Dịu Dàng Yêu Em

Chương 137 : Nghe Trộm

Trên bàn ăn, Mộc Giản bê các món Âu lên đứng sau lưng cả hai đợi lệnh. “Chú Giản!”. Mộc Duệ Thần nói. “Sáng mai chuẩn bị máy bay đưa cô ấy về nước”. Mộc Giản kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, thưa cậu chủ”. Bữa tối nhanh chóng trôi qua, Mộc Duệ Thần chỉ vói bâng quơ vài câu, đưa tay vuốt mái tóc đen của Ngải Ái rồi bước chân vào phòng đọc. Ngải Ái ngồi trên ghế nhìn theo anh cũng im lặng không nói. Năm phút sau, Mộc Lị Vi đi vào biệt thự, mặc váy ngắn sexy màu đỏ rực ôm quanh dáng người đầy đặn để lộ đôi chân dài rảo bước đi lên lầu đứng trước phòng đọc. Tay cô ta cầm một tập tài liệu dày, ngoái đầu cười với Ngải Ái sau đó gõ cửa bước vào trong. Ngải Ái ngồi xem tivi xúc kem ăn… Từ phòng đọc truyền ra tiếng cười yểu điệu của Mộc Lị Vi khiến Ngải Ái giật mình sợ hãi cứ như có hàng ngàn con kiến đang ở trong người cô cắn chích, làm cho cô phải căng tai lên để nghe ngóng hai người đang nói chuyện. 10 phút, 15 phút, 30 phút, 40 phút sau… Ngải Ái ngồi bấm đốt ngón tay chờ thời gian trôi qua. Hai người đó vẫn ở bên trong và không có vẻ là sẽ ra ngoài. Cô tắt ti vi, bắt đầu sốt ruột. Những bước chân bắt đầu tiến tới phòng đọc, cuối cùng rón rén lại gần để rình trộm. Vừa bước lên hai bước… Cạch… Cửa mở. Ngải Ái cuống quít quay người lại, giả bộ đi loanh quanh vì no sau đó liếc mắt thấy có một mình Mộc Lị Vi bước ra, mặt đỏ ửng, mái tóc vàng uốn lượn hơi rối, vừa đi vừa sửa lại váy ngắn, trông cô ta rất hấp dẫn. Khi cô ta bước tới gần Ngải Ái, gạt những sợi tóc xõa trên ngực ra sau để lộ bờ ngực căng tròn, bĩu môi nở nụ cười: “Ngày mai Ngải tiểu thư đi rồi. Cô đừng lo lắng vì đã có tôi ở đây chăm sóc cho cậu chủ”. Ngải Ái cười gượng, im lặng không biết nói gì. Mộc Lị Vi đưa ngón tay sơn màu đỏ chót sờ lên đôi môi đỏ mọng, cười với Ngải Ái rồi ngúng nguẩy đi ra khỏi biệt thự. Tôi sẽ chăm sóc cho cậu chủ… Câu này có nghĩa là thú cưng này đi rồi sẽ có thú cưng khác thay thế… Ngải Ái lắc đầu qua lại, lặng lẽ bước lên cầu thang. Mình còn để ý làm gì cơ chứ? Dù sao ngày mai mình cũng sẽ rời khỏi đây. ************* Leo được lên tới tầng trên cùng, cô bước vào phòng không nhìn thấy Mộc Duệ Thần. Trong căn phòng trống trải với hai màu đen trắng đối lập, cô nhớ lại ngày đầu tiên kinh hãi khi đến đây. Hồi đó cô đã rất hoảng sợ vì thấy mình bị bắt cóc, sợ tới mức hoảng loạn nhưng khi nhìn thấy Mộc Duệ Thần lại cảm thấy không còn sợ hãi nữa, còn hơi vui mừng khi được gặp lại anh. Cô không ngờ quan hệ giữa cô và anh lại phát triển tới mức này. Nhớ lại lúc sáng hai người ở trong phòng làm việc của anh, lồng ngực cô liền nhảy dựng lên. Cô nằm cuộn người trên ghế nệm, nhìn trần nhà, nghĩ tới tất cả mọi chuyện từ khi gặp Mộc Duệ Thần cho tới hiện tại. Hay là cô đã yêu anh? Không đâu, nhưng tại sao nhìn những hành động không trong sáng giữa Mộc Lị Vi và anh lại thấy lòng không vui và chua chát? Có lẽ… Điện thoại phát nhạc chuông, Ngải Ái giật mình, ngồi thẳng dậy cầm điện thoại lên. Mộc Duệ Thần đang gọi. “Bé con”. “Sao cơ?” “Tôi có việc phải giải quyết, em ngủ sớm đi”. “Ừm!” “…” “Tôi…tắt máy đây”. Thấy anh im lặng, Ngải Ái chủ động nói. “Cậu làm việc đi!” “Tối nay em rất lạ”. “Không có gì đâu. Do ngày mai phải ngồi máy bay nên cũng hơi lo lắng”. “Ngốc!” Giọng anh vẫn dịu dàng như trước. “Chúc ngủ ngon!” “Ừm! Chúc ngủ ngon!” Điện thoại ngắt bụp, Ngải Ái đứng dậy rời khỏi ghế nệm, ngồi trên thảm bật ti vi, mơ hồ nhìn màn hình khổng lồ không chớp mắt, để mặc cho thời gian trôi qua, lặng người. Những lúc ngồi nhìn thời gian, sẽ thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp. Những lúc không chú ý lại thấy thời gian trôi nhanh như chong chóng. Cô ngước nhìn đồng hồ, nhận ra đã là nửa đêm… Mộc Duệ Thần vẫn chưa về phòng. Cô băn khoăn không biết có nên đi xuống lầu xem thử không. Lặng lẽ đóng cửa lại rồi đi tới thang máy tới chỗ góc khuất, cô nhìn thấy Mộc Giản đứng với Mộc Duệ Thần dưới ánh đèn mờ ảo nên núp qua một bên, tò mò muốn biết hai người đó đang nói chuyện gì. “Cậu chủ, tôi đã điều tra ra được năm năm trước Mộc thiếu gia cho cô Thang uống chất hóa học, vẫn có thể điều trị được, nhưng… rất rắc rối cho chúng ta vì phải đến trung tâm nghiên cứu của tập đoàn vừa theo dõi kết hợp điều trị, khả năng dứt điểm cũng chỉ có 50%…” Nghe Mộc Giản báo cáo, Ngải Ái thở dài nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được dỡ bỏ. Vậy có nghĩa là Mộc Duệ Thần thức khuya như thế này là để điều tra chuyện xảy ra với Thang Tiểu Y? Cảm giác hạnh phúc lan tràn trong lồng ngực… “Bỏ đi!”. Mộc Duệ Thần hờ hững nói. “Tôi không muốn phải liên lạc với chủ tịch vì vấn đề đơn giản đó”. Ngải Ái sững người. “Nhưng thưa cậu chủ, dù gì do kế hoạch nên cô Thang mới mắc phải căn bệnh đó. Cô Thang lại là người rất quan trọng với Ngải tiểu thư…” “Chú Giản, đừng nói với tôi những vấn đề không đúng trọng tâm”. Mộc Duệ Thần đứng trong bóng tối, không nhìn rõ được mặt anh. “Cứu cô ấy hoàn toàn không có lợi cho tôi nên tôi không cần phải cứu cô ấy”. Mộc Giản cứu người. “Được. Tôi sẽ cố gắng giấu diếm việc này với Ngải tiểu thư”. “Ừm!” “9 giờ sáng mai máy bay cất cánh. Cậu chủ không tiễn Ngải tiểu thư sao?” “Tôi bận”. Mộc Duệ Thần đứng thẳng người trả lời. “Chú hãy làm việc đó”. “Được. Chủ tịch có gọi điện tới cách đây vài ngày…” Mộc Giản vẫn đang nói gì đó nhưng Ngải Ái không nghe rõ nữa. Cô mở to mắt dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, hai tay nắm chặt vạt áo, thở dồn dập, đôi môi run rẩy… Chưa kịp tận hưởng cảm giác hạnh phút chớp mắt đã bị đập… Hạnh phúc vỡ tan…