Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy
Chương 17 : Lang chiến
“Đại thúc, lời thoại của người đã cũ kĩ lắm rồi nha, phim ảnh bây giờ đều không dùng lời như vậy nữa.” Phượng Lại Tà khinh bỉ nhìn kẻ không có tinh thần cách tân đổi mới là Mục Đồ.
“Ngươi dám nói thêm nửa câu vô nghĩa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.” Hai mắt đỏ đậm nhìn nhóc con không biết sống chết, Mục Đồ cảm thấy máu huyết của mình đều đã nóng lên.
“Vậy thì con nói trọn một câu không phải được rồi sao?” Nó nói chuyện không bao giờ chỉ nói có nửa câu, đại thúc này thật là không biết thưởng thức.
Phượng Lại Tà tiếp tục nói lời tức chết người không đền mạng, làm cho Mục Đồ tức đến phát điên, không thể tiếp tục giữ ngoại hình loài người. Chớp mắt, cả người gã phát ra ngọn lửa, một Mục Đồ mới tinh với đôi mắt màu vàng tương tự Sóc Ly xuất hiện trước mặt mọi người.
Á, nó đang xem phim Transformers phiên bản người sói sao? Phượng Lại Tà còn định mở miệng “khuyên bảo” vị đại thúc này không cần quá mức kích động, dù sao tuổi tác không buông tha người, nhưng lời chưa nói ra đã bị Sóc Ly cắt ngang.
“Tiểu Tà, không nên tiếp tục chọc giận gã, ta lập tức mang con rời khỏi đây.” Trong lòng Sóc Ly tuy có chút nghi hoặc, nhưng tình huống trước mắt không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều về biểu hiện kì quặc của Phượng Lại Tà. Đối phó Mục Đồ, mới là nhiệm vụ hàng đầu.
“Dạ.” Phượng Lại Tà không tình nguyện thu binh, nó đâu phải là cố ý chọc giận đại thúc nhẫn tâm kia, rõ ràng là tự gã thiếu kiên nhẫn, nó thật sự vô tội nha.
“Mang nó rời khỏi đây? Sóc Ly, ngươi thật là quá xem thường ta rồi, hôm nay ta cho ngươi vào thì được nhưng ra không được.” Mục Đồ giận dữ, khuôn mặt vặn vẹo méo mó một cách tự tin đến điên cuồng, bàn tay vỗ vỗ trên ghế, rồi đột nhiên, một tiếng “bang” vang lên, cánh cửa lập tức bị đóng lại, dồn tất cả mọi người vào bên trong.
“Tiến lên!” Hiệu lệnh của Mục Đồ vừa cất lên, căn phòng vốn trống không trong khoảnh khắc liền xuất hiện mấy trăm chiến sĩ dã lang, thân hình của bọn họ so với Sóc Ly đều lớn hơn gấp đôi, móng vuốt và hàm răng sắt bén gào rít, lao tới bao quanh Sóc
Ly, tiếng gầm đến rung trời vang khắp căn phòng.
“Sóc Ly, đây là những dã lang chiến sĩ ta đã huấn luyện chuyên để đối phó với ngươi, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, bị mấy trăm dã lang chiến sĩ công kích thì cũng có lúc phải bại trận.” Mục Đồ kiêu ngạo cười to. Gã biết rất rõ đối phương, đơn đả độc đấu thì cả lang tộc cũng chẳng có mấy ai là đối thủ của Sóc Ly. Nhưng ‘mãnh hổ nan địch quần hồ’, huống gì đám sói này khi thấy máu tươi liền điên cuồng cấu xé, hoàn toàn mất đi sự kiềm chế.
“Mục Đồ, không ngờ ngươi lại dám cải tạo những lang nhân bình thường.” Sóc Ly phát hiện trên trán dã lang chiến sĩ này đều có một vết sẹo xấu xí, đó là dấu vết của sự cải tạo. Dã lang chiến sĩ là những kẻ có lực chiến đấu mạnh mẽ nhất của Lang tộc, thông thường chỉ có những lang nhân có năng khiếu trời sinh mới đủ tư cách trở thành dã lang chiến sĩ, còn bọn dã lang bị cải tạo này thì không khác gì một công cụ giết người, chỉ hoàn toàn tuân lệnh chủ nhân mà không cần lý trí.
Làm như vậy cũng giống như đã tước đoạt linh hồn của một lang nhân.
Nhìn mấy trăm dã lang chiến sĩ đều bị cải tạo trước mắt, Sóc Ly cảm thấy cực kì căm phẫn, tức giận, hắn không thể ngờ Mục Đồ lại vì lợi ích của chính mình mà hy sinh nhiều lang nhân vô tội như vậy.
“Ha ha, bên trong lang tộc này, ai có thể quản ta? Mau giao ra lang nhãn, nếu ta thấy vui vẻ thì sẽ cho ngươi chết được toàn mạng.” Mục Đồ không để ý bí mật của mình bị Sóc Ly phát hiện, cười càn rỡ.
“Đại thúc, cẩn thận vui quá hóa buồn đó.” Phượng Lại Tà ngồi xuống trong chiếc lồng, hai tay nắm song sắt nhìn Sóc Ly đang bị vây hãm.
“Sư phụ đẹp trai! Con rất vui vì người đã tới cứu con, nhưng mà người phải nhớ là không có ai quan trọng hơn mạng của chính mình đâu.” Trước khi cứu người thì phải cứu bản thân mình cái đã. Phượng Lại Tà rất tin tưởng rằng với thực lực của Sóc Ly, an toàn rời khỏi nơi này không phải là vấn đề, chỉ cần hắn không mang theo bên người một vật cản là chính nó.
Nhưng mà, Sóc Ly chỉ liếc mắt nhìn Phượng Lại Tà một cái, rồi lập tức gồng mình chuẩn bị đối phó dã lang chiến sĩ đang vây hãm bốn phía.
“Ai da, thật đúng là một người cố chấp mà.” Phượng Lại Tà thấy lời nói của mình hoàn toàn không có tác dụng, liền lầm bầm tự nói một cách bất mãn.
Kỳ thật… So ra thì nó vẫn chờ mong daddy tới cứu nó nhiều hơn, dù sao thì nó cũng chưa bao giờ nhìn thấy daddy ra tay mà.
Một loạt những tiếng sói tru vang lên, dã lang chiến sĩ cùng lúc đánh về phía Sóc Ly, không gian vốn yên tĩnh thoáng chốc trở nên hỗn loạn. Sóc Ly bị vây hãm trong hàng trăm con sói, thân hình linh hoạt tránh né rất nhiều công kích, như mây bay nước chảy, móng vuốt sắc bén lúc này trở thành vũ khí lợi hại nhất của hắn, không ngừng đánh vào đám dã lang chiến sĩ, khiến máu tươi chảy đầy đất.
Đám dã lang ngã xuống rất nhiều, nhưng máu tươi chảy ra từ miệng vết thương lại như chất kích thích làm cho dã lang càng thêm điên cuồng hoang dại, liên tục rít gào, lao về phía Sóc Ly, hoàn toàn không quan tâm đến việc móng vuốt của Sóc Ly đã xuyên qua da thịt hay đâm vào trái tim của bọn chúng, giống như một đám cuồng dại không biết đến sống chết.
Phượng
Lại Tà xem đến hoa cả mắt, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí làm cho nó cảm thấy khó chịu, oa một tiếng, nó liền nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra ngoài, có điều, nôn ở đâu không nôn lại nhằm ngay trên người Mục Đồ mà nôn xuống.
“Ui… ta không có cố ý.” Bụm miệng lại, Phượng
Lại Tà vô tội nhìn Mục Đồ đang hết sức dơ bẩn. Tuy rằng lúc trước nó có nói tới việc nôn hết lên người gã, nhưng, nó thề lần này là tuyệt đối ngoài ý muốn. Chỉ có điều lúc cảm thấy sắp nôn ra thì lập tức chạy về phía trên Mục Đồ mà xả thôi.
“Khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi.” Mục Đồ dĩ nhiên bùng nổ, gân xanh nổi trên trán, lập tức kéo cái lồng xuống, đưa bàn tay vào trong nắm lấy cổ tay của Phượng Lại Tà.
“Đau” Tay bị siết chặt, Phượng Lại Tà cảm thấy xương cốt của mình sắp bị bẻ gãy hết, nó liền dùng tay còn lại giật chiếc chìa khóa trên cổ ra, rồi chọc vào mắt Mục Đồ.
“A… A…” Mục Đồ la lên một tiếng thê thảm, máu tươi cũng chảy ra từ con mắt bên phải của gã. Lập tức, gã đưa tay lên ôm mặt, lăn lộn đau đớn trên mặt đất.
“Á…” Phượng Lại Tà mở to mắt, nhanh chóng cầm lấy cái chìa khóa bê bết máu lùi vào trong cái lồng.
“Ta… Ta không có cố ý… Là tại ngươi không tốt, tại sao lại làm đau người ta.” Phượng Lại Tà nhìn thấy Mục Đồ đang lăn lộn dưới đất, nuốt nước miếng. Nó không có nghĩ tới việc ra tay làm gã bị thương, tất cả đều do gã bức người.
Máu tươi của Mục Đồ thấm hồng tấm thảm dưới chân, tiếng kêu thê lương truyền tới tai Sóc Ly, hắn muốn tiến lại gần Mục Đồ, nhưng đường đi đã bị vòng vây của đám dã lang chiến sĩ xung quanh ngăn chặn.
“Tiểu Tà!” Một số dã lang chiến sĩ lúc này đã trở lại vây xung quanh Mục Đồ, Phượng Lại Tà bị đặt ngay bên cạnh, khiến Sóc Ly cảm thấy hết sức lo lắng.
Phượng Lại Tà nhìn thấy những con sói đang gần kề mình trong gang tấc, còn gầm gừ giương nanh về phía nó, trong lòng không khỏi hoảng sợ, gần một chút nữa thôi là bọn chúng có thể dùng móng vuốt xé nó thành nhiều mảnh nhỏ.
“Giết nó, giết nó.” Giãy dụa đứng lên, Mục Đồ một tay ôm con mắt bị thương của mình, một tay mở kết giới để phòng hộ. Rất nhiều dã lang chiến sĩ theo mệnh lệnh của gã đã vọt tới cái lồng giữ Phượng Lại Tà.
“Tiểu Tà!!!” Sóc Ly cảm thấy hoảng hốt, liền bất chấp vòng vây xung quanh, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới bên cạnh Phượng Lại Tà, dùng khả năng của một người ngăn cản rất nhiều kẻ địch.
“Sư phụ…” Phượng Lại Tà thấy Sóc Ly vọt tới bên cạnh mình, giương miệng lên gọi. Đôi tay nhỏ bé vẫn nắm cái chìa khóa đầy máu tươi.
Mặc dù Sóc Ly đã cố hết sức ngăn cản, nhưng mục đích của đám dã lang không phải là hắn, một số lượng rất nhỏ dã lang đã lướt qua được Sóc Ly, bổ nhào về phía Phượng Lại Tà, móng vuốt sắc bén đưa vào bên trong hung bạo cào xé liên tục.
“Đừng đánh ta.”
Phượng Lại Tà dùng chiếc chìa khóa làm vũ khí, cố lấy hết sức lực của toàn thân đánh vào móng vuốt của bọn dã lang.
Cái chìa khóa thon dài nhọn hoắc giờ trở thành vật rất hữu dụng, không ngừng cắt vào da thịt của lang nhân khiến máu tươi tuôn trào, trong nháy mắt, màu áo trắng của Phượng Lại Tà đã trở thành màu đỏ.
Lần lượt đánh từng cái móng vuốt ra ngoài, Phượng Lại Tà khẽ nhếch khóe miệng, cái lồng vốn dùng để giam cầm giờ lại trở thành vòng bảo vệ tốt nhất của nó. Những con sói này chỉ có thể đưa một tay vào, nên nó đã lợi dụng không gian của cái lồng mà linh hoạt né tránh.
Sóc Ly đang cật lực chiến đấu, thấy Phượng Lại Tà tránh được bọn dã lang thì cảm thấy yên lòng hơn, càng tập trung đối phó kẻ địch trước mắt.
Đúng lúc hắn nghĩ đến mọi việc sắp chấm dứt thì…
Mục Đồ thừa lúc hắn chuyên tâm chiến đấu với đám dã lang thì đánh lén sau lưng hắn, Sóc Ly lúc này bị một vết thương ở bên hông.
Đôi lông mày nhíu lại, Sóc Ly đau đớn khuỵu xuống đất, dã lang chiến sĩ lúc này lại không tiến lên giết chết hắn, mà chỉ đơn giản là lùi về.
“Đem lang nhãn giao ra đây.” Đau đớn đã làm khuôn mặt Mục Đồ biến dạng, con mắt bên phải vẫn như trước chảy ra máu tươi, kẽ răng của gã phát ra những tiếng rít nhẹ.
“Mơ mộng hão huyền.” Sóc Ly tự trách chính mình quá sơ sót đã để Mục Đồ có thời cơ đánh lén.
“Được, ta đây liền giết chết con nhóc này.” Nổi giận điên cuồng, Mục Đồ nóng lòng muốn đem Phượng Lại Tà đi băm nát.
“Từ từ.” Sóc Ly cảm thấy căng thẳng, lập tức mở miệng ngăn cản Mục Đồ.
“Giao hay không?” Khuôn mặt dữ tợn của Mục Đồ bị máu tươi phủ lên càng trở nên điên dại.
“Được, ta đồng ý, nhưng ngươi phải cam đoan trước khi ta giao cho ngươi lang nhãn, tuyệt đối không được động tới một sợi tóc của Tiểu Tà.” Sóc Ly tiến hành một giao dịch cuối cùng với Mục Đồ. Hắn biết, Mục Đồ luôn luôn ghi hận, Tiểu Tà đã làm gã bị thương như vậy, chỉ sợ gã đang hận không thể ăn tươi nuốt sống con bé. Hiện tại nếu còn không dùng lang nhãn làm giao dịch, chắc chắn Tiểu Tà không thể sống sót mà qua được hôm nay.
“Ngươi còn dám ra điều kiện với ta. Mạng sống của hai người các ngươi đều đang ở trong tay ta, ngươi lấy cái gì để ra điều kiện với ta?” Muốn gã buông tha con nhóc khốn kiếp kia, quả thực là người si nói mộng. Gã muốn dùng tới thủ đoạn tàn nhẫn nhất để tra tấn nó cho tới chết, mới có thể diệt được mối hận trong lòng gã.
“Rốt cuộc là ngươi có muốn lang nhãn hay không, ngươi không phải muốn làm Lang vương hay sao? Đồng ý điều kiện của ta, nếu không, cả đời ngươi cũng đừng mong nhìn thấy được lang nhãn.” Sóc Ly cười lạnh, hắn biết rõ ý đồ của Mục Đồ, đây cũng là nguyên nhân hắn dám can đảm xông vào chỗ nguy hiểm. Cho dù có thiên la địa võng bên trong, hắn cũng có thể dùng lòng tham đối với lang nhãn của Mục Đồ mà an toàn rút lui.
Mục Đồ nheo mắt lại, có vẻ như đang cân nhắc đề nghị của Sóc Ly.
Vài giây sau, Mục Đồ hung hăng gầm lên một tiếng.
“Được, ta đồng ý, nhưng mà ta chỉ cho ngươi thời hạn là một ngày, nếu ngày mai ngươi còn không giao lang nhãn ra đây thì ngươi tới đây nhặt xác tiểu quỷ này đi.”
“Được, một lời đã định.” Sóc Ly gật đầu thật mạnh.
Sau đó, Mục Đồ ra lệnh cho dã lang chiến sĩ rời khỏi Sóc Ly, cũng ra lệnh cho bọn chúng đem cái lồng của Phượng Lại Tà trở lại phía trên.
“Tiểu Tà, con nhất định phải chờ ta.” Sóc Ly ngước đầu nhìn vào phía trong cái lồng, hứa hẹn với Phượng Lại Tà.
Nhưng mà, Phượng Lại Tà chỉ là nhìn Sóc Ly, không nói lấy một lời.
Daddy, rốt cuộc là người đang làm gì đây?
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
88 chương
51 chương
44 chương
12 chương
98 chương
21 chương
53 chương