NHƯNG THẦY HẠO NHƯ BỊ MA ÁM, luôn luôn đến tìm Carol. Thầy chép thơ tiếng Anh, ghi âm bài hát tiếng Anh cho cô, gọi điện thoại, bảo rất nhớ cô. Thầy lên lớp như kẻ mất hồn, luôn luôn giảng sai, phần lớn thời gian chỉ nhìn Carol. Thầy Hạo gầy hẳn đi, mắt hằn tia máu, giống như người mất ngủ. Thầy tấn công mạnh mẽ, Carol lại mềm lòng, cuối cùng thầy đã yêu mình rồi, mà hai ta chỉ mới thử vài lần, có thể càng ngày càng tốt hơn chăng. Carol lại đến căn hộ của thầy, qua đêm ở đấy, kỹ thuật của thầy hình như không ngừng nâng cao, hoặc có thể nói sự kích động của thầy không ngừng xuống thấp. Carol cũng không biết tại sao những lúc đến với thầy không còn cảm giác bị kích động, mỗi lần thầy ôm hôn cũng không còn khát khao, ngược lại chỉ cảm thấy miệng thầy có vị gì đó, đầu thầy nhiều gầu, ngón tay thầy vừa thô vừa ngắn ngủn, mặt mày hung dữ, tóm lại tất cả đều không hợp với cô. Carol nói chuyện này với mấy đứa bạn cùng phòng. Thẩm Nhạn cười như nắc nẻ, nói: – Đằng ấy không tự công khai chuyện với tay Hạo kia thì tớ cũng khảo cho đằng ấy phải nói. Tớ đã định hỏi rồi, nhưng cái Linh không cho hỏi. Đằng ấy xem, không dựa vào trí tuệ của quần chúng thì không làm nên nghiệp lớn, đúng không nào? – Thẩm Nhạn nói rất nghiêm túc. – Đằng ấy quá nhạy cảm với tinh dịch, biết là gì không? Rất nguy hiểm, không cẩn thận chết đấy! Carol nghe thấy hai tiếng “nhạy cảm” bỗng sợ hãi, lo lắng hỏi: – Đằng ấy nghe ai nói? – Sách bảo thế. Những đứa con gái nhạy cảm với tinh dịch có hiện tượng giống như đằng ấy nói. Nhưng không ngại, dùng bao cao su là được. Vấn đề ở chỗ sau này muốn có con cũng khá phức tạp. Carol nghe Thẩm Nhạn bảo sách nói, liền không muốn nghe tiếp, nói: – Đằng ấy đừng treo túi sách lên người tớ, nói thật đi, đằng ấy có như thế không? – Tất nhiên tớ không rồi. Carol không biết Thẩm Nhạn nói đùa hay nói thật, quay sang hỏi hai đứa bạn khác. – Tớ… ồ, vẫn ổn, hình như không có vấn đề gì. – Lệ nói. Thẩm Nhạn chen ngang: – Tớ thấy hình như đằng ấy chưa thử, chỉ nói mò thôi. Xem ra cả hai đang định lảng sang chuyện khác, Carol vội ngăn lại: – Thôi đừng nói chuyện xa xôi làm gì. – Rồi Carol hỏi Linh Linh. – Đằng ấy là bậc quyền uy, thử nói xem nào? Phải chăng tớ có vấn đề? Linh Linh an ủi: – Đừng hỏi lôi thôi, mỗi người một khác. – Thấy Carol sa sầm nét mặt, Linh Linh vội giải thích. – Nhưng đừng buồn, đằng ấy gặp được anh thân yêu sẽ không như vậy. Carol thấy Linh Linh nói có lý, có thể vì mình không yêu thầy Hạo. Vậy là khi gặp lại thầy, Carol nói: – Chúng ta chia tay nhau thôi, em cảm thấy không yêu thầy. Thầy Hạo như bị một cái tát, toàn thân chới với, nói rất kiên định: – Em đang nói dối, nếu em không yêu tại sao lại lên giường với tôi? Carol giật mình vì hai tiếng “lên giường”, thì ra thầy xem chuyện hai người làm là “lên giường” ư? Carol chán nản: – Là vì trước khi lên… giường với thầy em nghĩ rằng em đã yêu thầy. – Ý em bảo, những hành động trên giường của tôi không làm thoả mãn em chứ gì? Tôi… Carol biết thầy sẽ đưa “mấy cô bạn gái” trước đó ra chứng minh, nên vội xua tay ngắt lời thầy: – Thôi thôi, thầy đừng đưa mấy cô bạn giả dối của thầy ra, em biết thầy lần đầu tiên với em, em cũng vậy. Chúng ta đừng nói những chuyện có tính kỹ thuật nữa, được chứ? – Vậy em phải nói rõ lý do? – Thầy Hạo buồn rười rượi. – Không thể nói thôi là thôi. Carol không hiểu tại sao thầy không chấp nhận lý do của cô đưa ra, cứ đòi “nói rõ lý do”. Carol đành nhắc lại: – Lý do là em không yêu thầy. – Em nói dối, nếu em không yêu… Thấy thầy quay lại điểm khởi đầu, Carol cảm thấy đầu đau muốn vỡ, vội cướp lời thầy: – Tại sao em lên giường với thầy, em đã nói rồi. Là vì trước khi lên giường với thầy em không biết mình không yêu thầy. Thầy định hỏi bao nhiêu lần nữa? Thầy Hạo sa sầm nét mặt, tỏ ra đau khổ và khó hiểu. Thầy lẩm bẩm: – Tôi cảm thấy đấy không phải là lý do của em, lẽ nào em không lên giường với người khác cũng không biết mình có yêu người đó hay không? Carol không biết trả lời thế nào, chợt nhớ đến câu nói của Linh Linh: “Thôi một ông anh còn khó hơn giữ ông anh cả chục lần”. Lúc bấy giờ Carol cứ nghĩ Linh Linh như mụ bán dưa, vừa bán vừa khen dưa của mình ngon, bây giờ xem ra đúng là như vậy. Khi bạn nói yêu anh nào đó, anh ta sẽ không hỏi tại sao, anh ta tiếp nhận không chút ngần ngại. Nhưng khi bạn nói bạn không yêu anh ta, anh ta sẽ khó lòng tiếp nhận, đòi bạn phải đưa ra cả chục lý do để thuyết phục anh ta. Điều này hoàn toàn ngược lại với tác phong con gái. Khi một người con trai nói với con người con gái “anh yêu em”, cô gái không dám tin, bắt anh chàng phải nói rõ lý do để thuyết phục cô. “Tại sao anh yêu em?”, “Anh yêu em ở điểm nào?”. Hôm nay anh nói rõ lý do, nàng cười, rất thoả mãn; nhưng hôm sau nàng lại hỏi, hỏi làm cho anh kia phát bực, bực đến độ hết yêu nàng. Đến lúc ấy nàng lại hỏi: “Tại sao anh không yêu em nữa?”. Trong chuyện chia tay, cả trai và gái đều nhất trí, bên bị bỏ rơi phải suy nghĩ khổ sở lắm, khổ sở truy hỏi: “Tại sao em (hay anh) không yêu anh (hay em) nữa? Anh (hay em) đã làm điều gì không phải?”. Có thể mục đích của những câu hỏi ấy là muốn: “Em (hay anh) bảo với anh (hay em), để anh (hay em) biết và sẽ sửa chữa”. Thật ra, không yêu không cần lý do, không yêu là không yêu, hỏi tại sao cũng không để làm gì, hơn nữa nếu cứ hỏi đối phương sẽ nói ra những điều làm tổn thương, cuối cùng người hỏi càng bị tổn thương nặng nề, đến độ thù hận mới không hỏi nữa. Cho nên chia tay phải làm cho cả hai cùng bị tổn thương, không còn tình nghĩa mới chia tay nổi. Thầy Hạo hỏi lại tại sao không yêu, Carol nói thẳng, không giấu giếm, lý do thật lý do giả, nghĩ gì nói nấy, nói cho đến khi thầy kêu lên “cô cút đi” mới thôi. Carol như trút được gánh nặng, “cút” ngay, không còn nghĩ đến chuyện của mình của thầy nữa. Học kỳ ấy môn tiếng Anh của Carol được tám mươi lăm điểm, lần đầu tiên trong nhiều năm điểm dưới chín mươi. Carol không hỏi thầy tại sao, chỉ thầm nghĩ, thầy với em thế là hết! Carol nhớ lại cảm giác với Jason, cảm thấy Linh Linh nói đúng, ít ra là trước mặt Jason. Cô nghĩ đến Liễu Thanh trong truyện Người này không có chuyện, đến lúc Liễu Thanh gặp được người yêu trong mộng Liễu Thanh mới trở thành lục địa xanh và một dòng suối mát. Cô muốn phát biểu ý kiến của mình, bày tỏ sự đồng tình và cổ vũ, nhưng cô biết lúc này phát biểu sẽ không tác dụng gì, vì tác giả không lật lại xem những ý kiến cũ. Nhưng trang mạng Làng tiểu thuyết cho bạn đọc một công cụ giao lưu trực tuyến gọi là Lời thì thầm, cứ ghi tên là có thể thông qua kênh Lời thì thầm để gửi thư. Cô đăng ký tên vào ID, tên gọi Mắt lạnh, ý muốn nói thờ ơ lạnh lùng. Cô biết mình không thờ ơ lạnh lùng, nhưng cảm thấy tác giả Sở Thiên kể chuyện với giọng điệu của người thờ ơ. Hơn nữa, người thờ ơ nhìn thế giới tương đối khách quan toàn diện, cô rất thích thú và cũng rất kính phục, cô cũng muốn thờ ơ nhìn cuộc đời. Cô không trực tiếp kể chuyện của mình với thầy dạy tiếng Anh Đổng Hạo, nhưng viết cảm nhận, thêm vào đấy mấy câu cổ vũ, khen ngợi, qua Lời thì thầm gửi cho Sở Thiên. Cô biết Sở Thiên có rất nhiều kênh, không có thời gian và công sức nào để trả lời, cô chỉ muốn nói ra những điều tác giả viết đã giúp cô được những gì. Thật bất ngờ, Sở Thiên trả lời qua Lời thì thầm, tuy chỉ vài câu đơn giản, cảm ơn cô cổ vũ và tín nhiệm, nhưng chỉ là Lời thì thầm của một tác giả mà cô khen ngợi và sùng bái, cô vẫn vô cùng phấn khởi. Cô quyết định gửi thêm một đoạn trải nghiệm cho tác giả, bởi đó là gánh nặng trong lòng nhưng lại không thể thổ lộ với ai. Cô cảm thấy Sở Thiên đã giúp mọi người giải toả nỗi buồn và khó khăn, phàm là những chuyện khó nói với bạn bè, người thân đều có thể nói với Sở Thiên, vì những gì tác giả viết chứng tỏ tác giả hiểu bạn. Hơn nữa, với tác giả còn cách nhau bởi một mạng không gian, không trông thấy nhau, nói sai cũng không sợ tác giả thấy mặt mình đỏ lên, cùng lắm là bỏ ID đó đi thay bằng ID khác, lại trở thành một hảo hán!