Đình Vân FULL

Chương 53

Khuôn mặt Thẩm Tế Nhật đỏ phừng hơn hẳn ban nãy, anh cố ngăn nụ hôn của Du Thiên Lâm: "Không được đâu, sẽ bị hai người họ nghe thấy đấy!" Du Thiên Lâm đang cắn tay anh, nghe vậy ngừng lại: "Nếu huynh sợ tiếng kêu của mình lớn hơn của mẹ Tư, thì đệ có cách hay này nè!" Du Thiên Lâm bước ra ngoài, Thẩm Tế Nhật chống mình trước bồn rửa tay, trông dáng vẻ xộc xệch của bản thân trong gương, lại nghe tiếng rên đứt quãng ấy nữa, làm thế nào cũng chả bình tĩnh nổi. Đáng nhẽ anh nên đi khóa cửa phòng tắm không cho Du Thiên Lâm vào, nhưng mà anh lại y như trúng tà, tâm trí toàn nghĩ tới Du Thiên Lâm sẽ có cách gì đó... Du Thiên Lâm quay về gian phòng, đi đi lại lại chốc lát thì có tiếng nhạc vang lên. Anh vừa theo ra đã thấy đúng là máy quay đĩa đặt cạnh cửa sổ đang phát bài "Thành cổ" của danh ca Bạch Oánh Oánh nổi tiếng nhất hiện nay. Ca khúc này cũng quen thuộc đối với Thẩm Tế Nhật, giọng hát của Bạch Oánh Oánh rất hay, vừa cất tiếng là làm người ta say mê. Anh đứng tại cửa phòng tắm, lắng nghe dư âm của tiếng ca cứ văng vẳng bên tai: "Mây trắng trôi xa xuân chẳng đợi, sắc thu đầy trời mới biết về." nom Du Thiên Lâm bước từng bước về phía anh. Trong mắt đệ ấy khát khao độc chiếm anh tiếp tục rừng rực tựa lửa giống như lúc nãy ôm nhau vậy, khiến anh vừa bối rối vừa có chút mê đắm. Suốt một năm nay, quả thật số ngày họ có thể ở bên nhau ít ỏi đến tội. Phần lớn thời gian Du Thiên Lâm phải nén tình cảm đối với anh, anh cũng phải nén nỗi nhớ Du Thiên Lâm. Cảm giác ấy kéo dài thực sự khó chịu lắm. Đặc biệt là khi anh chứng kiến Thẩm Quan Lan với Từ Yến Thanh son sắt cùng nhau đi hết con đường này và đôi bên đều chẳng chấp nhặt sai lầm đối phương, thì không thể không nói anh không bị ảnh hưởng. ====== Anh cũng chả nhớ rõ có bao nhiêu đêm bản thân mình ước muốn Du Thiên Lâm vỗ về. Cho dù anh chưa bao giờ ngỏ điều này với Du Thiên Lâm, nhưng không có nghĩa là anh chẳng nghĩ đến... Thế nên lúc Du Thiên Lâm kéo anh vào trong phòng tắm lần nữa, anh dường như điên rồi vậy, nghe theo Du Thiên Lâm cởi tuột áo xống trên người của nhau. Sau khi đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm nóng kia xối khắp đầu, anh liền không nhịn nổi mà đẩy Du Thiên Lâm áp lên tường chủ động hôn. Trước đây tình huống này đều do Du Thiên Lâm nắm toàn quyền. Đã hơn một lần Du Thiên Lâm đưa ra gợi ý để anh chủ động một tí, song anh chả làm được. May mà Du Thiên Lâm vốn hiểu tính nết anh, nói khéo vài lần rồi không nhắc lại nữa. Hôm nay cũng chẳng biết anh làm sao đó, vừa nãy hẵng còn phản đối cật lực, sợ bị nghe thấy tiếng. Bây giờ lại hệt như mất kiềm chế, miệng chỉ mới bắt đầu hôn bên trên đã mò mẫm xuống dưới, lần lần một đường dọc theo cơ ngực Du Thiên Lâm tới cơ bụng, ngón tay xoa mấy lượt lên lông mao giữa háng, cuối cùng cầm vật còn chưa hoàn toàn cứng hẳn, bao trùm trêu chọc thuần thục. Nước nóng giội cơ thể hai người ướt đẫm, kèm hơi nước mờ sương bao trùm phòng tắm. Du Thiên Lâm kinh ngạc trước sự chủ động của anh, dù rằng chả hiểu sao anh làm như thế, nhưng không hề ngăn anh. Dựa trên kinh nghiệm những bận trước Thẩm Tế Nhật khiêu khích nơi nhạy cảm của Du Thiên Lâm, rồi men theo cằm hắn liếm đến vùng yết hầu. Cảm nhận cánh tay Du Thiên Lâm khoát lên bả vai mình siết chặt, anh bèn há miệng ngậm lấy yết hầu, khẽ vuốt đùa bỡn bằng đầu lưỡi. Rất mau chóng đã khiến Du Thiên Lâm thở dốc liên hồi, vật trong lòng bàn tay căng trướng cưng cứng, anh tự giác bắt đầu gia tăng cọ xát. Chính bản thân anh cũng có ham muốn, nhưng mà ngày hôm nay dự định làm cho Du Thiên Lâm thỏa mãn trước. Thế là liếm xuôi theo xương quai xanh rồi tới ngực, cố gắng cắn hai núm vú vừa đỏ vừa sưng. Du Thiên Lâm hết chịu nổi anh tấn công chủ động như vậy, cảm giác mỗi một chỗ bị anh đụng chạm đều như có lửa thiêu đốt, vừa nóng vừa trướng, mong muốn tìm kiếm cấp bách một lối thoát. Nhìn anh vùi đầu trước lồng ngực mình dùng dằng quên ngửng, Du Thiên Lâm gian giảo thò tay xuống ngực anh, bấm hai viên đậu đỏ kia như thể trừng phạt, dụng lực vần vò vê nặn giữa các bụng ngón tay. Mỗi lần làm, chỗ đó của anh toàn bị Du Thiên Lâm chăm sóc quá độ, vì thế mà mẫn cảm vô cùng. Du Thiên Lâm mới nhéo mấy cái anh đã không chịu đựng được, ngón tay quờ đến gốc rễ của hưng phấn kia bóp vài lượt. Du Thiên Lâm ngẩng phắt đầu, chẳng ghìm nổi tiếng thét, buột miệng mà thốt ra. Rốt cuộc Thẩm Tế Nhật đã hòa được một ván, không khỏi đắc ý trong lòng, liền ngẩng đầu lên cười chê hắn: "Tiếng rên của đệ bất phân thắng bại ngang tài phải lứa với của người sát vách, quả không hổ là chị dâu cả của Quan Lan." Du Thiên Lâm biết anh cố tình nói như vậy, chả thèm tỉ thí trình võ mồm với anh, xoay chân một cái liền đẩy khiến anh dựa lưng vào tường. Anh còn nghĩ ngợi chưa hoàn thành nốt màn trêu đùa vừa rồi, Du Thiên Lâm đã chẳng chờ nổi, quỳ thấp trước mặt anh, hai tay xoa mông anh, ngậm vật giữa hông của anh vào miệng hầu hạ cho nó thức dậy. Đã lâu lắm rồi anh không tiến vào miệng đệ ấy, trong chớp mắt thân mình nhớ lại thứ cảm giác vui sướng đáng thẹn này. Đầu lưỡi kia mềm mại trơn nhẵn ẩm ướt, vừa nóng hổi vừa linh hoạt, liếm qua nơi đó của anh cảm tưởng như có kiến cắn. Khi đầu lưỡi dùi lỗ nhỏ trên quy đầu, loại cảm giác tê dại này càng chết người. Quả thực Du Thiên Lâm cực kỳ am hiểu cách thức làm anh thoải mái, sau hồi liếm vờn hóp miệng mút một lượt, cảm thấy anh sảng khoái đến mức thắt lưng tê rần, hơi sức lập tức bị rút nhẵn. Đôi chân phát run, anh chống bả vai Du Thiên Lâm khổ sở nói: "Không được...Đừng liếm, không chịu nổi..." Du Thiên Lâm ngước mắt ngó anh, trông thấy phản ứng của anh đúng thực là mạnh mẽ hơn bình thường, bèn đỡ anh ngồi xuống, ngón tay lợi dụng bôi trơn của nước chui vào đằng sau, bắt đầu nong rộng. Thẩm Tế Nhật tựa vào tường, nước nóng liên tục chảy xối xả xuống thân anh và Du Thiên Lâm. Vốn dĩ tắm nước nóng trong mùa đông đã đủ khiến con người ta thư thái cả về thể xác lẫn tinh thần, họ lại còn làm chuyện kích thích chớ nhìn như thế. Phản ứng của thân thể thêm nhạy bén so với ngày thường, ngay sau đấy anh đã giữ bàn tay Du Thiên Lâm đang bao bọc giữa hai chân mình, thở gấp tới nỗi chính bản thân còn nghe mơ hồ: "Cho vào đi..." Đổi làm lúc thường Du Thiên Lâm nhất định sẽ ghẹo anh dăm câu tầm phào, hỏi anh muốn đút vật gì vào. Bữa nay bị sự chủ động và thẳng thắn hiếm thấy của anh khiêu gợi, đầu óc toàn là ý nghĩ cày cấy đến khi anh xin tha chịu thua mới thôi. Vì vậy mà nhấc chân anh vác lên vai mình, người anh em nhắm chuẩn miệng huyệt đã thả lỏng bên dưới, thúc hông một phát là cắm vào. Cách lần ân ái gần đây nhất đã nhiều ngày, nhưng chỗ đó của Thẩm Tế Nhật tịnh không chặt khiến hai người phải khó chịu một chút nào. Du Thiên Lâm cúi người hôn môi anh, hỏi bên tai anh: "Sao lại dễ vào như vầy được? Khai mau, có phải bình thường lúc nhớ đệ huynh tự đút vào hay không?" Thẩm Tế Nhật bị hắn hỏi một câu khó xử, phía sau vô thức co rúm mấy lần. Vốn dĩ Du Thiên Lâm tính kìm xao động buộc anh trả lời, bị anh kẹp ngay thế này, tức khắc mất đi lý trí, ôm anh rồi thúc lên thun thút. Chẳng biết tự khi nào, cửa thông gió không còn truyền tới tiếng động từ cách vách, chỉ có giọng ca của Bạch Oánh Oánh hòa lẫn với tiếng thở hổn hển vọng quanh tai. Thoạt đầu Thẩm Tế Nhật vẫn nhớ phải nín, tuyệt đối không thể kêu thành tiếng, sau thì bị Du Thiên Lâm mò đến điểm nhạy cảm nhất trong cơ thể, bỗng chốc mất tự chủ. Nếu không phải Du Thiên Lâm hôn lên miệng anh kịp thời, chỉ e ngày mai Thẩm Quan Lan cũng nhìn anh bằng ánh mắt rối rắm. Cái tình của cảnh tương phùng sau tháng ngày tạm chia xa rất khác rất riêng, sẽ luôn nồng nhiệt hơn niềm nhớ thông thường. Dù cho nhớ kỹ sáng mai phải dậy sớm tìm nhà cho Thẩm Quan Lan, anh vẫn chả cách nào dùng lý lẽ bắt Du Thiên Lâm thôi dứt. Lần nào cũng thế cơn cao trào tiêu hồn thấu xương kia vừa thoái lui là lại bắt đầu một đợt tích tụ mới. Họ hoan ái tới bốn lần trong phòng tắm, tư thế gì cũng từng thử, lần thứ tư con mắt díp lại không mở nổi, song anh vẫn có thể cảm thụ thứ khoái cảm đắm chìm này toán loạn khắp mình mẩy. Sau khi Du Thiên Lâm giúp anh lau khô bằng khăn sạch, đặt vào trong chăn, anh gần như là ngủ mê mệt như chết ngay lập tức. Sáng ngày ra lúc tỉnh dậy, vật hư hỏng của anh dán sát với Du Thiên Lâm. Du Thiên Lâm vẫn thức giấc sớm hơn anh, coi bộ anh đã tỉnh ngủ, bèn đòi làm anh một lần nữa. Anh thừa hiểu phải đứng dậy ngay, không thể lại làm bậy, tuy nhiên chẳng có cách nào đủn người trên mình xuống. Sau cùng ngay cả vật đó của anh cũng chả bắn nổi, chỉ có thể đê mê tới run rẩy. Họ chưa bao giờ buông thả dục vọng như vậy. Du Thiên Lâm chậm chạp nằm sấp trên lưng anh không chịu nhỏm dậy, cắn vành tai anh tra hỏi tại sao anh lại đột nhiên bằng lòng chủ động. Anh vùi mặt vào gối đầu, chiếu theo tính tình xưa nay, hiện giờ nếu không thú nhận thì chắc chắn anh sẽ buông hai ba câu chống chế. Gương mặt kiên định quyết không thể thiếu người mình yêu của Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh bất giác hiển hiện trước mắt. Cứ nghĩ đến tình ý mà Du Thiên Lâm dành cho anh là lòng anh đâm áy náy. Nếu có thể, anh cũng rất muốn dứt bỏ tất thảy giống như Thẩm Quan Lan vậy, sống chỉ vì một người. Thế nhưng, anh có cơ hội này thật ư? Thấy anh không đáp, Du Thiên Lâm liền lật mình anh lại. Mắt Thẩm Tế Nhật hơi đỏ, anh không khóc, song một thoáng mất mát chẳng kiềm được trong cặp mắt đã bị Du Thiên Lâm nhìn thấu. "Huynh sao vậy?" Du Thiên Lâm xoa nhẹ khóe mắt anh: "Huynh có đau không?" Thẩm Tế Nhật thơ thẩn lắc đầu, vòng tay câu lấy cổ Du Thiên Lâm, chôn mặt vào hõm vai chả cho hắn nhìn: "Hôm qua đệ bảo mẹ huynh phải thỏa hiệp lần hai không khó. Vậy đệ có từng nghĩ tới, nếu mẹ huynh chết vẫn không chịu thỏa hiệp thì giải quyết thế nào không? Còn cả nhà đệ nữa, đệ là con trai độc đinh, dễ dàng như thế thiệt à?" "Đệ nói rồi. Huynh khỏi phải lo về gia đình đệ. Cha đệ đâu có kiểu tư tưởng cổ hủ lạc hậu này. Đợi thu xếp bên mẹ huynh xong xuôi đệ sẽ dẫn huynh về ra mắt trưởng bối." Du Thiên Lâm vuốt mớ tóc sau đầu anh, hạ giọng trầm trầm chấm dứt chủ đề mà không mất ngữ khí dịu dàng: "Đúng là chẳng thể hy vọng gì hơn vào Nhị đệ của huynh, nhưng không phải huynh còn một muội muội hay sao? Đệ sẽ kiến nghị với mẹ huynh, chỉ cần tuyển một chàng rể về ở rể giống chị gái của đệ là ổn rồi." Thẩm Tế Nhật đã từng ngẫm nghĩ việc hắn nói. Chỉ có điều dạo trước lúc trông chờ vào Thẩm Quan Lan hai người họ cũng thiết tưởng mọi sự sẽ vẹn toàn, rút cuộc vẫn là... Thẩm Tế Nhật rầu rầu rúc vào hõm vai Du Thiên Lâm thở dài, chỉ riêng với người trước mặt, anh mới thả cho mình có giây phút yếu lòng. Xem chừng anh vẫn chả muốn ngẩng đầu, Du Thiên Lâm bèn ôm anh thêm chốc nữa. Đến khi tiếng chuông điểm chín giờ ngân vang, Du Thiên Lâm mới hỏi một chuyện: "Nếu mẹ huynh chết vẫn không chịu đồng ý, thì huynh chắc chắn sẽ rời xa đệ đúng không?" Thẩm Tế Nhật im lặng. Du Thiên Lâm vốn đoán anh sẽ đáp đúng vậy, chẳng ngờ anh trả lời liền: "Huynh không biết nữa." Du Thiên Lâm mỉm cười, khều mặt anh làm anh phải nhìn thẳng mình: "Cuối cùng huynh đã có chút tiến bộ rồi." Thẩm Tế Nhật khó hiểu hỏi: "Hở?" Du Thiên Lâm hôn cái chóc lên môi anh, vui vẻ đúc kết: "Huynh coi đi. Nếu là trước kia huynh nhất định sẽ bỏ rơi đệ, giờ lại đổi sang không biết. Tiếp tục như vậy, chả phải sẽ thành không à?" Thẩm Tế Nhật chẳng giải đáp vấn đề này. Thứ nhất bởi chính anh cũng không xác định được Du Thiên Lâm nhận xét vầy có chính xác hay không, thứ hai là vì Thẩm Quan Lan tới gõ cửa. Anh nhớ đến tối qua Thẩm Quan Lan làm việc phóng đãng, nhưng việc khiến anh xấu hổ mất mặt hơn là bản thân cũng không giữ mình, thậm thụt với Du Thiên Lâm. Cho nên lúc nhìn Thẩm Quan Lan anh chỉ đành nghiêm mặt. Thẩm Quan Lan cũng biết ý tối qua làm chuyện đó không kín đáo, có khả năng Thẩm Tế Nhật đã nghe thấy thật. Cậu ta chẳng dám hỏi anh trai, chỉ qua bên kia nói xa nói gần với Du Thiên Lâm. Trái lại Du Thiên Lâm rất thẳng thắn, vỗ nhẹ vai cậu ta, bênh cái gì mà tuổi trẻ đều vậy cả, đánh rắm cũng có thể hiểu thông. Thẩm Quan Lan càng biết chắc hơn, thời gian tới không dám tùy tiện làm liều thế này nữa. Tìm nhà mất vài ngày ròng, chủ yếu là do Thẩm Tế Nhật định chọn cho em mình một chốn yên tĩnh, cấu trúc vững chãi, vị trí thuận tiện phòng ốc lại không tồi. Bắc Bình tấc đất tấc vàng, là đô thị có nhân khẩu thường trú đông nhất cả nước. Cho dù họ trả giá khởi điểm cao, vẫn khó tìm thấy căn nhà tốt như vậy. Hiện thời Hồ Tuyết Duy đã trở về, rủ Du Thiên Lâm và mấy người anh em bạn bè lớn lên cùng nhau tụ tập mỗi ngày, trong đấy bao gồm cả cậu bạn từ nhỏ của Du Thiên Lâm - Phương Cảnh Nguyên. Ngay từ đầu Du Thiên Lâm luôn kiếm cớ khước từ, hắn muốn ở nhà với Thẩm Tế Nhật, kết quả là bị Hồ Tuyết Duy chất vấn hắn quan tâm đến Thẩm Tế Nhật như thế để làm chi, có phải là có chuyện gì khuất tất giấu diếm bọn họ hay không trước mặt mọi người. Nói cho cùng đây vẫn là đất Bắc Bình, tuy hắn có thể lấp liếm tạm thời việc quay lại, song không có nghĩa gặp tin đồn gì cũng có thể dối gạt. Hắn sợ rằng bị người khác phát hiện sớm chuyện với Thẩm Tế Nhật sẽ rước lấy phiền hà vớ vẩn, nên buộc lòng theo Hồ Tuyết Duy ra ngoài uống rượu liền ba tối. Hai hôm đầu Thẩm Tế Nhật đều lên giường ngủ sớm bởi vì ban ngày mệt nhọc. Đêm thứ ba, anh ngủ tới nửa đêm thì khát nước, định bụng đi uống nước, thế rồi trông thấy ánh sáng chói bên ngoài màn che cửa. Anh ở gian phòng trên tầng ba. Quanh đây vắng vẻ, đêm xuống ngay cả đèn đường cũng tôi tối. Sao lại có ánh sáng rực như này? Anh hiếu kỳ vén bức màn, phát hiện một con xe màu đen có rèm quây đang đỗ tại cổng chính dưới nhà. Ánh sáng đó bắt nguồn từ ngọn đèn pha của xe con. Anh nhận ra con xe ấy. Ba ngày nay Hồ Tuyết Duy qua tìm Du Thiên Lâm đều bằng chiếc xe này. Anh đang suy đoán xem có phải Hồ Tuyết Duy tiễn Du Thiên Lâm về đến nhà hay không, thì nhìn thấy cái xe kia rung lắc. Anh tưởng mình hoa mắt, hai mắt nhìn chòng chọc, con xe lại rung rung. Tuy nhiên anh không muốn xuống dưới đấy, chỉ cảm thấy lạ lùng, tại sao anh đứng lì ở cửa sổ mất vài phút mà người trong xe vẫn chưa ra khỏi. Anh mẩm nghĩ có lẽ Hồ Tuyết Duy cũng uống say cần phụ giúp, nên khoác thêm quần áo xuống tầng coi. Lúc này đã là hơn hai giờ sáng, người hầu quản gia đều ngủ cả. Anh khơi ngọn đèn ở tầng một, thay dép bông ra ngoài, cuối cùng còn chưa giẫm lên bậc cửa đã sững sờ lặng câm. Chả biết tự khi nào cửa xe bị mở hếch, hai người ngồi ghế sau chen chúc dính sát vào nhau. Từ góc nhìn của anh, đây là hai người đàn ông, trong đó một người ngồi cưỡi lên đùi người còn lại, đang hôn hít ôm ấp say sưa.