Dịu Dàng Yêu Em
Chương 79 : Đều Là Mâybay… Mâybay…
“Sặc!”.
Ngải Ái hét lên.
“Hả? Hả? Hả?”
Tôi cùng chị làm…
Cô đói quá ngất xỉu rồi chăng, hay cô nghe lầm.
Tất cả những chuyện đang xảy ra đều là mây bay… Mây bay đi…
“Hét to làm gì?”.
Mộc Duệ Thần cau màu, lạnh lùng nhìn cô.
“Thế nào? Chị không đồng ý sao?”
Ngải Ái ra sức lay vai cậu:
“Đồng ý hay không đồng ý không phải là vấn đề chính, điều cơ bản ở đây là hai chúng ta sao có thể được?”
“Sao lại không được, hay…”.
Cậu híp mắt một cách nguy hiểm.
“Chị muốn cùng người khác làm?”
Ngải Ái đỏ mặt.
Tại sao cô lại ngồi đây và thảo luận với cái thằng nhóc chết tiệt này chuyện đó cơ chứ.
Nhưng bổn phận làm mẹ buộc phải nói:
“Tôi làm cùng ai không phải là điều mấu chốt… Hai chúng ta là mẹ con, mẹ con đấy cậu hiểu không?”.
Rốt cuộc cô phải nói bao nhiêu lần nữa để thằng nhóc hiểu ra đây.
Tiểu Mộc Mộc ơi là Tiểu Mộc Mộc…
“Chẳng phải chị nói chị cần con trai và con gái thích nhau là có thể làm được chuyện đó… Tôi là con trai, chị là con gái… Tôi thích chị, chị thích tôi.
Có vấn đề gì đâu?”.
Cậu nói mà mặt không thay đổi.
“AAAAAAA!”.
Ngải Ái đưa tay quấn quấn tóc.
“Tôi bị cậu làm cho tinh thần rối loạn rồi đây… Tôi nói thích cậu lúc nào?”
“Làm mẹ, ai lại không thích con của mình?”
Một câu nói khiến Ngải Ái vừa giận vừa khổ sở.
Nếu cô nói không thích thằng nhóc có thể sẽ làm nó bị tổn thương, dù sao đi nữa hiện tại thằng nhóc cũng là người thân duy nhất của cô…
“Mẹ… thích con”.
Ngải Ái để mặc cho Mộc Duệ Thần bế.
“Mẹ thích con, con trai!”
Nếu hồi trước gọi như thế chắc chắn thằng nhóc sẽ tức điên còn trừng phạt cô nữa.
Nhưng lúc này đây cậu ta lại cười tươi rói, gật gật đầu, áp sát môi vào tai cô:
“Hẹn năm năm sau… hai chúng ta…”
“Tôi là mẹ cậu.
Điều đó là không thể…”
Cô thều thào nói nhưng Mộc Duệ Thần thản nhiên như không nghe thấy, nắm lấy những ngón tay của cô trêu đùa.
Một chốc nhìn cô cười hớn hở, một chốc lại trêu đùa ngón tay cô, một chốc lại cắn cổ cô.
Ngải Ái gục đầu lên vai cậu, cảm giác bị cậu quấy rối như thế này đã thành một thói quen cố hữu.
Mặc cho trái tim đập thình thịch, mặt như phát sốt, cả người nóng lên nhưng trong lòng vẫn luôn tự nhủ, mình là mẹ, mình là mẹ, mình là mẹ,… Không được… Không được… Không được…
“Ừ… Á”.
Ngải Ái mở lớn hai mắt!
Truyện khác cùng thể loại
970 chương
17 chương
25 chương
33 chương
58 chương