Quả nhiên không ngoài dự đoán của Ngải Ái, tin đồn Tổng giám đốc Mộc biến thái lan truyền như gió xuân, tất cả những người trong phòng hội nghị không ai là không biết không hiểu, những người đứng cạnh ngải Ái, ai nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm. Mang theo nụ cười tươi trên môi, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ ở phòng hội nghị, cô nhìn thấy Mạnh Á Xuyên đi về phía mình, liền giơ tay lên chào: “Tiểu Ái, có cần giúp gì không?” “Không cần đâu, tôi làm xong rồi”. Ngải Ái cười toe, đập hai tay lên vai Mạnh Á Xuyên. “Tôi có thể giúp anh, anh cần gì tôi giúp?” Mạnh Á Xuyên nhìn Ngải Ái chằm chằm, lắc đầu lia lịa: “Tiểu Ái, trông cô rất vui?” “Ừ ừ ừ!”. Ngải Ái gật mạnh đầu. “Tâm trạng của tôi lúc này như đang ca bài ca khải hoàn của giai cấp nông dân đấy”. Mạnh Á Xuyên nhìn gương mặt phấn chấn của cô, muốn nói lại thôi, lắp bắp lùi lại: “Ừ… Việc của tôi bên kia vẫn chưa xong, tôi đi trước”. Ngải Ái nghi hoặc nhìn theo bóng dánh anh rồi quay người bỏ đi. Tiệc chúc mừng bắt đầu, đầu tiên là quản lý các ngành lên đọc diễn văn, Ngải Ái ngồi đợi cùng với Mộc Duệ Thần trong phòng VIP trên tầng 2. Cô đứng nhìn qua ô cửa kính thấy phía dưới chắc cũng có tới 1o00 người, hít thở mấy cái thật sâu, quay đầu, nở nụ cười xinh đẹp. “Tổng giám đốc!” “Ừ!” Đang thưởng thức ly rượu nho, Mộc Duệ Thần không ngẩng đầu, lắc nhẹ ly rượu, rượu màu đỏ tứ trong ly rót vào qua môi anh, khiêu gợi chết người. Ngải Ái tự nhận bản thân mình có khả năng miễn dịch trước anh nhưng vẫn không thể tránh được trái tim đập loạn xa… Sau khi cô chủ độnghôn anh, cô luôn bị hành động của anh thu hút. “Sắp tới lượt Tổng giám đốc đọc diễn văn rồi, sai khi ngài đọc xong, tôi sẽ công khai xin lỗi Tổng giám đốc về việc đã cưỡng hôn ngài”. “Tốt”. Anh đặt ly rượu xuống, cười nhạt. “Trợ lý Ngải phải nói cho rõ ràng, nếu không tôi không bỏ qua cho cô đâu”. “Tổng giám đốc yên tâm”. Ngải Ái giơ ba ngón tay ra hiệu ok, bước chân tới đứng sau lưng anh để chờ được ra ngoài. Cô đang háo hức muốn xem thái độ của mọi người khi nhìn thấy Mộc Duệ Thần. Mộc Duệ Thần đang định đứng dậy thì có tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Ngải Ái phát hiện ra đó là nhạc chuông điện thoại của mình luống cuống rút ra, nhìn màn hình, khẽ nhăn trán, lẩm bẩm: “Bắc Hàn gọi ư?” “Tổng giám đốc, xin lỗi, tôi muốn ra ngoài nghe điện thoại”. Ngải Ái lúng túng nói, quay đầu nhìn Mộc Duệ Thần xin chỉ thị nhưng lại đối diện với đôi mắt đóng băng ba thước của Mộc Duệ Thần. “Tổng giám đốc” “Nghe ngay bây giờ”. Anh đột ngột nổi giận. “Ngay tại đây”. Ngải Ái nhìn gương mặt của Mộc Duệ Thần chuyển sang đen thui, dưới sức ép của anh đành nghe điện thoại, núp vào trong góc, nói nhỏ với Bắc Hàn: “Bắc Hàn, em đang trong giờ làm việc, tối gọi lại”. Nói xong, cúp máy ngay sau đó, thở phào sửa lại áo, quay mặt lại: “Tổng giám đốc xin lỗi vì đã làm trễ nãi thời gian của Tổng giám đốc… Tổng giám đốc… định làm gì…” Nhìn bước chân thong thả đang đến gần, gương mặt của anh tái đi vì cơn giận đang tích tụ, đầu óc Ngải Ái chấn động, dựa vào vách tường, phát hoảng. ************** “Thiếu gia, hủy kế hoạch để về nước ư?” Thanh Dạ đứng sau lưng người đàn ông mặc bộ vest sáng màu đang trầm tư nhìn điện thoại. “Thiếu gia?” “À, xin lỗi, tôi đã suy nghĩ”. Quay người lại, nở nụ cười ôn hòa, anh thả tay xuống, hai mắt rất sáng. “Dĩ nhiên là phải trở về, cô bé đang đợi tôi”. “Thiếu gia, thứ ngài dặn đã chuẩn bị xong”. Thanh Dạ đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ màu đỏ xinh xắn, anh mở ra, mỉm cười. Trong chiếc hộp màu đỏ là một chiếc nhẫn lóe sáng, ánh sáng lấp ánh cùng với nụ cười của người đàn ông như hòa làm một, ẩn chứa tia sắc bén. Thanh Dạ nhìn lưng vào nụ cười chói sáng đó, nghĩ bụng, đằng sau vẻ hiền lành đó ai biết được tay đang cầm con dao sáng loáng sắc bén. ******************** “Cô dám nghe điện thoại của người đàn ông khác trước mặt tôi”. Hơi thở lành lạnh phả vào má Ngải Ái, nhìn gương mặt Mộc Duệ Thần gần sát, chân chặn đường đi của cô, nhốt cô trong góc tường như một tường thành đến gió cũng không thể lùa vào khiến Ngải Ái thấy khó thở. “Tổng giám đốc, chính anh muốn tôi nghe”. Cô ngước đôi mắt vô tội nhìn anh, đầu oán ghét. “Tôi chỉ nghe lời anh mà thôi”. “Bắc Hàn thật chứ?” Ánh mắt anh tối đi, chuyện trong quá khứ ập về. Từng bức ảnh chụp cảnh thân mật, cô chủ động nhón chân hôn Bắc Hàn. Nhếch môi lên, vì quá tức giận nên hơi thở của Mộc Duệ Thần khá nặng nề, anh nhìn gương mặt ngây thơ của Ngải Ái, kìm chế để không làm đau người có gương mặt thiên thần đáng yêu này, nhẹ nhàng hít vào thở ra thật sâu mới dời bước chân, quay mặt đi. “Trợ lý Ngải”. Giọng nói của anh bình tĩnh trở lại. “Tôi muốn hỏi cô một vấn đề”. Ngải Ái thấy anh đi lại ghế sofa, cánh xa mình mới thở ra. Lần nào đứng gần anh cô cũng thấy sợ hãi nhưng cũng hơi mong chờ, lòng không hiểu sao lại xao xuyến… “Ừ” Cô đứng trong góc bất an gật đầu. “Nếu người cô yêu sâu sắc phản bội cô, cô sẽ làm gì?”