Dịu Dàng Yêu Em
Chương 29
117. MÓN QUÀ Ngải Ái chợt nhận ra tại sao cô cảm thấy ấm áp và đã ngủ rất say, tại sao không ngửi thấy mùi của ghế nệm bằng da mà là một mùi hương rất khác, tại sao mình ngồi trên ghế nệm mà lại ngủ khá thoải mái… Là bởi vì cô đã dựa vào người Mộc Duệ Thần mà ngủ từ lúc nào… “Mới tới!”. Mộc Duệ Thần trả lời, một tay ôm eo cô, một tay vuốt ve mái tóc dài mượt mà. “Em ngủ cả ngày à?” “Ừm!”. Cô gật đầu, vẫn nằm trên đùi anh, quay mặt híp mắt nhìn lên. “Ở trong khách sạn chán quá chẳng biết làm gì nên tôi ngủ”. “Khách sạn này có khá nhiều tụ điểm vui chơi”. Anh nói tiếp. “Đáng lẽ em phải nói… Do không có tôi nên em không muốn làm gì”. Ngải Ái chớp chớp mi mắt, chống tay ngồi dậy: “Làm gì có. Tôi vốn là người tẻ nhạt và rỗi hơi, cậu biết từ trước rồi đấy thôi”. Thấy cô rục rịch ngồi dậy, anh mỉm cười cởi áo khoác vắt lên thành ghế. Cô ngồi cạnh anh, mũi ngửi được mùi rượu từ người anh, mở miệng trách: “Con nít con nôi không được uống rượu!” “Con nít?” Mộc Duệ Thần nhỏ giọng lặp lại, với anh đây là mấy chữ mà anh ghét nhất. “Em dám gọi tôi như thế một lần nữa xem”. “Chỉ có con nít mới thích uy hiếp người khác và cậu cũng thế”. Ngải Ái liếc mắt. “Mười tám tuổi thì vẫn là con nít. Con nít mới không cho người ta nói”. Tính tình trẻ con kiêm kỳ cục hết sức, không biết kìm chế. “Tôi tại sao phải uy hiếp em trong khi em không xứng đáng để được tôi uy hiếp”. Mộc Duệ Thần hơi mỉm cười. “Con nít. Được. Em thích gọi tôi như vậy tôi cũng chẳng có lý do gì để la em. Tuy nhiên, đêm nay tôi sẽ chứng minh cho em thấy tôi có con nít như em nói không”. Ngải Ái mặt đờ đẫn, định đứng dậy. “Để tôi đi bật điện”. Pặc! Cổ tay cô bị nắm lấy, sau đó cả bàn tay nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Tay anh rất to và ấm nóng. “Đừng bật. Chút nữa lại phải tắt. Phiền phức”. Giọng nói của anh vừa điềm tĩnh vừa từ tốn: “Hay em thích chúng ta ở trong sáng?” Nhiệt độ truyền từ lòng bàn tay Mộc Duệ Thần đi vào trong da thịt cô sau đó nhanh chóng lan tỏa khắp cả cơ thể đến chân cũng nóng rực cả lên. Ngải Ái hiểu anh đang nói về chuyện gì, nhẹ nhàng đặt tay lên trên bàn tay to đang nắm cổ tay cô: “Cậu… vội vàng làm gì… Chẳng phải còn… cả một đêm sao? Tôi cũng không chạy trốn được”. “Ừm”. Mắt anh sáng lấp lánh. “Sau đó thì sao?” “Sau đó… Sau đó…”. Cô bặm môi. “Tôi có món quà tặng cho cậu? Cậu có muốn xem không?” Mộc Duệ Thần ngẩn người rồi buông tay cô ra: “Được!” Ngải Ái hít vào một cái thật sâu để bình ổn trái tim đang đập dữ dội, bật đèn, đẩy tới chiếc bánh kem đẹp mắt rồi ngượng ngùng đứng đằng sau, băn khoăn lo lắng chỉ ngón tay vào chiếc bánh: “Cái này… cho cậu”. Chùm đèn chiếu ánh sáng chói lóa xuống chiếc bánh và gương mặt cô. Vẻ đẹp của cô kết hợp với chiếc bánh ngọt ngào như một liều thuốc mê tỏa ra từ người cô. Mộc Duệ Thần thở ra, bắt đầu thấy hơi thở mình rối loạn. “Tôi cắt bánh kem nhé!”. Ngải Ái nhìn mặt anh gấp gáp, vội cầm dao lên hai tay run run. “Sinh nhật lúc nào cũng ăn bánh kem…” Anh nhìn cô bận rộn, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm. “Ui trời!”. Cô ré lên, mặt méo xệch. “Cắt lệch rồi!” Mộc Duệ Thần bước lại phía sau lưng, ôm cô từng đằng sau, cầm bàn tay đang cầm dao của cô, nhẹ giọng nói: “Ngốc, có mỗi việc đơn giản mà cũng không làm được”. Ngải Ái tức tối: “Đáng lý ra cậu phải là người cắt bánh mới đúng”. “Ừm!” Chiếc bánh sau đó được cắt ra thành nhiều miếng, có lớp kem dính lên trên lưỡi dao. Mộc Duệ Thần quăng dao qua một bên ôm eo Ngải Ái: “Cắt xong rồi đó!” Cả người Ngải Ái cứng đờ, tim đập càng lúc càng nhanh. Cảm giác được dục vọng cứng như sắt của anh đang đâm phía sau cô, đầu óc chợt nổ tung trống rỗng. Tay anh vuốt ve làn da mịn màn của cô qua lớp quần áo, phả hơi thở nóng rực vào mặt cô: “Bé con…” Mộc Duệ Thần khẽ gọi cô, giọng nói đầy ham muốn. Ngải Ái muốn ngăn chặn hành động tiếp theo của anh thì cả người đã bị anh quay một trăm tám mươi độ, ôm vào ngực. Anh vùi đầu vào giữa cổ cô bắt đầu nhấp nháp từng centimet làn da trắng nõn, để lại dấu màu đỏ như dán mác. Ngải Ái trong cơn hoảng loạn, bị anh cắn đến xây xẩm mặt mày, bủn rủn hai chân. “Đừng… Không được…” “Lần này cũng muốn tìm một cái cớ nào đó sao”. Anh ngước mắt lên, ánh mắt như muốn rực lửa. “Cho dù em có lấy cớ gì cũng vô dụng, không biết à?” Mình đã đồng ý rồi thì không thể từ chối được nữa. Ngải Ái quá hiểu điều đó, vươn tay ôm hông Mộc Duệ Thần. “Tôi biết và tôi cũng không từ chối cậu. Nhưng đây là món quà của tôi, cậu mới chỉ cắt thôi, còn nhìn cũng chưa thèm nhìn, tôi thấy hơi buồn…” Mộc Duệ Thần chợt dừng lại nhưng sau đó những ngón tay bắt đầu luồn vào áo cô vuốt ve làn da mịn màng ám chỉ không muốn dập lửa. “Ăn một miếng thôi nhé, được chứ?”. Cô bám lấy anh, nhìn vào mắt anh khẩn khoản. “Tôi sẽ đút cho cậu”. Anh im lặng một lúc rồi buông cô ra, ngầm đồng ý. Ngải Ái hít vào thật sâu. Hôm nay cô giấu thuốc ngủ sâu bên trong bánh. Cô cầm thìa xúc một miếng rồi cho vào miệng. Sau đó cô quay người, nhón chân hôn lên môi Mộc Duệ Thần , đẩy miếng bánh vào trong miệng anh…để cho hương vị ngọt ngào của bánh kem và thuốc ngủ hòa tan trong nụ hôn của cả hai… Tan biến… 118. LẦN ĐẦU TIÊN KHÓ KHĂN [18+] Biết sao khó khăn với ai không dzợ? Cả hai lun ó. Kha kha kha~. Dán mác dán mác 18+ nhé. Đừng em nào vượt rào nhé! Làm mờ mờ nhé. ************* Hương vị ngọt ngào hòa quyện trong thuốc ngủ không màu không mùi vị hòa tan trong miệng cô, đồng thời cũng tan biến vào trong miệng anh… Mộc Duệ Thần không mảy may phát hiện, sau khi nụ hôn dứt ra, anh bế cô tới giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm giữa chiếc giường lớn rồi nằm đè lên trên. Anh bắt đầu cởi áo và quần cô, Ngải Ái nhìn không quen. Mấy lần trước quần áo cô luôn bị anh cắn và xé nát còn lần này lại cởi theo thứ tự nên Ngải Ái thấy lạ. Quần áo bị cởi sạch, đồ lót cũng mất tăm, Ngải Ái ôm ngực co người lại: “Cậu đừng… Á!” Cô hét lên vì bị Mộc Duệ Thần kéo thẳng người, sau đó anh chạm môi vào bờ ngực trắng hồng, đầu lưỡi vươn ra cắn một cái lên đó. Hai tay Mộc Duệ Thần lướt từng centimet trên người cô như hai con rắn, vuốt ve tới đâu chỗ đó nóng rực như lửa, đỏ bừng như phát sốt. Anh cởi quần áo rồi hôn lên khắp cơ thể cô, nhỏ giọng ra lệnh: “Hãy nhìn vào tôi!” “Đừng!”. Ngải Ái nhắm tịt mắt, run giọng nói. “Tôi xấu hổ lắm”. “Em không được nhắm mắt”. [Bá đạo vừa thôi ông] Anh lại ra lệnh cho cô, cơ thể trần truồng gần sát, càng làm cô cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của anh. “Ái Ái, đừng sợ, ngoan nào, mở mắt ra đi…” Mộc Duệ Thần hôn lên mắt cô, dịu dàng an ủi: “Bé con… Bé con?” Nửa như gọi cô nửa như thôi miên, Ngải Ái từ từ mở mắt ra, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Mộc Duệ Thần, đôi mắt ấy đang nhìn cô không chớp mắt, có hình ảnh cô trong đó, thuần khiết không lẫn tạp chất. Anh thấy cô mở mắt ra, miệng nở nụ cười đẹp trai: “Rất biết nghe lời!” Tuy đã mở mắt ra nhưng cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ lúng túng gật đầu: “Tôi là mẹ của cậu mà, không phải sao… Giờ thật sự thế này… Sau này tôi còn có thể làm người giám hộ của cậu sao…
Hai chúng ta làm sao sống chung được nữa…Ưm…” Những chất vấn của cô bị đôi môi anh phong tỏa. Mộc Duệ Thần không thể chống lại sự hấp dẫn tỏa ra từ cơ thể cô, rất muốn giày vò người con gái này. Lúc này anh không hơi đâu mà thảo luận với cô về mấy vấn đề đó. Đầu gối tách hai chân cô ra, nâng eo cô lên rồi cầm cái đó của anh đặt trước bông hoa của cô. “Bé con, tôi, tôi muốn đi vào…” Anh hiếm khi lặp lại lời mình nói. Ngải Ái nhìn thấy mặt Mộc Duệ Thần dần đỏ lên. Cả người cô như sắp bị ngất đi. “Không, không được đâu, chờ chút, tôi rất sợ…” “Đừng sợ.” “Tôi sợ đau.” “Ngốc”. Anh rủa thầm một tiếng, dò tìm lối vào, trán lấm tấm mồ hôi. “Tin tôi đi”. “Không, không được đâu!” Ngải Ái giãy dụa cả người, xấu hổ lùi ra sau, nhìn vào ánh mắt bị dục vọng bao trùm của anh, mặt đỏ bừng: “Để bữa khác chúng ta làm lại nhé…. Bữa nay tôi thấy khó chịu trong người…” Cô nhích qua một bên để chạy trốn, rầu rĩ không dám nhìn Mộc Duệ Thần: “Trả quần áo cho tôi, tôi muốn mặc vào”. Mộc Duệ Thần nhướng mày nhìn người con gái chạy trốn như con rùa đen rụt đầu! Ngải Ái chống tay, mắt dáo dát nhìn về phía đồng hồ treo tường. Mộc Duệ Triệt, đồ trứng thối, liều thuốc ngủ dành cho cả chục con sư tử gì chứ. Tại sao lâu như vậy rồi mà Mộc Duệ Thần còn… Nhìn xấu hổ chết mất… Cô sợ hãi… Như thế…
Càng cần phải bình tĩnh… Anh nắm lấy cánh tay cô, một cách dễ dàng, kéo cô trở lại nằm dưới cơ thể mình. “Tôi đã nhịn rất nhiều lần, lần này không thể kìm chế được”. Anh mỉm cười, dỗ dành: “Đừng sợ, bé con. Tôi sẽ dịu dàng”. Miếng mồi được đưa tới miệng còn để cô chạy thoát thì còn xưng danh là sư tử được sao? ************* Mộc Duệ Thần cau mày nằm đè trên người Ngải Ái, để mặc cô gào la, tiếp tục nâng eo cô lên, không cho cô được chống cự dưới bất kỳ hình thức nào. Ngải Ái cảm giác được đỉnh vật cứng kia đụng vào nơi thầm kín của cô, tim đột nhiên nhảy dựng lên: “Không… Á!” Cúi người hôn môi cô, sau đó Mộc Duệ Thần từ từ trượt vào cơ thể cô… “Á!” Ngải Ái hét lên, hai tay đấm mạnh lên vai Mộc Duệ Thần: “Đau quá! Đau quá! Rất đau!” “Chết tiệt!”. Mộc Duệ Thần rủa thầm một tiếng, túm tay cô ghìm giọng quát: “Đừng lộn xộn!” Anh còn chưa đi vào, nhóc gào thét làm gì. Ngải Ái mếu máo: “Đây là lần đầu tiên của người ta… Đau quá hét lên cũng không được sao?” Mặt Mộc Duệ Thần đỏ dừ, ngẩng đầu đe dọa: “Em còn dám lộn xộn tôi sẽ trói em lại”. Ai mà không có lần đầu tiên. “Cột… Trói lại”. Ngải Ái khủng hoảng. “Mặt cậu trông thật đáng sợ, hay cậu thật sự muốn trói tôi lại…” Phải bịt miệng cô lại, cũng là cách để cô khỏi lộn xộn. Trước cơ thể của người con gái, dục vọng bùng lên mạnh mẽ khiến anh như muốn phát điên không thể kìm chế được nữa, chỉ muốn được xâm nhập vào trong. Đây là lần đầu tiên Mộc Duệ Thần muốn phát điên. Anh không quan tâm tới tiếng cô kêu gào, tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình. “Thả lỏng người ra. Tôi nói thả lỏng người ra sẽ không đau nữa…” “Á!”. Vừa mới tiến vào được một chút, Ngải Ái lại hét điếc tai, lại đánh đấm, lại chỉ trích. “Cậu lừa tôi, đau lắm. Cậu nói cậu sẽ dịu dàng mà… Dối trá…” “Hộc!”. Mộc Duệ Thần híp mắt lại, nếu sớm biết thế này mấy ngày trước ông nội đưa tới mấy ả gái bao để anh hưởng thụ đã tập dợt trước để không gặp phải khó khăn như lúc này. Mộc Duệ Thần chưa từng mất mặt như lần này. “Ngải Ái, em mà còn la hét tôi sẽ không quan tâm tới cảm giác của em nữa đâu”. Lại bị đe dọa, Ngải Ái mỉm môi, nhìn mồ hôi chảy từ trên má Mộc Duệ Thần chảy xuống ngực mình, chảy xuống chỗ hai cơ thể dán sát vào nhau… Quỷ tha ma bắt tên Mộc Dịch Triệt đi. Anh ta khiến cô tuyệt vọng. Mộc Duệ Thần còn đang mạnh bạo như hổ kìa. Chắc trăm năm nữa cậu ta cũng chưa ngất đi. Cô cắn răng hít sâu vài cái, đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán Mộc Duệ Thần, rồi quay đầu đi chỗ khác. “Biết… Biết rồi!” 119. M MƯU Mộc Duệ Thần chưa bao giờ để ý tới cảm giác của người khác nhưng lúc này lại khiêm nhường với cô, chỉ vì anh muốn lần đầu tiên khắc sâu trong tâm trí cô. Cô hoàn toàn hiểu được điều đó. Nếu thế thì cô sẵn sàng dâng hiến lần đầu tiên của cô cho Mộc Duệ Thần. Mộc Duệ Thần thấy cô không nói gì, liền nhẹ nhàng động đậy cả người, từ từ xâm chiếm cơ thể cô… “A…”. Ngải Ái cắn răng cố chịu, bóp chặt vai anh, cảm nhận cơn đau đớn ập đến, bắt đầu há miệng thở hổn hển… Mộc Duệ Thần bất ngờ dừng lại, nhướng mày, nhìn như đang bị thôi miên… Ngải Ái kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn vẻ bình tĩnh trong mắt Mộc Duệ Thần dần tản ra… Đôi mắt như mắt của chim ưng trong đêm tối dần dần… dần dần… nhắm nghiền… Cô sửng sốt. Mộc Duệ Thần… bất tỉnh… Cậu ta ngất rồi! Đầu óc Ngải Ái mù mịt. Cô và Mộc Duệ Thần cùng trúng thuốc ngủ, đoán trước sau gì cô cũng sẽ ngủ nên vùng dậy đẩy Mộc Duệ Thần ra, trùm chăn kín người anh rồi vội vội vàng vàng mặc quần áo của cô vào, chạy tới cửa chỉ còn đúng hai bước chân nữa thì ngã quỵ xuống nền và ngủ thiếp đi. Trước khi nhắm nghiền mắt, cô nhìn thoáng qua vẻ mặt đang ngủ say của Mộc Duệ Thần, thì thầm với chính mình. Mộc Dịch Triệt, tôi mong anh nói được là làm được. ************* Giữa căn phòng cao cấp và sang trọng, một bóng người cao gầy từ từ đi vào, kéo những tấm rèm cửa buông sát đất lại. Căn phòng chìm trong bóng tối ảm đảm. Anh tới gần người con gái đang nằm trên nền nhà, nở nụ cười lạnh lẽo. Tay rút ra chiếc control remote nhỏ, bấm một cái về phía thứ mà anh đã đặt ban ngày. “Mộc Duệ Thần, lần này tôi thắng chắc”. Đôi mắt ranh ma như hồ ly lóe sáng, anh không cười nữa, ôm cơ thể mềm mại của cô gái vác lên vai đi ra ngoài cửa. Bên ngoài, có ba cô nàng bốc lửa mặc đồ ngủ đã chờ sẵn, hỏi anh bằng tiếng Anh: “Tổng giám đốc Mộc, người chúng tôi sẽ phải phục vụ là ai?” “Trai tân, chúc ba cô chơi đùa vui vẻ”. Mộc Dịch Triệt nhỏ giọng nói rồi ra lệnh cho các cô nàng vào trong, sau đó đóng cửa lại. [Chết nhóc Mộc. Khà khà khà]. “Cậu chủ của Mộc gia, mày cứ từ từ mà hưởng thụ.. Hừm!”. Giọng nói nghe qua có vẻ vô hại nhưng lại có khả năng khiến tim người khác trong chớp mắt lạnh run. Anh huýt sáo vác Ngải Ái vào trong thang máy, bấm điện thoại: “Năm phút sau khi tôi rời khỏi khách sạn, thiết bị tôi cài bên trong sẽ quay toàn bộ cuộc mây mưa. Để xem cậu chủ trẻ của Mộc gia thanh lịch và hoành tránh như thế nào ở trên giường. Đừng bỏ lỡ bất kỳ phút nào!” “Vâng, thưa tổng giám đốc Mộc”. Mộc Dịch Triệt tắt điện thoại, nhếch môi một cái. Từ cửa sau đi ra khỏi khách sạn, đặt Ngải Ái vào trong xe ô tô, anh mỉm cười tươi rói: “Bé con, anh đã giữ lời hứa cứu bé ra… Nhưng… Anh sẽ không đưa bé về đâu. Anh không tốt tới mức đó, vì anh vốn không có thói quen giúp đỡ người khác. Bé cần phải tới địa bàn của anh để báo đáp anh trước đã,đúng không bé? Anh nói xong, điện thoại đổ chuông trong xe. “Tổng giám đốc, máy bay đến Nhật Bản đã chuẩn bị xong, mời ngài đến xx để đăng ký”. “Tốt! Mười phút nữa tôi sẽ đến đó”. Mộc Dịch Triệt mỉm cười đắc ý. “Và mười lăm phút nữa phải cất cánh”. “Vâng!” Tắt điện thoại, Mộc Dịch Triệt nhìn lướt qua phòng Mộc Duệ Thần trên tầng cao nhất, nụ cười trên môi anh chợt tắt. “Mộc Duệ Thần, người con gái của mày, tao phải đưa đi”. Anh không hề muốn cướp cái vị trí thừa kế của Mộc Duệ Thần… Mà là… Ánh mắt anh chợt tối đi. Mộc thị qua năm trăm năm đã sớm mục nát, nên bị hủy diệt. Muốn hủy diệt cả một dòng họ không phải là điều dễ dàng nhưng triệt tiêu hy vọng của họ thì anh tin mình có khả năng làm được. [Mộc gia là một dòng họ rất đáng sợ…] Thu hồi tầm mắt, anh quay cửa kính lên, nhấn ga, tiếng động cơ ô tô “brừm” khởi động. Vù… Chiếc ô tô lao vút như tên bắn trong tiếng gió rít qua thẳng tiếng về phía trước để lại điểm xuất phát một tầng bụi. Tốc độ của xe cực nhanh, loáng một cái người ta không nhìn thấy đâu nữa. ************ Ngoái đầu nhìn Ngải Ái đang nằm ngủ say trên hàng ghế sau, Mộc Dịch Triệt bật cười. “Quá nhẹ dạ cả tin, bé ngốc vẫn hoàn ngốc…” Ngốc cũng tốt, cho dù bé có ngốc thế nào đi nữa thì hôm nay anh cũng đã thắng. Anh thắng vì sẽ làm cho Mộc gia nếm mùi bị sỉ nhục, và càng thắng lớn khi đoạt được người con gái Mộc Duệ Thần thấp thỏm chờ đợi tận năm năm, ha ha! Mình đã thắng. Anh hếch cằm lên, mặt rạng rỡ, tăng tốc thẳng tiến ra sân bay. Nhìn cô gái phía sau qua gương trong xe, dáng người xinh xắn bên dưới áo khoác để lộ ra bờ ngực căn tròn ẩn hiện, đôi chân dài thon thả dưới lớp quần jean, gương mặt của cô lúc ngủ say với vẻ biếng nhác nhưng vẫn rất xinh đẹp. Anh rất muốn được nếm thử mùi vị của bé con ngay bây giờ. Đùng! Một tiếng vang lớn. Bầu trời đánh sét, cắt xoẹt màn đêm, sau đó sấm sét rền vang, mây đen cuồn cuộn kéo tới. Mộc Dịch Triệt cau mày, giảm tốc độ: “Trời sắp mưa?” Vừa dứt lời, trời bắt đầu đổ mưa như trút nước, trên thân xe và cửa xe bị nước mưa tạt vào độp độp. Lòng anh xuất hiện một điềm báo không lành. Tất cả mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Anh bí mật ẩn trong khách sạn từ sáng sớm, sau khi Mộc Duệ Thần đến để giải tán các vệ sĩ của Mộc gia, chờ thời cơ, nhẩm tính thời gian và vào phòng đưa bé con đang ngủ say ra khỏi khách sạn để nhanh chóng lên máy bay rời khỏi Mỹ, trở về Nhật. Anh và phe của cha trong Mộc gia đã mở rộng lĩnh vực nhân sự ở Nhật, đó chính là địa bàn của anh. Cho dù Mộc Duệ Thần có tìm đến, anh tự tin vẫn có thể giấu được cô bé không để lại bất kỳ dất vết này. Kế hoạch không liền mạch do ý trời. Nhưng bây giờ… mọi việc đã tiến triển quá thuận lợi, nên anh nghĩ có lẽ không có điềm xấu nào ở đây.
Truyện khác cùng thể loại
970 chương
17 chương
25 chương
33 chương
58 chương