Đm! gọi là gì: mẹ hay crush

Chương 2 : Thay đổi nhân cách

Rầm ...... rầm...... rầm Ba tiếng đập tay thật mạnh vào mặt bàn ( bàn : tui có tội tình chi ) . Người vừa đập tay vào bàn là một cô gái trạc 16 - 17 tuổi mái tóc dài ngang vai . Bộ đồ cô đang mặc là đồng phục của trường tư thục dành cho các du học sinh - trường Royal Green . Ngôi trường đã được xây dựng khoảng 40 năm và cứ mỗi năm lại tu sửa một lần . Hằng năm nó đều đào tạo ra những tầng lớp quý tộc xuất sắc và nhận vào không ít học sinh tài năng . __________________________ Au ( Author ) : Chị này chắc cũng ghê gớm đây . __________________________ - THẦY KHÔNG ĐƯỢC LÀM NHƯ THẾ - Cô gái đó hét vào mặt một người đàn ông , hình như là thầy giáo . Sau khi nghe tiếng hét kinh khủng với một thái độ cộc cằn ra mặt , ông thầy bắt đầu cất giọng : - Tôi không muốn nhưng tôi " bắt buộc " phải làm . - " Bắt buộc " thầy nghĩ tôi tin được à - giọng nói đầy khinh miệt thốt ra . - Hàn Tử Vân , em xem lại thái độ của mình đi , tôi nói rồi đình chỉ là ĐÌNH CHỈ - Ông thầy đã không còn chịu nổi thái độ của Vân . Không khí căng thẳng giữa hai bên . Ai cũng vẻ mặt đằng đằng sát khí . Một bên là học sinh 17 tuổi , một bên là ông già tuổi 50 , cãi cọ khó lòng biết ai thắng . Lúc này mặt Vân như sắp sửa nói ra điều gì đó . Chắc sẽ lại là một vụ khủng hoảng âm thanh . - Tôi đã làm gì ? - Vân lẳng lặng hỏi . ( Au : WHAT ) - Thế ai đá tung cái cửa phòng hiệu trưởng của tôi ? - Ông thầy trả lời không hề lẳng lặng . Au : Chị Vân là Karate nhị đẳng á . - Là tôi ..... nhưng ... - Không nhưng nhị gì hết , vào lớp cắp cặp , cuốn gói liền cho tôi . - Ông nhớ lấy mặt tôi đấy , rồi cái trường này sẽ không nhận được đồng nào tiền đầu tư của ba tôi đâu - Sau khi chấm hết câu đe dọa nó hùng hổ ra khỏi phòng hiệu trưởng . [ Lớp 11 - 2 ] - Làm theo kế hoạch nhé - HS 1 - Ừ - HS 2 Vân hùng hùng hổ hổ , mặt tức VL , mồm thì cứ lẩm bẩm chửi rủa ông thầy kia . Đến trước của lớp , nó đấm uỵch cái vào tường . Tay thì mỏng manh con gái thế mà đấm vào tường ....... ....... song tay vẫn lành mà tường thì như muốn nứt ra ấy ( Tường : tui mắc tội gì chứ ). Tiếng đập tay vào tường làm ai nấy khiếp sợ . Một thằng oắt đeo kính cao 1m40 ra mở cửa cho nó vào . _________________________________________ Au : Không tin thằng này lớp 11 lun đấy . Do nhà không có điều kiện nên toàn bị bắt nạt thôi . Còn lí do được học trường này là vì giựt được cái học bổng . _________________________________________ - Vân , nghe tin tụi mình ..... b..u..ồ..n ...l....ắ.....m HS 1 hồi nãy đang định giả nai , tỏ vẻ buồn bã trước tình cảnh của nó thì bị ánh mắt sắc , lạnh như băng của nó lườm cho không thốt được nên lời . Nó vốn là " chị đại " của cái trường này , vả lại công ty ba nó còn đầu tư cho trường mấy chục năm nay nên không ai dám làm gì nó . - Dẹp . Một câu nói " ngắn , lạnh , nhanh , gọn , lẹ " ( tiêu chí nói chuyện của nó với mọi người ) của nó cũng đủ để cho những con sâu kia hiểu sự tình . Sau khi nó phán một câu , học sinh cả lớp ai nấy mày xanh , mặt tím hết cả lên vội vàng dẹp cái tiệc chia tay mà đã cất công chuẩn bị . Nó tiến tới cái bàn cuối lớp , kéo ghế ra , sắm sửa đồ đạc chuẩn bị rời đi , - Không buồn à - Hà Linh , bạn thân của nó lên tiếng . - Không - một câu thể hiện đúng tiêu chí của nó . - Quá đáng thế - Đinh Hồng ,cũng là bạn thân của nó lên tiếng . - Rồi , rồi , có lẽ tao phải về nước sớm hơn bọn mày , xin lỗi nhé . Nó và hai nhỏ trên là bạn thân từ bé . Tất cả đều sống bên Hoa nhưng phá ở trong nước thì ba mẹ sẽ biết nên kéo nhau xin ba mẹ cho ra nước ngoài du học . Ngoài hai đứa trên thì còn hơn chục đứa nữa cơ . Trong trường ngoài đám này ra thì chẳng ai thật lòng quý nó cả , mà nó cũng chẳng quý ai . - Quà các tỷ muội tặng mày nè - hai đứa kia nói . - Thank nhé , nhớ chăm sóc các tỷ muội giùm tao . BYE . Nó bước ra ngoài sân trường . Ngàn ánh mắt như đang đổ dồn về phía nó . - Cho đáng đời , hết làm chị đại nhé con - Một HS nói nhỏ với đứa bên cạnh . Bọn nó chỉ dám nói sau lưng thôi . Nếu mọi lần có ai nói thế nó tức lắm , nhưng lần này lại không . Nó chẳng phải ra tay , lần cuối gặp nhau , chấp dứt làm gì , đằng nào tỷ muội nó cũng giải quyết cho . Lấy điện thoại ra , nó bấm số gọi cho ba nó ở bên Trung Quốc . - Ba à . Ông thầy lại đuổi học con rồi . - Sao lại có chuyện đó được - Ba nó hỏi ngược lại . - Thì con làm hỏng cái cửa thôi mà , dù sao cơ sở vật chất trường này do ba đầu tư chớ bộ . Nó nhõng nhẽo . Biết ba thương nó nhất nên cứ làm sao cho càng đáng thương càng tốt là ba nó lại chiều ý ngay . - Hổng chịu , ba hủy hợp đồng đi . - Con cứ về nước đi , ba đặt vé cho , rồi ba sẽ hủy hợp đồng đầu tư với trường đó sau - ba nó trả lời lại . Nó vâng vâng dạ dạ nhưng trong bụng thì nghĩ " kí hợp đồng rồi sao mà hủy được " . [ Tối hôm đó ] Tới giờ lên máy bay mà lẻ loi không ai để từ biệt . Nó nghĩ " Mịa , đời khổ thế chớ " . Au : Công nhận khổ thiệt , có mí con bạn mà không ai tới . Cả đêm trên máy bay , nó phát hiện ra rằng chẳng một ai thật lòng với mình cả . Có lẽ nó chưa hề thật lòng với người ta . Cả đêm nó cứ lẩm bẩm : - Mình phải thay đổi ... Mình phải thay đổi ... Mình phải thay đổi ... Au : Cứ thay đổi đi . Không là không có bạn đâu . Từ đó cuộc đời của Vân đã bước sang mội trang mới , ở một đất nước mới , ở một ngôi trường mới , bạn bè mới và một nhân cách mới , hiền dịu và tốt bụng hơn xưa . **************** The End chap 1 ****************** Mí bạn com mừn nhìu vô , có gì sai hoặc yếu kém ở điểm nào thì góp ý để mình sửa nhé .