Dịu Dàng Yêu Em
Chương 144 : Ràng Buộc 2
“AAAAA!”
“AAAAA!”
Hai tiếng hét điếc tai đồng loạt vang lên.
Cả Ngải Ái và Thang Tiểu Y đều giơ tay ra để chụp điện thoại nhưng vẫn phải nhìn điện thoại bay ra ngoài cửa xe, rơi xuống giữa ngã tư sau đó một chiếc xe tải đi qua nghiền… Nát vụn.
Lái xe vội quay ra sau hỏi:
“Cô Ngải, phải làm sao đây?”
Ngải Ái nhìn qua cửa sổ thấy những mảnh vụn của điện thoại, mắt giật giật, giọng nói có vẻ khá bình tĩnh.
“Không sao… Anh cứ lái xe đi tiếp đi”.
Chưa kịp lưu số của Mộc Duệ Thần, hơn nữa đây lại là điện thoại cậu ta tặng cho cô cũng có thể xem như đây là ràng buộc duy nhất giữa cô và cậu ta.
“Tiểu Ái, tớ xin lỗi… Tớ không cố ý đâu.
Chiếc điện thoại đó chắc đắt lắm.
Tớ sẽ chăm chỉ làm thêm để kiếm tiền mua đền cho cậu một cái giống y như thế… Tớ xin lôi, rất xin lỗi Tiểu Ái.
Là lỗi của tớ”.
“Lảm nhảm!”.
Ngải Ái cười với Thang Thang.
“Dù sao đó cũng chẳng phải là của tớ.
Nát thì cũng đã nát rồi.
Mất thì mua cái mới.
Không sao đâu”.
Sau đó cô quay sang nói với lái xe.
“Anh làm ơn lái nhanh chút được không ạ.
Tối nay còn phải đưa Thang Thang tới bệnh viện”.
“Được!”
Lái xe trả lời.
Chiếc xe màu đen lướt như dây qua ngã tư và đám đông để lại phía sau đống vỡ vụn được cô lao công hốt lên đổ vào trong thùng rát.
Cũng chính là đã cắt đứt… Sợi dây ràng buộc mà cô không dám cắt ra…
*************
“Đi ra ngoài kia!” Anh lạnh lẽo quát tháo.
“Trong vòng ba giây, đừng xuất hiện trước mắt tôi”.
Cô bé kinh hãi không giám nhìn vào gương mặt giống như ma vương, lật đật mặc quần áo rồi ù chạy ra ngoài.
Ý anh đã quyết thì không có cách nào có thể thay đổi.
Mộc Duệ Thần bỗng dưng thấy buồn chán, đứng dậy gọi vào số điện thoại của cô, nhìn ảnh cô trên màn hình, khẽ bĩu môi, điện thoại vừa phát ra tiếng của tổng đài cũng là lúc bị đập mạnh xuống mặt đất.
Đèn màn hình tối thui, sau đó bể làm hai, thành cục gạch.
*************
“Cậu chủ”.
Mộc Giản lo lắng đứng trước cửa gọi.
“Cậu chủ không bị làm sao chứ?”
“Chú Giản, hôm nay tôi hơi mệt.
Cứ vậy đi”.
Mộc Duệ Thần đứng dậy, đưa tay xoa đầu rồi nằm vật xuống giường.
Anh nhìn trần nhà một lúc lâu mới thở ra nhẹ nhõm, nhắm mắt muốn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trong đầu anh lại bị choáng ngợp bởi hình ảnh của bé con.
Cô cuộn người trong lòng anh ngượng ngùng… Thái độ của cô lúc híp mắt lại hôn môi anh… Và cả cái lúc cô nằm dưới cơ thể anh thở hổn hển rên rỉ…
Cô mới chỉ đi có một ngày nhưng tất cả mọi thứ về cô lại tràn ngập trong anh, tưởng tượng ra dáng vẻ của cô lúc trừng mắt hìn anh, cong môi tỏ thái độ kiêu căng.
Này Mộc Duệ Thần, Mộc-Duệ-Thần!
Anh vỗ đầu mấy cái rồi tắt điện, thấy buồn ngủ.
Chắc chắc là do quá mệt mỏi nên mới nhớ tới cô ấy.
Người lúc nào cũng lạnh lùng và vô tình như anh làm sao có thể nhớ nhung một người con gái?
Thật nực cười.
Có tiếng động lạ ngoài cửa sổ.
Anh cảnh giác nhìn về phía đó, cố tình nằm im vờ như mệt mỏi để chờ người đó lại gần.
Mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí.
Mộc Duệ Thần không đứng dậy, lạnh lùng trừng mắt với người vừa xuất hiện.
“Mộc Lị Vi, ai cho cô được quyền tự do xông vào phòng tôi?”
“Cậu chủ”.
Mộc Lị Vi cong môi nói, trên người mặc bộ bikini ba mảnh đứng ở cửa sổ nũng nịu.
“Người ta muốn cậu chủ, khó khăn lắm mới trèo qua được cửa sổ mà cậu chủ lại vô tình với người ta như vậy ư?”
Lọn tóc xoăn bay bay trong gió, bờ ngực căng mọng và cơ thể hấp dẫn lúc ẩn lúc hiện trong bộ bikibi, đôi mắt xanh biếc nhìn anh gợi tình.
Mộc Lị Vi tin rằng cậu chủ lạnh băng nhưng vẫn là người đàn ông với ham muốn hừng hực.
Chỉ cần nhìn thấy cơ thể cô, không người đàn ông nào là không thèm muốn.
Cô ta bước tới giường uốn éo như con rắn nước trườn lên…
Đột ngột luồng không khí lạnh băng vây quanh cô ta, cảm giác rét buốt truyền từ cổ tới gót chân…
Một nọng súng chỉa thẳng vào đầu, hai tay bị túm quật ngược ra sau lưng…
Mộc Duệ Thần nhìn cô nàng, người đã bắt đầu đeo đuổi anh từ năm mười lăm tuổi lạnh lùng nói:
“Lị Vi, nể tình chú Giản tôi đã tha cho cô rất nhiều lần.
Cô nên tự biết điều”.
“Cậu chủ không có bất kỳ cảm giác gì với Lị Vi sao?”
“Cút ngay!”
Mộc Lị Vi hít sâu, mặt có vẻ không cam lòng nhưng vẫn phải chấp nhận không đấu lại anh.
Anh quá mạnh mẽ, lạnh lùng tàn bạo.
Nếu không nhờ quan hệ của cha có lẽ cô ta đã chết trong tay anh cả trăm lần.
Nhưng cô ta lại là người thích khiêu chiến.
Bởi vì từ trước tới giờ để đoạt được bất kỳ thứ gì ả đều không từ mọi thủ đoạn.
Mộc Lị Vi nhếch môi.
“Cậu chủ thật sự không có cảm giác gì với tôi chứ.
Nếu vậy thì tại sao hết lần này đến lần khác cậu đều không giết tôi?”
“Cô nghĩ tôi không dám giết cô sao?”
Mộc Duệ Thần bấm cạch một cái mở chốt an toàn.
Tiếng động vang lên trong đêm khuya yên tĩnh nghe thật rõ ràng.
Nếu còn chống đối, anh sẽ giết cô ta chỉ bằng một phát súng.
Lòng Mộc Lị Vi hiểu rõ điều đó nên đành cố nén sự phẫn nộ trong lòng, quay đầu lại khẩn khoản:
“Lị Vi sai rồi, xin cậu chủ thả tôi ra”.
Thấy cô van xin, Mộc Duệ Thần buông cô ra.
Ném súng qua một bên, anh lẳng lặng nói đúng một chữ.
“Cút”
Mộc Lị Vi chạy tới trước cửa nhìn thái độ khó lường của người đàn ông ngồi trên giường.
Lúc quay mặt đi, vẻ mặt vốn dĩ đang sợ hãi bỗng dưng chuyển biến thành nụ cười xảo trá.
“Chúc cậu chủ ngủ ngon”.
Cô ta giơ tay trái lên chào rồi quay người đi ra khỏi phòng, sau đó bước ngay tới phía thang máy.
Bước chân của cô ta chợt dừng lại, Mộc Lị Vi nghe có tiếng khóc nức nở ngoảnh đầu.
Hóa ra là con bé được Mộc Duệ Thần chỉ mặt đang ngồi trong góc vừa khóc vừa run lẩy bẩy.
Truyện khác cùng thể loại
970 chương
17 chương
25 chương
33 chương
58 chương