[Đồng Nhân Hai Người Cha] Ở Bên Nhau
Chương 28 : Hừ hừ tên trộm
Một nhà ba người thích thú ăn xong bữa tối tự làm, hai cha con Đường Tường Hi và Ôn Đế được quan lớn Ôn Chấn Hoa giao cho nhiệm vụ dọn dẹp bàn ăn, đồng thời làm động tác cúi chào, cùng nhau nói: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau đó vừa cười vừa dọn dẹp. Đường Tường Hi dọn chén đũa, Đường Ôn Đế thì nhận chiếc khăn đã được papi vắt khô cẩn thận lau bàn.
Chờ Đường Tường Hi bỏ hết chén đũa vào bồn, Ôn Chấn Hoa mới bắt đầu rửa chén.
Ba người hợp tác dọn sạch sẽ nhà bếp, sau đó rửa tay, chuẩn bị xuống tiểu khu đi dạo để tiêu hóa, chẳng ngờ vừa đi tới cửa, điện thoại Ôn Chấn Hoa đã vang lên.
Đường Ôn Đế mở to mắt nhìn Ôn Chấn Hoa, bé sợ papi đổi ý, tản bộ hay làm gì cũng phải ba người cùng làm mới là hoàn mỹ nhất!
Đường Tường Hi nắm bàn tay nhỏ bé của con gái, đến bên cạnh Ôn Chấn Hoa, vểnh tai cẩn thận nghe, nếu đối phương có ý muốn gọi cục cưng đi đâu, hắn sẽ lập tức chặn miệng cục cưng, thuận tiện lên tiếng xoắn quẩy để khiến đối phương hoàn toàn hết hi vọng, hừ hừ.
Ôn Chấn Hoa xoa đầu con gái tỏ ý an ủi, không thèm để ý tới Đường Tường Hi đang dựa sát bên mình, cậu nhận điện thoại: “Alo?… Bắt được tên trộm rồi ư?”
Đường Ôn Đế nghe vậy thì hai mắt sáng lên, “Con muốn xem tên trộm! Con muốn xem tên trộm!”
“Đã bắt được trộm? Ai mà thánh thế?” Đường Tường Hi nhíu mày, âm thanh từ điện thoại Ôn Chấn Hoa rất nhỏ, hắn chỉ nghe được vài câu ngắt quãng.
“Chờ một chút.” Ôn Chấn Hoa vỗ về con gái đang kích động, tiếp tục nghe điện thoại, “…Được, anh bảo mọi người đừng hoảng loạn, tôi đến đó ngay… OK.”
“Sao vậy?” Chờ Ôn Chấn Hoa tắt điện thoại, Đường Tường Hi liền hỏi.
Ôn Chấn Hoa nhún vai, “Bọn họ nói bắt được trộm rồi, còn nói linh tinh cái gì nữa ấy, em cũng không rõ lắm, dù sao cũng phải tới nơi nhìn thì mới biết được.”
“Con cũng muốn đi!” Đường Ôn Đế lập tức giơ tay.
Ôn Chấn Hoa lắc đầu, nhanh chóng từ chối, “Không được, con vẫn còn bé, để daddy với papi đi thôi.”
Đường Tường Hi cũng gật đầu đồng ý, đương nhiên trẻ con không cần tham gia những vấn đề lộn xộn này, nhưng mà… Để Ôn Đế ở nhà một mình sao hắn có thể yên tâm cho được.
Ôn Chấn Hoa cũng nghĩ đến điều này, nhíu mày, nói: “Nếu không thì một mình em đi thôi, anh ở lại chơi với con nha?”
“Không được!” Đường Tường Hi lập tức không vui, không có mình bên cạnh, lỡ tên trộm kia *chó cùng rứt giậu khiến Ôn Chấn Hoa bị thương thì không ổn, nhưng còn con gái… Đường Tường Hi suy nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu: “Để Tiểu Phương trông Ôn Đế một lúc đi, chờ chúng ta xử lý xong mọi chuyện thì đón con về.”
*chó cùng rứt giậu: ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
Ôn Chấn Hoa ngẫm nghĩ, vẫn là gật đầu, “Cũng được, để em gọi cho Tiểu Phương.”
Cuối cùng, Đường Ôn Đế không có quyền lên tiếng liền bị đưa đến nhà Tiểu Phương.
“Ôn Đế, phải ngoan ngoãn nghe lời chị Tiểu Phương, daddy với papi đi xem tên trộm kia xong sẽ đến đón con ngay.” Ôn Chấn Hoa ngồi xổm xuống thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
Đường Tương Hi lén nói bên tai con gái, thì thầm: “Bé cưng ngoan, lúc về cha sẽ mang chocolate cho con.”
Thoáng cái Đường Ôn Đế đã vui vẻ trở lại, mỉm cười ngọt ngào nhìn daddy papi: “Vâng ạ.”
Ôn Chấn Hoa chả cần nghĩ cũng biết hai cha con này nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu, cậu mỉm cười nói với Tiểu Phương: “Nhờ em trông giùm Ôn Đế, đừng đi ra ngoài, bọn anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Vâng vâng vâng, ông chủ” Tiểu Phương gật đầu liên tục, nhìn Đường Tường Hi kéo Ôn Chấn Hoa thì cả hai mắt đều sáng lên, cô vẫy tay nói: “Hai người mau đi đi, mọi việc cẩn thận nhé.”
“Được rồi, bọn anh đi đây.” Ôn Chấn Hoa gật đầu, cậu nắm lại tay Đường Tường Hi, hai người sóng vai đi bên nhau.
Ôi cảnh tượng gì mà hài hòa thế cho đến khi bóng dáng hai người mất hút nơi hành lang, Tiểu Phương mới cúi đầu nhìn Ôn Đế, nói: “Ôn Đế à, chúng ta vào nhà đi.”
“Meo”
Đường Ôn Đế còn chưa kịp quay đầu, đã bị một tiếng mèo kêu hấp dẫn, quay lại nhìn, hai mắt liền sáng lên, đây chẳng phải là Tiểu Hắc mà mình gặp hôm nọ ư?!
Con mèo đen đeo chiếc chuông màu vàng trên cổ, đi ra từ cánh cửa khép hờ của nhà đối diện, bước chậm rì rì về phía Đường Ôn Đế.
“Tiểu Hắc em còn nhớ chị không?” Đường Ôn Đế xoay người ngồi xổm xuống dùng tay vẫy vẫy con mèo đen.
Nó nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Ôn Đế, cọ cọ vào tay bé, sau đó đi một vòng quanh bé.
“Hắc tử*, mày lại đến nữa à.” Rõ ràng Tiểu Phương cũng rất quen thuộc con mèo này, cô ngồi xổm xuống với Đường Ôn Đế, thỉnh thoảng đùa nghịch cùng nó một chút.
*Hắc tử: Nuốt ruồi đen ;))) So ra ở mấy chỗ, mình không thích để nrd lắm nên để nguyên là Hắc tử
“Chị Tiểu Phương, tên của tiểu Hắc là Hắc tử ạ?” Đường Ôn Đế vừa vuốt ve lưng con mèo vừa quay đầu lại hỏi.
“Đúng vậy, chủ nó thường gọi nó như thế.” Tiểu Phương gật đầu.
“Vậy Tiểu Hắc, lần sau chị cũng gọi em là Hắc tử nha.”
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên có một bóng người ngồi xuống, đưa tay sờ đầu con mèo.
Tiểu Phương giật mình, đứng lên kéo Đường Ôn Đế ra phía sau, mới nhìn người vừa mới đến.
Người nọ cũng đứng lên, là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu vàng nhạt, tóc hoa râm.
Tiểu Phương quan sát xong còn chưa đặt câu hỏi, Đường Ôn Đế ló đầu từ sau lưng cô, kêu lên, “Chào ông ạ, ông cũng đến tìm Hắc tử sao?”
Người nọ mỉm cười gật đầu, lại ngồi xuống vuốt ve Hắc tử.
Thoạt nhìn người đàn ông này có vẻ hiền lành, khuôn mặt cũng đoan chính, cộng với thái độ của Đường Ôn Đế, Tiểu Phương cũng bớt cảnh giác, “Ôn Đế, bác này là?” Các gia đình ở đây mình đều biết, chẳng lẽ người đàn ông này là người thân trong nhà ông chủ hoặc của luật sư Đường?
“Là bạn tốt của Hắc tử và em đó ” Đường Ôn Đế ngồi xuống ôm lấy con mèo.
………
“Không bắt được?” Đường Tường Hi nhíu mày cầm đèn pin hỏi một đám bà cô trước mặt, hắn và cục cưng bỏ lại con gái, mặc quần áo tuần tra chạy đến, thế mà mấy người này lại nói không bắt được tên trộm!
Ôn Chấn Hoa không biết nói gì luôn, ầm ĩ lớn chuyện như vậy cuối cùng lại chẳng được gì.
Bà Trần đánh mu bàn tay phải vào lòng bàn tay trái, rồi vung hai tay ra, “Ối trời, tôi kể là nhà tôi có trộm đột nhập, ai ngờ cô Cổ nghe làm sao lại thành bắt được trộm, nên cô ấy liền gọi điện cho cậu…..”
“Tôi cũng chỉ có ý tốt thôi… nói để các anh còn đến xem tên đầu sỏ.” Câu sau là Cổ mỹ nữ nói thầm với chính mình, vốn vì trước đó cô nhìn thấy Ôn Chấn Hoa mình yêu nhất hôn môi với Đường Tường Hi nên bản thân mới mất hết hồn vía, cuối cùng lại nghe nhầm.
“Vậy giờ làm gì đây?” Mẹ của Tằng Chính Hùng, người đẹp Tăng Ngô khoanh tay trước ngực, hỏi, không có việc gì thì để bà còn về xem phim.
“Ừm…” Ôn Chấn Hoa trầm ngâm một hồi mới lên tiếng, “Vậy nếu không có gì, Tường Hi, em và anh mỗi người dẫn theo một nhóm người, đi xung quanh kiểm tra khu xã, có động tĩnh gì thì liên lạc ngay lập tức.” Cậu chuyển hướng nhìn bà Trần, “Bà Trần, bà đến nhà Tiểu Phương chờ một chút nhé, Ôn Đế cũng ở chỗ đó đấy.”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
100 chương
89 chương
270 chương
6 chương
286 chương
20 chương
478 chương