Dịu Dàng Yêu Em

Chương 160 : Buông Tha Cho Em Tôi Cảm Thấy Tiếc Nuối

Ngải Ái không biết Mộc Duệ Thần đã muốn cô bao nhiêu lần mà chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, bị anh chiếm đoạt lần thứ n… Tàn cuộc, Mộc Duệ Thần hôn cô rồi nói: “Bé con, em giống như cây thuốc phiện, tôi nghiện được ăn em, được hôn em…Buông tha cho em, tôi cảm thấy tiếc nuối…” Cô mơ màng nhìn anh, mệt mỏi cười khổ: “Đây có thể coi là cậu đang thổ lộ với tôi không nhỉ?” Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không chớp mắt, trả lời dứt dạc: “Tất nhiên không phải”. “Này Mộc Duệ Thần, rốt cuộc tôi là ai trong cuộc đời cậu?” Anh cười: “Em chỉ có thể là người tình của tôi”. “Tới bao giờ” “Vĩnh viễn”. Cô nhắm mắt lại, không nói gì nữa. ************* Bên ngoài nhà ga đã có chiếc Cadillac màu đen đợi sẵn. Mộc Giản mặc vest đứng ngay cửa xe, bước lại gần Mộc Duệ Thần và Ngải Ái cung kính: “Cậu chủ, Ngải tiểu thư”. “Chú Giản, tôi sẽ tự lái xe đưa cô ấy về”. “Vâng, thưa cậu chủ”. Từ đầu tới cuối Ngải Ái đều im lặng không nói gì, lẳng lặng lên xe, lẳng lặng ngồi vào ghế đằng trước. Nhìn ra ngoài ô cửa xe, sương mù đã tan khiến bầu trời sáng bừng, ánh nắng chói chang chan hòa trên cảnh vật. Cô ghé sát mặt vào kính nhìn ánh nắng lung linh mà thừ người. Mộc Duệ Thần khởi động rồi cho xe chạy đi. Ngải Ái nhìn thẳng về phía trước hỏi: “Đi đâu?” “Trở lại thành phố B”. Anh trả lời hờ hững. Ngải Ái ngạc nhiên quay sang. “Không quay về New York à?” “Có vài việc cần giải quyết, tạm thời không về”. “Được thôi, thưa Tổng giám đốc Mộc”. Ngải Ái nhìn vẻ mặt lạnh băng của anh một lúc rồi dựa lưng vào ghế. Mộc Duệ Thần không nói gì nữa, cũng không quay sang nhìn cô. Ngải Ái thở dài, lẩm bẩm: “Cậu là người không nên dây vào, Mộc Duệ Thần, không nên…” Chỉ trong chốc lát, chiếc xe thể thao màu đen đã lao vù trên đường phố… Chiếc xe lao đi với tốc độ nhanh như tên bắn, biểu hiện sự tức giận của người lái xe và động cơ cực đỉnh của siêu xe. ************* Sau mấy tiếng đồng hồ, chiếc xe đỗ xịch trước khu nhà trọ của Ngải Ái. Ngải Ái bước xuống xe, đi một mạch không thèm quan tâm tới Mộc Duệ Thần. Anh cũng ra khỏi xe, theo sát cô. Lúc bước tới cầu thang, Ngải Ái ngoái đầu lại hỏi: “Đi theo tôi làm gì?” Anh cau màu: “Về nhà”. “Đây đâu phải nhà cậu”. Cô sừng sỏ. “Vả lại e rằng chỗ này không xứng cho người cao sang như tổng giám độc Mộc ở”. “Tôi không để ý lắm”. Mộc Duệ Thần tiến lên phía trước, đi qua người Ngải Ái bước lên cầu thang. “Tôi mệt rồi, hai ta về ngủ thôi”. Ngải Ái trừng mắt, đứng chôn chân tại chỗ: “Cậu làm như đây là khách sạn năm sao muốn tới thì tới hả! Cậu để tôi một mình yên tĩnh được không?” Nghe cô nói, Mộc Duệ Thần hơi nhướng mày: “Vậy là hình phạt lúc nãy vẫn không có tác dụng”. Anh bước tới gần, ôm chặt eo cô: “Mới đó mà em quên việc mình đã rối rít xin tôi tha thứ như thế nào rồi sao? Hay em để tôi phải giúp em nhớ lại?” “Tôi… Cậu định làm gì?” Eo bất ngờ bị bóp mạnh vào, sau đó chân nhẹ bẫng, cả người cô bị Mộc Duệ Thần xốc lên vai. “Mộc Duệ Thần, cậu đừng làm những chuyện dã man nữa”. “Em thấy rồi đấy thôi”. “Mộc Duệ Thần, tôi nguyền rủa cậu. Tôi ghét cậu. Hận cậu”. “Tình yêu chưa chắc đã là vĩnh cửu nhưng lòng hận thù thì sẽ khắc cốt ghi tâm”. Anh bật cười. “Nếu em đã hận tôi, được thôi”. Ngải Ái cứng họng không biết phải đáp trả thế nào. Nói thật cô chưa bao giờ thắng được Mộc Duệ Thần, đầu óc người này không bình thường. “Thả tôi xuống ngay, những người hàng xóm sẽ nhìn thấy đấy”. Cô nhỏ nhẹ nói. “Tôi ở trên lầu ba, cậu cứ vác tôi thế này không thấy mệt hả?” Mộc Duệ Thần nghĩ ngợi một lúc rồi thả cô xuống. Cô toan bỏ chạy thì lại bị Mộc Duệ Thần túm tay kéo lại, loạng choạng ngã ập vào người anh. “Cậu định làm gì vậy!”. Cô nổi cáu. Anh nhìn vào đôi mắt trong vắt tức giận của của cô thấy thích thú, liền ra lệnh: “Hôn tôi đi!” “Hả?”. Ngải Ái bối rối. “Cậu mới nói gì nhỉ?” “Hôn tôi đi!”. Mộc Duệ Thần thiếu kiên nhẫn. “Sao nào, không chịu hôn? Hay em muốn tôi và em chút nữa ôn lại chuyện xảy ra trong xe lửa?” Ngải Ái bị ép sát vào người anh, chỉ biết hít thở sâu kìm lửa giận đang bùng phát dữ dội, quắc mắt: “Hôn thì hôn nhưng Mộc Duệ Thần này, cậu cũng không còn nhỏ nữa, đừng chơi xấu như trước đây. Tôi hôn cậu rồi thì cậu phải thả tôi ra”. “Được”. Anh đồng ý, mở to mắt nhìn cô, mỉm cười: “Nhanh đi, tôi không chờ được”. Ngải Ái nhắm mắt lại, không dám ngó quanh quất nhìn những người xung quanh cũng không dám nhìn dì hàng xóm đang chơi với đứa con, gồng người hôn lên đôi môi kia. Chụt một cái, sau đó anh buông cô ra. Được Mộc Duệ Thần buông ra ngay lập tức, Ngải Ái thầm cảm ơn trời cảm ơn đất rồi quay đầu định chạy lên lầu. Vừa mới quay lại, liền chạm phải đôi mắt màu xanh lam. Cô sững sờ: “Bắc…Bắc Hàn”. “Tiểu Ái”. Bàn tay Bắc Hàn đặt lên lan can nắm chặt lại, cười gượng gạo. “Anh tưởng… Em đi rồi… Giờ quay về, quay về là tốt rồi”. “Bắc Hàn, lúc nãy anh có nhìn thấy…”. Cô rất muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào, dù gì cô và anh cũng chỉ là bạn, biết phải nói thế nào đây”. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt buồn bã của Bắc Hàn, lòng Ngải Ái chợt nhói đau. “Bắc Hàn, anh đừng hiểu lầm nhé”. Cô không cam tâm. “Lúc nãy là đánh cược đấy ạ. Bọn em chỉ đùa cho vui thôi”. Hắc Hàn ngẩng đầu nhìn cô, mặt lộ vẻ hy vọng. Sắc mặt Mộc Duệ Thần tối sầm, nhìn chằm chằm vào Ngải Ái đang ra sức thanh minh. “Thật chứ?” “Đùa cho vui?”