Dấm nghiện
Chương 14 : Hai cái liễu tổng
Phim còn chưa có kết thúc, di động của Liễu Khinh Ca chấn động, nàng nói câu xin lỗi liền ra khỏi rạp chiếu để tiếp điện thoại.
Hoa Ngữ An còn đang rối rắm, rốt cuộc có nói cho Liễu Khinh Ca hay không... Minh Dật Nhiên hắn... Giống như cũng xuất quỹ...
Hoa Ngữ An che lại cái trán, lúc này, rạp chiếu phim phát ra một loạt tiếng cười, Hoa Ngữ An lập tức phục hồi tinh thần, thấy Liễu Khinh Ca hướng nơi mình đi tới, nàng lập tức sửa sang lại biểu tình, khóe miệng mang theo một mạt tươi cười cứng đờ, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn, nhưng mà chết sống xem không vô nửa điểm nội dung.
Thời điểm phim kết thúc, Liễu Khinh Ca đang muốn đứng dậy, Hoa Ngữ An lập tức giữ chặt tay Liễu Khinh Ca, cứng đờ cười nói: "Lại... Chờ một chút, nói không chừng có phân cảnh sau..."
Nói xong, Hoa Ngữ An phát ra vài tiếng cười gượng, Liễu Khinh Ca theo ý tứ của Hoa Ngữ An ngồi xuống chờ đến khi mọi người đi hết rồi, màn hình lớn biến đen, Hoa Ngữ An mới xấu hổ cười vài tiếng.
"Nguyên lai không có phân cảnh sau."
Hoa Ngữ An lúc này mới cùng Liễu Khinh Ca đi ra ngoài, người từ rạp chiếu vừa rồi đi ra đã tản đi gần hết, Hoa Ngữ An lôi kéo Liễu Khinh Ca, có chút co quắp bất an mà nói: "Không bằng... Không bằng chúng ta trở về đi?"
Liễu Khinh Ca nhìn Hoa Ngữ An năn nỉ có chút co quắp bất an, không khỏi lộ ra một cái cười nhạt, nói: "Hảo."
Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca bình an không có việc gì về tới nhà, không có gặp được Minh Dật Nhiên, Hoa Ngữ An cũng theo đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng xem xong phim về đến nhà cũng chỉ mới 5 giờ chiều.
"Ngươi có phải có cái gì muốn nói với ta hay không?"
Liễu Khinh Ca nhìn thấy bộ dạng Hoa Ngữ An thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi trên sô pha nàng không khỏi gợi lên một mạt tươi cười nghiền ngẫm.
"Không... Không có..."
Hoa Ngữ An nói không nên lời, nàng như thế nào có thể nói cho Liễu Khinh Ca biết nàng ấy thực sự bị cắm sừng rồi!
Liễu Khinh Ca lần này lại ngoài ý muốn không có tiếp tục truy vấn, chỉ là ngón tay đang chơi đùa tóc đẹp mỹ lệ kia, cùng vẻ mặt thản nhiên mà nhìn Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An càng thêm bất an, nàng lập tức trở về phòng đem notebook lấy ra, chuyên tâm chơi trò chơi, tiểu ngoan ngoan ngoãn nhảy lên đùi Hoa Ngữ An ngủ.
Liễu Khinh Ca ngồi một lát, mới đi qua bên cạnh Hoa Ngữ An, phát hiện người này cự nhiên chơi đại phú ông , không khỏi lộ ra vài phần ý cười.
Liễu Khinh Ca cũng không quấy rầy, chính mình cũng lấy ra notebook cùng mấy phần văn kiện, bắt đầu gõ gõ đánh đánh, thời điểm khoảng 6 giờ rưỡi, Hoa Ngữ An thực tự giác mà mở miệng hỏi: "Ách... Khinh Ca, ngươi muốn ăn cái gì?"
Lúc này sự chú ý của Liễu Khinh Ca mới từ notebook chuyển lên trên người Hoa Ngữ An.
"Muốn ăn cơm Tây..."
Liễu Khinh Ca quả thực có chút đói bụng, vừa rồi mãi công tác cũng không phát hiện, hiện tại dừng lại một chút lại cảm thấy đói bụng.
"Hảo."
Hoa Ngữ An vừa vặn có mua thịt bò, nàng đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị nấu bữa tối.
Liễu Khinh Ca trong lòng cảm thấy ấm áp, không chỉ bởi vì trong căn phòng lạnh như băng của mình có nhiều thêm khí người, mà còn có Hoa Ngữ An kia sẽ chủ động lo lắng quan tâm cuộc sống hàng ngày của mình nữa.
Thời điểm Liễu Khinh Ca phóng còn đang thất thần, một ly sữa bò được đưa tới tay của nàng.
"Liễu... Khinh Ca, ngươi uống chút sữa bò đỡ đói, nấu cái này cần chút thời gian."
Liễu Khinh Ca nghe Hoa Ngữ An nói, giật mình, tiếp nhận ly sữa bò trong tay Hoa Ngữ An, nói: "Cảm ơn."
Cầm ly sữa bò lạnh lẽo trong tay, nhưng trong lòng lại là cảm giác ấm áp... Nàng quay đầu nhìn thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp, không khỏi lộ ra một mạt mỉm cười.
Lúc này di động của Liễu Khinh Ca vang lên, nàng tiếp nhận.
"Ân, đã về nhà." Khóe miệng Liễu Khinh Ca lúc này gợi lên một mạt cười lạnh.
"Đừng lo lắng, hiện tại còn không phải thời điểm."
Liễu Khinh Ca dừng một chút, rồi nói tiếp: "Chính ngươi cẩn thận, đừng xảy ra sự cố."
Nói xong, Liễu Khinh Ca liền treo điện thoại, tay nàng không tự giác mâm mê trên miệng ly pha lê, mắt đẹp càng thêm thâm trầm, không biết đang tính toán cái gì.
Một giờ sau, Hoa Ngữ An rốt cuộc bưng thịt bò thơm ngào ngạt xuất ra, Liễu Khinh Ca ăn một ngụm, mắt đẹp lộ ra một mạt lượng sắc.
"Ân... Ngươi không làm trợ lý còn có thể đi làm đầu bếp."
Liễu Khinh Ca thật sự cảm thấy ngon, tuy không so được với trình độ ở tiệm cơm tây cao cấp, nhưng đối với Liễu Khinh Ca mà nói, đã là ăn ngon rồi.
"...Khinh Ca, ngươi đừng giễu cợt ta."
Hoa Ngữ An biết tay nghề nấu nướng của mình, chính là đầu bếp gì đó, nếu thật sự nấu được đến trình độ đó, nàng cũng không muốn cả ngày đều quanh quẩn ở trong phòng bếp.
Giống như điều tự nhiên, Hoa Ngữ An nấu ăn cho Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca rửa chén, cuối tuần vui sướng mà bình đạm cứ như vậy trôi qua.
Thứ hai, lại lười biếng cùng thống khổ mà đi làm...
Hoa Ngữ An cùng Liễu Khinh Ca cùng đi làm, vốn dĩ tất cả đều bận rộn như thường ngày mà vượt qua, chính là một người đến, làm tâm Hoa Ngữ An nhấc lên ngàn phong ba.
Một nữ nhân mỹ diễm, nàng dẫm lên giày cao gót, đi tới trước mặt Hoa Ngữ An.
Hoa Ngữ An giương mắt... Lại thấy gương mặt quen thuộc...Nữ nhân ngày đó ở WC của rạp chiếu phim... Kia tiểu tam? Này... Này không phải là muốn chính cung cùng tiểu tam xé rách mặt đi!
"Xin hỏi... Ngài là?"
Hoa Ngữ An vẫn là duy trì tươi cười chức nghiệp, mà nữ nhân kia lại gợi lên một mạt mỉm cười vũ mị, Hoa Ngữ An lúc này mới thấy rõ ràng dung mạo của nữ nhân kia, vũ mị mang theo một tầng thâm trầm tính kế, giống như rất nhiều chuyện đều giấu trong tươi cười triền miên kia, một đầu tóc dài màu nâu hơi hơi lượn sóng, hơn nữa cặp mắt đẹp kia lại cùng Liễu Khinh Ca có vài phần tương tự.
"Ta là tổng giám vận chuyển tiêu thụ của Thiên Dực, Liễu Tiêu Nguyệt, muốn gặp Liễu tổng, không có hẹn trước, phiền toái thông báo một tiếng."
Hoa Ngữ An bên tai vang lên ầm ầm, tập đoàn Thiên Dực... Tổng giám vận chuyển tiêu thụ... Liễu Tiêu Nguyệt... Tiểu tam cự nhiên là tổng giám vận chuyển tiêu thụ của công ty.
"Hảo... Tốt." Hoa Ngữ An nhấc điện thoại lên gọi nội tuyến.
"Liễu tổng, tổng giám vận chuyển tiêu thụ... Liễu tổng muốn gặp ngài."
"Ân, để nàng tiến vào."
Hoa Ngữ An treo điện thoại, sau đó cười với Liễu Tiêu Nguyệt nói: "Liễu tổng, mời vào."
Tay Hoa Ngữ An lễ phép duỗi hướng văn phòng tổng tài, Liễu Tiêu Nguyệt nói lời cảm tạ với Hoa Ngữ An, thời điểm đang muốn đi, bỗng nhiên quay đầu lại, đối với Hoa Ngữ An nói: "Hoa tiểu thư, ngài thật là đẹp mắt."
Liễu Tiêu Nguyệt lộ ra ý cười như hồ ly, cả người Hoa Ngữ An bỗng nhiên chấn động, này tuyệt đối là yêu nghiệt, Liễu Tiêu Nguyệt tuy nói không có đẹp như Liễu Khinh Ca, nhưng khi nàng cười rộ lên, hoàn toàn là cấp bậc yêu nghiệt, để nam nhân thấy, phỏng chừng hồn đều bị câu đi.
Hoa Ngữ An nhìn Liễu Tiêu Nguyệt đi vào, nàng suy sụp ngồi xuống, bỗng nhiên cảm thấy quan hệ này quá rối loạn, nàng bụm trán than nhẹ, này... Bên trong sẽ không xảy ra án mạng gì đi...
Liễu Tiêu Nguyệt sau khi tiến vào, không hề có hình tượng mà đặt mông ngồi vào ghế da đối diện Liễu Khinh Ca.
"Tỷ ~"
Liễu Tiêu Nguyệt kéo dài mà gọi Liễu Khinh Ca một tiếng, Liễu Khinh Ca vẫn đang cúi đầu nhìn văn kiện, một ánh mắt cũng không cấp cho Liễu Tiêu Nguyệt.
"Tiến triển như thế nào?"
Lúc này Liễu Khinh Ca mới nâng mắt lên, thấy khóe miệng Liễu Tiêu Nguyệt lộ ra ý cười ý vị sâu xa, Liễu Khinh Ca không tự giác cũng nở nụ cười.
Hoa Ngữ An ở ngoài cửa nôn nóng, không ngừng nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia, trong lòng có chút lo lắng, cầm lấy di động, nhắn tin cho Lạc Phỉ.
"Lạc tổng, muốn hỏi một chút sự tình về Liễu Tiêu Nguyệt tổng giám vận chuyển tiêu thụ."
Hoa Ngữ An mới vừa buông di động xuống, di động liền vang lên một chút, Hoa Ngữ An lập tức cầm tới xem.
"Tiêu Nguyệt? Nàng đã trở lại?" Lạc Phỉ trả lời.
Sau đó từ trong miệng Lạc Phỉ, Hoa Ngữ An biết được, nguyên lai Liễu Tiêu Nguyệt là đường muội của Liễu Khinh Ca, khoảng thời gian trước vẫn luôn ở nước Mỹ xử lý một hạng mục nào đó, ngày gần đây mới về nước.
Hoa Ngữ An xem xong tin nhắn của Lạc Phỉ, tâm càng rối loạn... Này chẳng lẽ là trình diễn một màn tỷ muội cạy góc tường?
Bất quá, trong lúc Hoa Ngữ An còn hết sức lo lắng, cửa văn phòng tổng tài mở ra, Liễu Tiêu Nguyệt cười đi ra, một bước uốn éo, thật sự rất giống một con yêu nghiệt.
Liễu Tiêu Nguyệt không có lập tức đi, ngược lại đi đến bàn làm việc của Hoa Ngữ An, một tay chơi đùa tóc đẹp.
"Hoa tiểu thư, muốn cùng nhau ăn cơm trưa hay không?"
Hoa Ngữ An cả người đều run rẩy, tuy rằng Liễu Tiêu Nguyệt vẫn luôn tươi cười, nhưng nàng cười rất nguy hiểm, làm Hoa Ngữ An không dám nhìn thẳng.
"Ta... Ta, xin lỗi Liễu tổng, ta có hẹn rồi."
Liễu Tiêu Nguyệt lúc này đôi tay ôm ngực, tư thái kia cực kỳ giống Liễu Khinh Ca, Hoa Ngữ An liền càng sợ.
"Kia cùng nhau đi! Chờ ngươi nha ~"
Nói xong, Liễu Tiêu Nguyệt liền đi, Hoa Ngữ An sững sờ tại chỗ... Liễu Tiêu Nguyệt không biết mình hẹn ai, nàng cư nhiên nói muốn cùng nhau ăn, chẳng lẽ nàng biết mình phát hiện gian tình gữa nàng cùng Minh Dật Nhiên ... Muốn mở miệng cảnh cáo, không được không được... Phải tìm người...
"Uy, Lê Kiều Kiều, ngươi lúc này nhất định phải giúp ta!"
Cứ như vậy Lê Kiều Kiều bị Hoa Ngữ An nửa uy hiếp nửa khẩn cầu kéo ra tới, hai người đối mặt với nữ nhân trước mắt lúm đồng tiền như hoa kia, thân mình không khỏi chấn động.
"Ngài hảo, ta là Lê Kiều Kiều, bằng hữu của Ngữ An."
Lê Kiều Kiều vươn tay, Liễu Tiêu Nguyệt nhẹ nhàng cầm tay Lê Kiều Kiều, lúc này Lê Kiều Kiều mới cảm thấy tay nữ nhân này thật sự mềm, như không có xương vậy, xúc cảm cực hảo!
"Ngài hảo, ta là Liễu Tiêu Nguyệt, hôm nay da mặt dày đi theo các ngươi cùng ăn cơm, thật là xin lỗi."
Liễu Tiêu Nguyệt miệng lưỡi chức nghiệp phi thường đúng chỗ, hơn nữa thanh âm kia triền miên lâm li, làm người chán ghét không đứng dậy.
"Nói gì vậy, là phúc khí của Ngữ An, có thể được hai vị Liễu tổng chiếu cố."
Lê Kiều Kiều vừa nói xong, cảm thấy bên hông của mình bị hung hăng bấm một cái, nàng mắt đẹp trừng, cắn chặt môi dưới, mới đem tiếng hô đau nhịn xuống.
"Kỳ thật ta chỉ là muốn cùng hoa... Ngữ An lân la làm quen, dù sao cũng là người bên cạnh Liễu tổng, đến đánh hảo quan hệ, không phải sao?"
Liễu Tiêu Nguyệt nói xong, ánh mắt chuyển tới Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An cả người cứng lại, lập tức nói: "Liễu tổng khách khí, đều là công tác thôi."
Mấy ngày nay tự nhiên không thiếu người muốn cùng mình lôi kéo làm quen, có điều Liễu Tiêu Nguyệt là người đầu tiên, trực tiếp đem lời nói rõ ra như vậy.
"Các ngươi muốn ăn cái gì, tới, tùy tiện gọi, đừng cùng ta khách khí."
Lê Kiều Kiều đương nhiên sẽ không khách khí, lập tức gọi chút đồ ăn, lần này nàng tới không hiểu gì cả, trước nhất hung hăng ăn no cái đã, còn lại tính sau.
Mà Liễu Tiêu Nguyệt một tay chống hàm dưới, ánh mắt nhìn Lê Kiều Kiều càng thêm thâm trầm, khóe miệng ý cười càng thêm ý vị sâu xa...
"Liễu tổng, ta mới đến hơn ba tháng, ngài mấy ngày nay ở nước ngoài chưa từng gặp mặt, vừa rồi thật là thất lễ."
Hoa Ngữ An cảm thấy Liễu Tiêu Nguyệt rất nguy hiểm, lập tức nói một câu, để Liễu Tiêu Nguyệt thu hồi ánh mắt.
"Không có việc gì, ta đối với người đẹp, luôn luôn hiền hoà."
Nói cách khác... Đối với người lớn lên khó coi... Có phải hay không liền... Muốn lăng trì xử tử? Này cũng thật là đáng sợ đi...
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
116 chương
129 chương
94 chương