Đêm xuống, mọi hy vọng của cô đều tiêu tan. Ngải Ái đói tới mức xây xẩm mặt mày nằm dài trên bàn, cho tới lúc có một mùi thơm ở đâu bay tới thì từ từ ngẩng đầu lên, cô híp mắt nhìn vị Tổng giám đốc đẹp trai đứng trước cửa cầm trên tay một chiếc bánh ngọt. “Tổng… giám đốc”. Cô đứng bật dậy, vươn tay ra, kích động hay mắt sũng nước. “Tổng giám đốc cuối cùng cũng đến rồi”. Mộc Duệ Thần đóng cửa lại, bước tới gần bàn. Anh nhìn Ngải Ái phờ phạc, vươn tay ra vỗ về gò má tái nhợt của cô: “Trợ lý Ngải, cô biết cách chữ a tâm bệnh đúng không?” Ngải Ái ngẩng đầu lên, mê man: “Tôi…” “Tối hôm qua được cô chữa bệnh, tôi đã ý thức được sự cố chấp của bản thân, những năm qua tôi luôn bị ám ảnh bởi cô ấy…” Mộc Duệ Thần bình thản nói. “Hôm qua được cô chữa trị, tôi đã thấy khá hơn nhiều”. Cô nhìn Mộc Duệ Thần buồn bã, trong lòng dâng lên cảm giác thương cảm. Không ai hoàn hảo cả, thời buổi này mà vẫn còn người si tình như thế thật hiếm. “Tổng giám đốc, tôi có làm gì đâu chứ, để không bị ám ảnh bởi cô ấy, hoàn toàn tùy thuộc vào ngài cả mà”. “Cho nên, đêm nay cô hãy tiếp tục chữa trị cho tôi”. Mộc Duệ Thần ra lệnh, chân thành nhìn Ngải Ái, “Cô và cô ấy giống như nên được cô chữa trị sẽ tốt hơn”. Môi Ngải Ái run rẩy: “Tôi có biết gì đâu…” Không thể nào, anh biến thái và đáng sợ như thế ai mà dám. “Rất nhiều các bác sĩ tâm lý nổi tiếng thế giới dùng để chữa trị cho tôi đều không có tác dụng, còn cô, chỉ qua một đêm đã có hiệu quả”. Mộc Duệ Thần liếc nhìn cô. “Cô không làm miễn phí mà tôi sẽ trả cho cô một khoản tiền lớn phí chữa bệnh”, Cô hơi nghiêng đầu, lo lắng nghĩ tới mối lời này…. Một số tiền lớn phí chữa bệnh, có thể kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình chứ không dựa vào Bắc Hàn vì Bắc Hàn toàn nhốt cô trong nhà không kiếm ra tiền trong khi cô rất muốn được tự lập, không muốn suốt đời phải ỷ lại vào Bắc Hàn… “Để tôi nghĩ…” “Đồng ý rồi thì cái bánh này sẽ là của cô”. Anh đẩy cái bánh ngọt lên trước mặt cô. “Bánh kem pho mai hương chanh, thế nào?” “Nếu anh đã nói như vậy…”. Tất cả đều là mây bay, có thực mới vực được đạo, Ngải Ái gật đầu cái rụp. “Giúp Tổng giám đốc điều trị căn bệnh tâm lý tôi sẽ có tiền, chắc chắn tôi sẽ làm cho anh khỏi bệnh hoàn toàn”. [Vào tròng rồi em] Nói xong, cô vòng tay qua chiếc bánh nhìn chiếc bánh kem như nhìn bảo bối. Mộc Duệ Thần dựa lưng vào ghế, nhìn vẻ thích thú của Ngải Ái, khóe miệng cong lên mỉm cười, nhẹ nhàng, ấm áp. “Tổng giám đốc, khi nào thì tôi được phép rời khỏi đây?”. Mở bánh kem ra, Ngải Ái hỏi. “Tôi có thể đem công việc về nhà làm không… Đây là phòng của Tổng giám đốc, tôi ở đây sẽ làm phiền đến ngài…” “Không sao cả”. Mộc Duệ Thần đứng dậy đi tới trước mặt cô cúi người, ghé sát vào người cô tham lam hít thở mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người cô, hôn vào má cô một cái. “Đây là phòng ở, vì để cầm tù cô mà xây nên, vì thế cô đừng nghĩ nhiều…” Vừa xúc một muỗng bánh kem ăn vào miệng, Ngải Ái mở to mắt ngây thơ nhìn vẻ mặt tà ác của Mộc Duệ Thần, chiếc nĩa rơi xuống đất loảng xoảng. Xong rồi! Tổng giám đốc Mộc biến thái đã hiện nguyên hình. ************************************** “Tổng tổng tổng tổng tổng tổng… Ngài có sao không?” Ngải Ái run rẩy không dám cúi xuống nhặt chiếc nĩa rơi trên mặt đất, giơ tay ra trước mặt Mộc Duệ Thần: “Anh có nghe tôi nói gì không? Anh vẫn bình thường chứ, có biết tôi là ai không?” Mộc Duệ Thần nhìn hành động của cô cười vang. “Tôi làm cô sợ à?” Không muốn để bệnh nhân của mình thấy ác cảm, muốn làm sao để anh có thể mở lòng mình ra… Như những gi đã viết trong sách… Ngải Ái vội mỉm cười, lắc đầu: “Không đâu! Tôi không sợ Tổng giám đốc một chút nào cả, bây giờ tôi là bác sĩ tâm lý của anh, chúng ta phải hợp tác với nhau nên tôi nhất định sẽ không sợ anh”. “Thật chứ?”. Mộc Duệ Thần ngước mắt, ánh mắt có vẻ không tin tưởng. “Nhưng tay trợ lý Ngải đang run kìa”. “Tôi…”. Ngải Ái buông cái bánh kem ra, cầm bàn tay trái đang run rẩy, cười giả lả. “À, tôi mắc chứng run tay, rất hay phát bệnh, không sao chứ Tổng giám đốc”. “Thật chứ?” “Thật một ngàn một vạn lần, tổng giám đốc đẹp trai dễ mến sao tôi phải sợ, tôi chỉ hận không thể đem ngài về nuôi, việc gì tôi phải sợ và ghét ngài”. “Gì?”. Mộc Duệ Thần nghiêng đầu nhìn Ngải Ái, đôi mắt hơi nheo lại nhìn lưng cô run rẩy. “Cô mắc chứng run tay thật chứ?” Mặt Ngải Ái biến sắc, lòng hét lên không ổn rồi, có lẽ mình đã nói quá lên, vì thế sẽ làm cho Tổng giám đốc nghi ngờ. Những người có bệnh tâm lý đều có trái tim rất yếu đuối, không thể chịu được sự lừa dối linh tinh…. Nếu không rất có thể sẽ bị Tổng giám đốc cưỡng hiếp rồi giết… “Thật! Đây là bệnh di truyền của dòng họ, bệnh không nặng lắm đâu, và bệnh này cũng khá đặc biệt, nên hiếm khi gặp, nhưng tôi tuyệt đối không lừa Tổng giám đốc đâu ạ…” “Thật đáng thương”. Ánh mắt Mộc Duệ Thần nheo lại, thở dài. “Tôi từng nghe tới bệnh này”. Ngải Ái mở to mắt: “Thật hả?”. ói lụi là trúng ư, hôm nay nhất định phải đi mua vé số, rất có thể sẽ trúng giải. “Ngẫu nhiên thôi, tôi biết một số cách để chữa chứng bệnh này”. Ánh mắt Mộc Duệ Thần lộ vẻ đăm chiêu, tiếc là Ngải Ái đang hoảng loạn nên không nhìn thấy. “Để tôi giúp cô”. Giọng nói như ra lệnh. “Khoảng nửa tiếng là khỏi”. Nói xong, cánh tay vươn ra hướng tới ngực Ngải Ái mà bóp.