[Đm] Yêu! Tôi Hận Em...

Chương 13 : ⋅ Cuối Cùng Cũng Lộ Tẩy.

" Ngao ngao~" ( Sếp a~ Em đói) " Chào buổi sáng, Sơ Sơ" Hắn áp hai lòng bàn tay lên đôi má bông bông của mèo yêu. Hơi ép hai tay, hai má mèo nhăn lại, cái môi chu ra mới thật yêu! Thật yêu quá đi mất! " Nga.. ao.. ngao.." ( Tôi nói tôi đói ) Hắn ngồi dậy, một tay nựng mèo ú, một tay vuốt tóc. Lề mề lết chân ra khỏi phòng ngủ. " Quên mất. Hôm nay nghỉ lễ" - Hắn ghé sát tai mèo, khẽ thì thầm - " Sơ Sơ muốn đi chơi với anh không!?" Tên này là thần mèo à!? Hiểu tiếng mèo sao!? " Ngao ngáo ngào" ( Tui muốn ra Disney land) " Thôi hôm nay ở nhà, xem anh nấu ăn" "..........."  ̄︿ ̄ ....... Thấy Sơ Sơ không có nhiều biểu tình, hắn cư nhiên cho rằng mèo yêu nhà mình rất hào hứng a! Thật là, đây là điều hiển nhiên rồi! Đâu phải ai muốn là cũng được nhìn a! Tính đến thời điểm hiện tại ngoài mẹ hắn, Sơ... Ây ây, kệ đi. ----------- ----------- ----------- ------------ Hắn cẩn thận lật từng trang sách nấu ăn. Mèo ngự bên vai chốc chốc mở ngoác cái miệng, xong lại lấy bàn chân hoa mai vỗ vỗ như thể thổ dân. Chốc chốc lại vươn vuốt cào cào tóc hắn. Chốc chốc buồn chán lại lủi xuống, nằm gọn trong lòng hắn. Cái cơn đói cồn cào đang biểu tình mãnh liệt! Hắn đang tính dở thêm trang nữa thì thấy sách cộm cộm... A, là mèo ta để chân chặn ngay sách! " Sao vậy!? Muốn anh nấu món này?" " Ngao... ngao...a...ná aaaa" ( Muốn ra..a .. tiệm...) Hắn đưa ngón tay chặn ngang miệng mèo... cảm giác răng mèo cọ cọ ngón tay thô ráp cứ tê tê... thích thích... Sao bấy lâu nay mình không nhận ra Sơ Sơ có nhiều mị lực đến như vậy!? " Rắc rối, thôi gọi người đưa thức ăn đi... Này, rảnh anh học" " ........" Sơ Minh căn bản đang bị ngón tay kia chèn miệng nên không thể phát biểu cảm tưởng vui mừng. Thực muốn mọc cánh bay lên trời tung tăng mà! " Sao? Cô gây ra lỗi gì?.... Triệu tập toàn bộ nhân viên đến cho tôi!" Hắn tắt điện thoại, thật may mà con mèo Ba Tư này không phải dạng nhỏ nhắn, nhẹ như tơ lụa giống mèo bình thường nên là hắn còn kịp nhận ra sức nặng, bế ra, đặt nhẹ nhàng lên sofa. Chứ không thì xác định úp mặt xuống nền gạch! " Chậc, nhân viên làm ăn không ra gì! Chút nhân viên đến Sơ Sơ.... Trời đất! Não mình cũng không ra gì!" - Hắn lại bực dọc lôi điện thoại ra - " Mạnh Dực, qua nhà tôi trông Sơ Sơ" Mạnh Dực bên kia chân vẫn đặt trên khoảng không vô định, bàn chân hiện tại cách mặt ai đó chúng-ta-thừa-biết 0,1 cm! " Cậu nghĩ tôi là Ô sin hả!?" " Xóa nợ" Thiên Ngự bên kia nghe rõ rành rành từ " Xóa nợ" mang đậm chất giọng nghiêm lãnh của Tôn đại gia liền mừng rơn!! Như con lươn khẽ tránh đi đôi chân ngọc ngà ai kia, rất nhanh đã chế ngự, ôm trọn Vũ Mạnh Dực trong lòng, rất tự nhiên mà giật lấy điện thoại. " A a!! Mạnh Dực nhà tôi sẽ tới!" " Pass cửa là 1201xxxx" Tôn Tử Dạ tắt ngay điện thoại khi mà nghe thấy tiếng hét thê lương. Hắn đổi chất giọng ôn nhu, thật thâm tình thơm nhẹ lên trán của mèo mập. Đi ra đến cửa, mèo liền theo sai, đuôi vây vẩy tạm biệt. Hắn thấy lòng nhẹ đi thật nhiều. ______ ______________ _____________ _________ Mạnh Dực vừa bước vào nhà liền đập ngay vào mắt là mĩ thiếu niên với nước da trắng ngần, mặc trên mình chiếc áo sơ mi rộng thùng thình che hết đầu gối đang khoanh tay dựa tường. " Đệt! Mày tự lo được thây! Hừ! Tao về!" " Ở lại với tao, hôm nay sinh nhật" Mạnh Dực nhìn quyển lịch ngay đó, đúng là ngày hôm nay được khoanh đỏ... Dực ngầm hiểu hôm nay là sinh nhật cậu. " Tên Tử Dạ kia thì sao!?" " Tầm 2, 3 giờ sáng mới về, khỏi lo" Mạnh Dực gật đầu, gọi điện cho Ngự cẩu mua đồ sang. " Sao mày hóa lên hóa xuống hay vậy!? May mà thằng Tử Dạ không ở đây!" " Tao ứ biết!" ______ _________ ___________ ___________ " Sơ Minh, tại sao bấy lâu nay luôn giấu anh!?" Sơ Minh sống chết nấp sau bóng lưng của 2 thằng bạn, run cầm cập. Mắt hết nhìn trần nhà lại nhìn nền nhà.... Trời ơi... Sao về sớm vậy cha nội!? Huhuhuhu!!!! " May anh vận hết công sức hoàn thành thật nhanh còn về sớm" Tôn Tử Dạ trước sau như 1 phi ánh mắt soi xét từ đầu đến chân cái con người mảnh manh kia. Hảo! Hay lắm! Bấy lâu nay em ở ngay gần tôi, tôi lại chẳng hề biết! " Tôi đến... đến... đòi mèo.." Cậu ấp a ấp úng mới lôi ra cái lí do xàm xí nhất! " Ân, mèo đâu?" Hắn đã kiếm chế lắm không nhào đến nhốt cậu trong lòng, ngay khi thấy Sơ Minh lòng hắn như nở ngàn hoa! " Mèo... mèo a... Tôi đến thì không... thấy.. đâu... hahaha" " Ân, để anh kiểm tra camera là được mà" Thịch... đây là 3 trái tim chậm nhịp! Mạnh Dực nhìn Thiên Ngự... bảo nhau kì này xong thật rồi... xong thật rồi... Ngày sinh cũng coi như ngày tử của cậu đi a? " A! Thiên Ngự! Anh còn việc chưa xong đúng không!?" " Giỏi lắm Mạnh Dực! Em thật tốt! Nào về đi! A!" ..... Nhìn bóng 2 cẩu bằng hữu xa dần... Cậu bất lực ngồi khụy xuống nền nhà cứng ngắc... hai tay chống xuống để chế trụ cơ thể chực đổ gục này của mình... Mẹ ơi... đời con tận rồi a.. Phải đối mặt với sự thật! " Ây... Mèo không thể tìm.. tôi cho anh.. haha tôi về... haha..." Cậu bước tới cửa... Khựng lại.. Kì quái... Hắn ta không nhào vô để níu lại a!? Ngập ngừng quay lại thì thấy hắn đang nằm lê lết trên sàn... ngó Đông, ngó Tây, trông lên, trông xuống.... Thậm chí còn chui tận xuống gầm ghế... What the hell!??? " Anh làm gì vậy?" " Tìm Sơ Sơ" "......." --------- --------- ----------- ----------- ------ Sơ: chương sau end ~ thật mừng ≧﹏≦ :v Đã come back ~