Đến Đây Nào Bác sĩ Của Anh
Chương 2 : + 04
Chương 3 : Chiến trường của Tô Nhất Minh
Tô Nhất Minh bước xuống xe cảm thấy mình thật lặng lẽ, nhớ lại lúc đi mua xe ngay từ phút đầu tiên anh đã chọn chiếc Volkswagen Phaeton này, anh thấy chất lượng và tính năng của Phaeton là tốt nhất, nhưng không bắt mắt bằng Mercedes Benz, BMW hoặc Porsche, nhìn bề ngoài chẳng khác gì chiếc Passat. Mercedes hay BMW dịch sang tiếng Trung đều là những cái tên nghe thật kêu và có ý nghĩa cát tường, cho nên người Trung Quốc luôn ưu tiên chọn hai loại xe này.
Anh thì chê hai cái thương hiệu này dễ gây sự chú ý. Có quá nhiều người biết đền tiếng tăm của nó. Các phương tiện truyền thông khắp nơi ngày nào cũng đưa tin các vụ án cướp xe Mercedes, BMW, chính vì thế anh lập tức từ bỏ ý định tậu cho mình xế hộp của hai thương hiệu này.
Tô Nhất Minh không biết mình có phải là đại gia hay không, nhưng anh cho rằng người lắm tiền ở Trung Quốc nên lặng lẽ một chút thì hơn. Tâm lý ganh tức với người giàu có rất nặng nề, mỗi năm đều có đại gia nằm trong top những người giàu nhất hoặc ở xung quanh Tô Nhất Minh bị giết chết. Tô Nhât Minh cho là vì bọn họ quá huênh hoang. Rất nhiều người giàu có tội, đó là sự thật mà ai cũng biết, có lẽ có người sẽ ngụy biện rằng nó có liên quan đến thế chế của Trung Quốc. Nhưng anh cứ giấu sự giàu có của anh đi một chút đừng nhảy vào bộ máy chính quyền, đừng nhảy ra trước mặt công chúng thì không được sao? Tô Nhất Minh thấy trên mạng có một người giải thích thế nào gọi là "vô đối", chính là nói, "Anh tuyệt quá rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta bức tử!"
Tô Nhất Minh không hy vọng bị người khác bức hại cho nên anh làm người vô cùng lặng lẽ. Tô Nhất Minh rất ít khi mua những đồ xa xỉ đắt tiền dễ gây sự chú ý, nhưng anh cũng có giới của mình mà trong giới ấy bạn không thể quá tồi tàn, bạn phải cho những người trong giới ấy biết bạn có vốn liếng để gia nhập cuộc chơi, bọn họ mới công nhận bạn, mới làm ăn với bạn. Để vẹn cả đôi đường, anh đã nghĩ nát cả óc. Nát óc suy nghĩ những phụ kiện đàn ông có thể đeo ví dụ anh mua đồng hồ hiệu Blancpain. Blancpain là hiệu đồng hồ danh tiếng, nhưng lại không nổi tiếng bằng Patek Philippe hay Vacheron Constantin. Chỉ một từ, lặng lẽ!
Đương nhiên, thật ra còn một nguyên nhân khiến anh mua chiêc đồng hồ này. Anh có một chiến hữu đang làm việc ở Tập đoàn đồng hồ Swatch, đã vậy còn nhảy được lên trụ sở chính ở Thụy Sĩ. Tô Nhất Minh đi công tác Thụy Sĩ tiện đường ghé thăm chiến hữu, cơ ngơi không tồi chút nào. Thế là tự dưng nảy ra ý định mua một chiếc đồng hồ. Muốn ủng hộ kinh tế châu u, chi viện cho Thụy Sĩ hoặc giả chí ít cũng là ủng hộ người anh em đang làm ở tập đoàn Swatch này.
Thật ra trong lòng anh biết rất rõ kinh tế châu u không cần anh ủng hộ, tập đoàn Swatch cũng chẳng cần anh phải cống hiến. Sau đó anh cùng với Lục Dã Bình vừa nhâm nhi vừa phân tích nội tâm mình, "Thật ra muốn nói với cậu bạn đó là đừng nghĩ chỉ mình cậu ta làm nên sự nghiệp vẻ vang châu u, anh em ở Tổ quốc cũng sống có sắc có vị lắm đấy... Trung Quốc của chúng ta chẳng kém cạnh bất cứ nước nào...
Lục Dã Bình chẳng thèm rào trước đón sau, "Mẹ kiếp! Đừng có lấy lòng yêu nước ra mà lấp liếm! Chẳng qua là thấy người ta tài giỏi muốn ăn thua đủ với người ta thôi. Suy nghĩ của cậu ấy à, tớ đây đi guốc trong bụng. Thật ra cậu muốn nói với anh ấy rằng, tớ ở tập đoàn đồng hồ Swatch liệu có mua nổi một chiếc Blancpain không? Tớ mua nổi đấy! Nói gì thì tớ cũng tài giỏi hơn cậu!"
Thế là Tô Nhất Minh chẳng còn lời nào để nói, ẩm ức nốc một ngụm rượu. Lục Dã Bình, cái tay bạn già này nói thật chẳng nể nang gì, vậy mà mình lại thích tự đưa đầu cho hắn chửi, trong lòng ấm ức nhưng lại có chút thinh thích. Suy cho cùng, ông bạn già này nói trúng phóc.
Gã đàn ông có thân phận như Tô Nhất Minh, muốn nghe lời nói thật chẳng dễ dàng chút nào. Trong giới làm ăn, tất cả đều là lang sói, ngoài mặt thì tâng bốc nhau nhưng trong lòng lại tính toán với nhau. Anh muốn chân thành, sự chân thành tuyệt đối. Tô Nhất Minh đối đãi chân thành với bạn bè có tiếng trong giới. Ngay cả cấp dưới của anh cũng tỏ thái độ vô cùng kính trọng và thần tượng anh, khiến anh chẳng còn được nghe những lời nói thật lòng.
Một luồng gió lạnh buốt da thốc tới, anh dựng cổ áo lên, thít chặt áo khoác. Mùa đông đã đến rồi không khí ban đêm dường như có vô số những hạt băng li ti, chỉ cần hít thở là chúng đâm vào mũi khiến anh cảm thấy đau rát.
Anh vội bước nhanh vào khoa cấp cứu, đi chưa được vài bước đã giật nảy mình. Bệnh nhân đông vô kể, bệnh nhân nằm la liệt cả ở dưới sàn nhà trên những chiêc cáng màu đen khắp phòng, trông không khác gì một trại tị nạn. Anh thỉnh thoảng vẫn đến bệnh viện lớn gần nhà để kiểm tra sức khỏe định kỳ, nhưng đều tìm bác sĩ quen, chẳng giống như những người bình thường khác phải chịu đau đớn vì bệnh tật. Bệnh viện J cũng là một bệnh viện cao cấp có tiếng, chẳng thể ngờ điều kiện ở bệnh viện lại kém đến vậy. Nhưng vẫn còn tốt chán, bệnh nhân tuy đông nhưng giờ này đều đã ngủ hết, hành lang yên ắng, thỉnh thoảng mới nghe thấy một vài tiếng rên đau. Anh cứ thế đi một mạch đến phòng cấp cứu khoa nội.
Bên trong bác sĩ mặc áo blu trắng không ít, cũng có vài người mặc thường phục, không biết là bệnh nhân hay là người thân, đang nói chuyện với bác sĩ.
"Tôi là bạn của Vương Bảo Quốc. Tôi vừa nhận được điện thoại của bệnh viện đây nói là anh ấy bị nhồi máu cơ tim...". Tô Nhất Minh không biết nên gặp ai, tiến đến một nhóm bác sĩ lịch sự tự giới thiệu mình. Các bác sĩ đều dừng tay quay sang nhìn, mấy bác sĩ nữ còn liếc nhìn anh mấy cái nữa. Tô Nhất Minh lấy làm đắc ý, anh biết mình khá điển trai, lại từng du học ở nước ngoài, từng làm việc ở các công ty xuyên quốc gia, thêm vào đó cái gan làm giàu tích lũy được sau bao năm lăn lộn trên thương trường, có khiêm tốn thế nào chăng nữa vẫn rất nổi bật trong đám đông.
Một bác sĩ nữ trẻ măng lên tiếng, "Người nhà bệnh nhân phòng số 6 đến rồi! Anh đi theo tôi…”
Tô Nhất Minh cảm thấy cô gái trẻ này có gì đó mờ ám mấp máy môi định nói gì nhưng lại thôi. Quả nhiên cô gái đó chu môi, lạnh lùng dẫn anh vào phòng cấp cứu.
Ông bạn chí cốt Lục Dã Bình thường nhận xét anh: trọng sắc khinh bạn. Vừa bước vào phòng cấp cứu Tô Nhất Minh nhìn thấy không phải là ông bạn Vương Bảo Quốc mà lại là nữ bác sĩ có dáng người dong dỏng cao, mặt mũi thanh tú. Cô ta còn rất trẻ, khó đoán tuổi, nhưng Tô Nhất Minh rốt cuộc vẫn là người đàn ông giàu kinh nghiệm, dựa vào trực giác có thể đoán cô ta sắp ba mươi rổi. Bởi vì mặt cô ta tuy vẫn còn ngây thơ nhưng lại không có cái vẻ bất cẩn đời của những cô bé trẻ người non dạ. Tô Nhất Minh biết con gái gần ba mươi đều có một vẻ xinh tươi khác lạ, như cô gái này đây.
Nữ bác sĩ trẻ con lúc nãy kính cẩn gọi, "Bác sĩ Trình, người nhà bệnh nhân giường số 6 đến rồi ạ!"
Trình Vũ Phi quay đẩu lại nhìn Tô Nhất Minh từ trên xuống dưới, nhanh chóng tóm tắt bệnh trạng của Vương Bảo Quốc cho anh nghe: "Một mạch máu ở tim bị tắc, giống như phía trước đang có chiến tranh mà đường vận chuyển lương thực lại bị tắc nghẽn, lương thực không tới kịp, quân của một tuyến sẽ đói chết. Cần phải làm phẫu thuật khai thông nó trở lại, chúng tôi cần có người ký tên để hoàn tất thủ tục."
"Giám đốc Vương... chị nhà có biết không?" Tô Nhất Minh quay đầu sang hỏi Vương Bảo Quốc. Đây là việc rất cấp bách. Vương Bảo Quốc lại là khách hàng lớn nhất của mình. Anh đã mất không biết bao nhiêu công sức mới tạo được quan hệ làm ăn với anh ta, còn phải nhờ cậy Vu Tuy Văn, người bạn nối khố của anh bây giờ đang làm cán bộ cấp trung ở một công ty lớn làm cầu nối.
Thương trường như chiến trường, sai một li đi một dặm. Lần này Tô Nhất Minh nhất định phải làm giám đốc Vương hài lòng, mới có thể bảo đảm những nước cờ mà anh đã đi không vô ích, nhưng cũng không thể gánh trách nhiệm quá lớn này. Phải chắc chắn ngộ nhỡ lão Vương có chuyện gì người nhà cùa anh ta không thể đổ hết lên đầu mình.
Trình Vũ Phi thay bệnh nhân trả lời: "Bệnh nhân sẽ tự ký tên, anh chủ yếu là làm thủ tục. Chúng tôi đã gọi điện cho người nhà bệnh nhân rồi, anh mau đi nộp tiền làm thủ tục đi, bệnh này không thể đợi được đâu."
Thế là Tô Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi nộp tiền. Tất cả xong xuôi anh mới cảm ơn vị bác sĩ Trình tư duy rõ ràng lời nói xúc tích dễ hiểu đó, rồi còn giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Sao lại nhồi máu cơ tim cơ chứ? Phải chú ý những gì để đề phòng bệnh ạ?"
Trình Vũ Phi nhìn anh ta một cái: "Bởi vì háo sắc, tim của bạn anh bị thẻo một miếng thịt đấy." Trình Vũ Phi không phải là đồ ngốc, nửa đêm canh ba quần ảo xốc xếch được bảo vệ vũ trường đưa đên, sao lại bị nhồi máu chứ? Không phải đã rõ như ban ngày rồi sao? Hơn nữa, đây không phải trường hợp đầu tiên cô gặp.
Tô Nhất Minh đằng hắng một tiếng, cảm thấy cô bác sĩ này nói chuyện thật thú vị, không nén được liếc nhìn cô mấy lượt. Thật ra lý do Vương Bảo Quốc phát bệnh anh biết rất rõ. Hôm qua vì để lấy lòng ông ta, anh đã dẫn ông ta đến một hộp đêm vô cùng nổi tiếng, vung ra vài vạn thuê ngươi phục vụ, còn phục vụ thế nào thì anh không quan tâm. Sau đó Tô Nhất Minh tự lái xe về nhà. Nằm chưa kịp ấm chăn thì điện thoại báo tin dữ của bệnh viện lôi anh đến đây.
Trong phòng cấp cứu, đợi sắp xếp đâu vào đó xong, Tô Nhất Minh không nhịn được châm một điếu thuốc hút. Thật ra anh chẳng phải nghiện thuốc, chì là đã quá nửa đêm mà lịch làm việc ban ngày của anh dày đặc, anh thật sự mệt mỏi vô cùng, muốn hút một điếu cho tỉnh táo. Cô bác sĩ trẻ dẫn anh vào lúc nãy nện gót thình thịch xông đến, "Này! Trong bệnh viện không được hút thuốc! Anh có đầu óc không vậy?"
Tô Nhất Minh vội vàng dập thuốc, anh tin chắc thái độ bông đùa khi nãy của anh đã làm cô gái này tức giận. Lức đang làm thủ tục anh có hỏi cô ta một vài điều, thái độ của cô ta vô cùng hung dữ. Thật ra Tô Nhất Minh đã định gọi thêm người đến giúp nhưng vì muốn lão Vương thấy mình là một người nghĩa khí, anh mới đơn thương độc mã chạy đến, quáng quàng lo thủ tục. Bây giờ anh hơi hối hận, cái bệnh viện này giống như mê cung, chạy mấy vòng bở cả hơi tai cũng chẳng tìm thấy chỗ làm thủ tục. Anh bỗng nhớ đến câu nói "vọng sơn chạy chết ngựa" [1], bây giờ thì nên đổi thành "vọng bệnh viện chạy chết cái thằng tôi" mới đúng.
[1] Ý nói việc nhìn thì dễ lúc làm mới thấy khó
Thế là Tô Nhất Minh có chút ấm úc, gượng gạo quay về đứng cạnh Vương Bảo Quốc, đúng lúc bắt gặp ánh mắt bác sĩ Trình đang nhìn mình, chẳng đặng đừng khéo léo phàn nàn, "Bác sĩ thực tập ở đây hung dữ quá.”
Trình Vũ Phi nhìn thẳng anh nói: "Tiểu Hà không phải là bác sĩ thực tập."
"Ồ? Cô ta trông... còn nhỏ tuổi, còn ngây thơ." Ý Tô Nhất Minh thật ra là muốn nói cô gái đó chẳng có đầu óc chút nào.
Trình Vũ Phi cụp mắt nói: "Học nhiều. Trường học cũng giống như tủ lạnh, có tác dụng giữ tươi." Nói câu này cô bỗng nghĩ đến bản thân mình, chẳng phải mình không còn ngây thơ sao? chẳng phải vì học quá nhiều nên mới đánh mất nhiều thứ đó sao? Lúc còn đi học, Mục Thuần có đề cập đến chuyện nhưng cô muốn đợi đến khi tốt nghiệp. Tốt nghiệp xong thì lại muốn có thời gian để quen dần với công việc trong khoa...Kết quả là, quen việc rồi thì cũng mất luôn người đàn ông của mình.
Chương 4 : Tình yêu của Tô Nhất Minh
Tô Nhất Minh lại cảm thấy lời nói của bác sĩ Trình thốt ra làm kinh động lòng người. Chợt nhớ đến Lục Dã Bình, anh bỗng ngộ ra một điều. Lần trước Vu Tuy Văn từ thành phố B đến, Tô Nhất Minh dẫn anh đến tìm Lục Dã Bình để lai rai, lúc về Vu Tuy Văn nói: "Lão Lục chẳng thay đổi chút nào". Tô Nhất Minh cũng thấy như vậy, ông bạn già vẫn y như thời đại học, mở miệng là nói lời khó nghe, ai cũng dám mắng nhưng nghĩ kỹ thì thấy rất có lý, rất sâu sắc. Tô Nhất Minh trước nay vẫn không hiểu tại sao, bây giờ vừa nghe những lời bác sĩ Trình nói bỗng nhiên hiểu ra, lão Lục đúng là từ trước đến nay đều ờ trong trường học, học thạc sĩ rồi đến tiến sĩ, sau đó ờ lại trường. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến anh ta không hề thay đổi suốt mười mấy năm trời? Hóa ra anh ta suốt ngày ướp mình trong tủ lạnh.
Lần đó còn một việc khiến Tô Nhất Minh rầu rĩ. Hôm đó Tô Nhất Minh hỏi Vu Tuy Văn: "Vậy cậu thấy tớ thế nào? Có thay đổi gì không? Có phải đã có biểu hiện của tuổi già rồi không?" Thật ra trong lòng anh muôn biết mình có già đi hay không. Anh luôn chú ý tập luyện để duy trì thân thể khỏe mạnh, cùng rất chú ý chăm sóc bản thân, có thời gian rảnh rỗi là cùng với chị em đi spa thư giãn. Vu Tuy Văn im lặng không đáp, mãi tới khi đến khách sạn, mới nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy à, thay đổi lớn nhất là chẳng còn tình người nữa rồi..." Lần đó Vu Tuy Văn đã vào khách sạn rất lêu rồi mà Tô Nhất Minh vẫn chưa rời khỏi, thật quá bất ngờ! Nghe như sét đánh giữa trời quang.
Không có tình người... Chẳng trách mình lúc nào cũng thấy có chỗ nào đó không ổn, đúng là sống thiếu chút hơi ấm cùa tình người. Cả ngày thác loạn trong cái thế giới đó, lâu dần nhiễm phải rất nhiều thói xấu giả tạo. Bản thân lại chưa có gia đình, tuy bên cạnh không lúc nào thiếu bóng hồng nhưng xét cho cùng anh chẳng đối với ai sâu đậm thành tâm giống như một người vợ cả. Vì thế Tô Nhất Minh một lần nữa thương cảm cho mình không có vợ.
Thật ra Tô Nhất Minh biết yêu lần đầu tiên khi còn ở kí túc xá. Học kỳ hai năm thứ nhất, khi các cậu bạn vẫn chỉ biết đánh bài bày trò với nhau thì anh đã biết để ý đến hoa khôi của khoa, cô ấy học trên anh một khóa, lại còn có bạn trai. Lần đó với sự bồng bột và bị kích động, anh đã liều lĩnh ngỏ lời với cô hoa khôi đó, kết quả là lúc người đẹp vẫn chưa nói câu nào thì anh đã bị người yêu của cô ta dần cho một trận nhừ tử.
Lần đó khi Tô Nhất Minh mặt mày thâm tím về đến kí túc xá, Lục Dã Bình đang nằm ở giường trên suy luận về triết học. Cậu ta như người khổng lồ kẻ cả nhìn xuống Tô Nhất Minh, kêu lên một tiếng thất thanh rồi từ trên gìưòng nhảy xuống, nhanh chóng biến thành một người lùn thấp hơn Tô Nhất Minh một cái đầu. Chú lùn Lục nói lớn: “Trời ơi! Ai dám đánh lão tứ của chúng ta ra nông nổi này? Tưởng anh em ta sẽ để yên chắc?". Cái giọng oang oang của cậu ta vừa dứt năm anh em trong phòng nhất loạt xông ra cửa, đến ngay cả học trò ngoan của thầy cô, tỉ mỉ như phụ nữ Vu Tuy Văn cũng có mặt. Năm người hùng hùng hổ hổ chạy khắp giảng đường, lục soát từng lớp từng lớp một, cuối cùng cũng tìm ra cái tên lưu manh đang lợi dụng chỗ không người ve vãn hoa khôi của khoa. Năm chàng không nói lời nào, xông vào đánh đấm túi bụi tên tiểu tử đáng ghét đó.
Mây năm sau, Tô Nhất Minh xem phim của Châu Tinh Trì, xem đến đoạn họ Châu nói phủ đầu người khác: "Một mình thách đấu có nghĩa là một mình mày thách đấu với năm người chúng tao, còn đánh hội đồng là năm người chúng tao đánh một mình mày." Anh chợt nhớ đến cảnh tượng lúc đó, nở nụ cười đắc ý. Thật ra, kết quả ẩu đả tập thể lần đó vô cùng thảm hại. Bảo vệ trường đương nhiên không để yên rồi, nhanh chóng kéo đến hiện trường, lôi năm người anh em nhốt ở phòng bảo vệ. Mãi đến khi chủ nhiệm khoa đến bảo lãnh, họ mới được tha. Trải nghiệm này khiến cho cuộc sống nhàm chán, ảm đạm của bọn họ có màu sắc rực rỡ hơn.
Cái tay Lục Dã Bình tính khí ngạo mạn, đã đắc tội với không ít thầy cô, lần này chẳng ngạc nhiên chút nào khi nhận được tờ cảnh cáo từ hội đồng trường. Tờ cảnh cáo đó đi theo Lục Dã Bình suốt cho đến khi Tô Nhất Minh chạy vạy khắp nơi, bỏ rất nhiều công sức rút tờ giấy đó từ trong tập hồ sơ của Lục Dã Bình ra khi cậu ta vừa thi đậu tiến sĩ, và đốt luôn lúc đó.
Song bất ngờ là ở chỗ, sau lần làm anh hùng đó, hoa khôi của khoa lại kết Tô Nhất Minh, cùng anh trải qua cuộc sống sinh viên vừa cô đơn vừa nhiều sắc màu. Cuối cùng, vào năm thứ tư đại học, khi Tô Nhất Minh gặp khó khăn khi tìm việc làm, hoa khôi đã rời bỏ anh, ngã vào vòng tay một người lắm tiền nhiều của. Mối tình đầu của Tô Nhất Minh kết thúc như thế đấy.
Anh không phải là không hận cái cô hoa khôi đó, nhưng may mà Tô Nhất Minh là người biết nhìn về phía trước, hơn nữa cũng nhờ chuyện đó mà trưởng thành hơn. Người đàn ông đó tuy hình thức không bắt mắt nhưng có tiền, có nhà có một công việc mọi người đều ao ước.
Con người phải đi lên, nước lại chảy xuống, Tô Nhất Minh nghĩ mình dựa vào cái gì mà không cho hoa khôi xinh đẹp rạng ngời theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn? Dù trong những ngày bất đắc chí, Tô Nhất Minh cũng tin rằng tiền đồ của mình sẽ tươi sáng, tiềm lực mạnh hơn nhiều cái gã ấy.
Thế nhưng, suy cho cùng phụ nữ không giống đàn ông, không có tầm nhìn xa trông rộng, bởi thế Tô Nhất Minh tha thứ cho cô hoa khôi đó, tiện thể cũng giải thoát cho bản thân. Song mối tình đó cũng dạy Tô Nhất Minh nhiều điều.
Vào năm thứ tư đại học anh hiểu ra rằng: chỉ có một nhóm anh em biết đánh nhau là chưa đủ, có lòng chân thành và dệt mộng lứa đôi với phụ nữ cũng không đủ. Không có gì nổi trội thì ngay cả người phụ nữ của mình cũng sẽ giữ không nổi.
Năm đó Tô Nhất Minh hạ quyết tâm sẽ làm nên nghiệp lớn, từ bỏ ý định tìm việc làm, nghiến răng dùng tài sản tích lũy mấy chục năm của cha mẹ đi du học. Những sự việc cứ theo đó mà phát triền: vùi đầu học tập, trở về nước, làm nhân sự cấp cao, mở công ty riêng, trở thành đại gia.
Thật ra thất tình đối với đàn ông hay phụ nữ đều là một trải nghiệm hết sức đau khổ. Tô Nhất Minh nhớ đến lời bài hát của Vương Kiệt: "Kể từ bây giờ sự dịu dàng đang đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng, và cuộc đời lại thêm một sát thủ của tình yêu."
Nhưng anh không cho là thế, anh cảm thấy như vậy là người đàn ông nhu nhược, vô tích sự, kiếm cớ biện hộ cho thứ mình không giữ được. Anh cảm thấy mình chẳng vì lần thất tình đó mà trở nên thê thảm, chẳng vì một lần ăn phải trái táo chua mà cho rằng tất cả táo trên đời này đều chua.
Anh vẫn cứ là anh, tích cực nghiêm túc đi tìm một nửa còn lại của mình. Nhưng mãi vẫn chưa tìm thấy, đường tình thật quá trắc trở. Mới đầu Tô Nhất Minh còn bị bồ đá mấy lần, sau này tình yêu của anh mới đi vào quỹ đạo của nó. Cái gọi là quỹ đạo chính là: hòa hợp tình dục - nhạt như nước ốc - không để lại hậu quả.
Sau này Tô Nhất Minh nhà cao cửa rộng, nhìn lại quá khứ, tổng kết đường tình của mình, anh thấy vẫn chưa định được tiêu chuẩn. Lúc đầu anh đặt ra tiêu chuẩn quá cao, chỉ thích những cô gái xinh đẹp vào loại bậc nhất, nhưng những cô gái này lại thích những món đồ mà lúc đó Tô Nhất Minh không có khả năng đáp ứng, nên họ xem thường anh. Sau đó, đến khi anh thành người lắm tiền nhiều của, tiêu chuẩn lại càng cao, anh muốn tìm một cô gái tốt, chí ít là không chỉ chăm chăm nhìn vào ví tiền của anh.
Đúng là anh cũng tìm được một vài cô gái tốt, không thích ví tiền của anh, nhưng những cô gái đó khao khát sự hòa hợp về tâm hồn, muốn có một tình yêu lãng mạn. Đáng tiếc là lúc đó, khi đã trở thành người có tiền, Tô Nhất Minh bận rộn liên miên, lại không đáp ứng được điều các cô gái mong muốn, vậy là họ vẫn cứ xem thường anh.
Tình yêu của Tô Nhất Minh cứ thế chạy tới chạy lui giữa vạch xuất phát và đích đến trong cái vòng tròn gồ ghề ấy. Lúc này anh vừa cắt đứt với cuộc tình đã đến giai đoạn nhạt đến mức không thể nhạt hơn. Tuy Tô Nhất Minh cũng buồn trước cảnh phòng không gối chiếc của mình, nhưng là một thanh niên thành công trong sự nghiệp, tiêu chuẩn của anh vẫn vô cùng cao. Anh muốn thưởng thức dần dần cảnh sắc của thế gian, nên không hề gấp gáp trong việc tìm vợ, chậm mà chắc vẫn hơn.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
125 chương
19 chương
38 chương
6 chương
83 chương
9 chương
72 chương