Chương 3: Ngàn dặm tìm yêu (1) Lúc Bùi Tư Kiều từ trong mộng tỉnh lại, mặt trời đã xuyên qua một khoảng trời khác, biến mất ở phía chân trời, dựa theo người hầu nói, Lăng Hoằng đã rời khỏi phủ đệ của hắn từ sớm, hồi cung xử lý sự vụ. Bùi Tư Kiều trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn, mờ mịt, hắn bất tri bất giác dần sợ hãi sẽ có một ngày Lăng Hoằng bỏ hắn mà đi, cũng không còn quay đầu lại nữa... Dù sao, thế sự khó liệu, huống hồ hắn cùng Lăng Hoằng đều là nam nhân, mà Lăng Hoằng còn là hoàng đế cao cao tại thượng, đường đường ngôi cửu ngũ. Cái gọi là, thiên hạ nữ tử mặc hắn lựa chọn, hậu cung ba ngàn mặc hắn sủng hạnh. "Chờ có ngày mình trở nên tuổi già sức yếu thì có lẽ hắn sẽ quên mình đi!" Bùi Tư Kiều trong lòng thở dài nói, trong mắt lóe lên điểm điểm lệ quang. Hắn nhẹ nhàng lau chùi đi ướt át trong mắt, nhu tình như nước mà xoa xoa bụng dưới hơi nhô cao nói: "Con ơi là con! ta nên làm gì mới tốt đây?" Bùi Tư Kiều cũng không biết từ khi nào mình trở nên đa sầu đa cảm như vậy, lo được lo mất... Hết thảy đều vì gã đàn ông kia. Đêm khuya an nghỉ, hắn thất vọng không ngớt nên không thể nào ngủ yên được, bụng đột nhiên đau đớn khiến sắc mặt của hắn tái nhợt. Trong lòng hỗn loạn, hắn nhớ tới một truyền thuyết xa xưa... Sáng sớm ngày thứ hai theo mong muốn mà tới, Lăng Hoằng lúc vào triều thì không thấy bóng người Bùi Tư Kiều, trong lòng cảm thấy vui mừng, cho là hắn hiểu chuyện, biết ngoan ngoãn nghe lời. Ai ngờ? Khi hắn tới phủ Thừa tướng càng không tìm được bóng người Bùi Tư Kiều, toàn bộ người hầu trong phủ cũng không biết chủ nhân đến tột cùng là đi đâu, hắn đã chờ cả một buổi tối, Bùi Tư Kiều vẫn chưa trở về phủ, hắn không khỏi lo lắng vạn phần. Nếu hắn xảy ra điều gì đó bất ngờ, hắn và thai nhi trong bụng nên làm sao đây? Mấy ngày mấy đêm vẫn không gặp được Bùi Tư Kiều. Lăng Hoằng phái người tìm khắp hoàng thành, quốc gia, nhưng từ ngày đó trở đi Bùi Tư Kiều như bốc hơi rời khỏi thế gian này vậy, ai cũng không còn gặp được người này. Bùi Tư Kiều đột nhiên biến mất, khiến đường đường vị vua một nước Lăng Hoằng lần đầu tiên trở nên không ứng phó kịp như vậy, hắn (Lăng Hoằng) không biết nên đến nơi nào tìm hắn (Bùi Tư Kiều)? Mà hắn là tự mình đi, hay là bị người bắt đi? Lăng Hoằng không biết được. Vì sao hắn lại rời đi? Dù sao thì hắn đã có huyết nhục của hai người. Hắn bị người bắt đi, là tên nào gan to bằng trời như vậy? Biết rõ thừa tướng là người của Lăng Hoằng Dạ quốc quốc chủ hắn, cũng dám trói đi, thực sự không biết trời cao đất rộng. Lăng Hoằng đem tất cả nhân thủ của mình, bao gồm cả ảnh vệ đi tìm tung tích của Bùi Tư Kiều, trái lại phát hiện Diêm tướng quân mấy ngày nay tuy xin nghỉ bệnh ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng mình lén lút rời đi thủ đô, dáng vẻ vô cùng sốt ruột. Căn cứ vào tin tức ảnh vệ thu được, hắn lại phát hiện, Bùi Tư Kiều trước buổi tối biến mất đã viết một phong thư cho Diêm tướng quân, mà thư bị Diêm tướng quân mang đi, vậy nên không thể nào biết được nội dung trong thư là gì. Không thể làm gì, Lăng Hoằng quyết định cải trang tự tìm người, rời khỏi hoàng cung, lén lút đi theo phía sau Diêm tướng quân, tìm kiếm người khiến mình ngày ngày nhớ nhung, người lúc nào cũng khiến hắn lo lắng kia. Sự thật nói cho Lăng Hoằng biết, mất đi thứ mình nắm giữ mới cảm thấy được nó đáng quý. Lo lắng, suy nghĩ, sợ sệt, khủng hoảng hóa thành lưỡi đao sắc bén, một đao khắc thẳng vào lòng Lăng Hoằng, nỗi đau đớn xót ruột, chỉ vì người kia biến mất, cho dù đau đớn gấp trăm lần, hắn cũng chỉ mong người kia được bình an... [Hi vọng mọi người tương tác thật nhiều ~]