.
Trong bóng đêm, sắc mặt Sesshomaru nhìn không ra hỉ nộ.
" Điện hạ! " Thanh âm nữ tử kiều kiều nhược nhược vang lên. Người nọ lấy tư thái duyên dáng ngồi dậy, y phục mỏng manh trên thân thể hơi trượt xuống, để lộ dáng dấp mạn diệu hấp dẫn, một đôi mắt màu vàng kim ôn nhu nhìn hắn: " Ta chờ ngài thật lâu. "
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
165 chương
153 chương
4 chương
6 chương
60 chương