Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 345 : Thu hoạch đầu tiên

Bước qua cánh cổng đá, cảnh tượng đầu tiên hiện ra trước mắt mọi người không giống cái gì tông môn huy hoàng mà chỉ có một mảnh hoang vu vô tận, trong tầm quan sát ngoại trừ đất đá bị phong hóa ra hầu như không có sinh vật sống tồn tại. Điều này… khiến rất nhiều người bất ngờ, nhất là những tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần không khỏi ngỡ ngàng hụt hẫng, trong đầu bỗng nổi lên câu hỏi nơi này thật sự có cái gì đáng giá để tranh đoạt sao? May mắn nồng độ linh khí ở đây dày hơn Hỏa Minh Quốc một chút mới khiến bọn họ có động lực đi tiếp, từ đó không có ai nhận ra rằng đường trở ra đã bị đóng lại, tất cả chỉ nghĩ lối ra và lối vào nằm ở hai địa phương khác nhau mà thôi. Ngay cả Hiên Phượng cũng có thắc mắc như trên, sau một lúc bay theo Lâm Phong nàng không nhịn được lên tiếng hỏi: -Nãy giờ chúng ta đã đi được hơn mười dặm vẫn không thấy gì ngoài đất đá, chỗ này có thật là tông môn truyền thừa hay không a. Lần này người trả lời là Vũ Ngưng: -Ta nghĩ không sai đâu, ngươi không cảm nhận được chứ nơi này có hương vị rất giống với Thần Nguyên Mộ Địa, đồng nghĩa khả năng chúng ta đi vào bên trong của một viên thiên ngoại vẫn thạch là rất cao. Mà chỉ có tông môn lớn mới đủ sức cải tạo viên thiên thạch vững chắc như Hắc Tinh Đấu. -Hơn nữa phòng đấu giá đã nói Hắc Tinh Đấu rơi xuống Ngũ Hành Tinh từ rất lâu, lại bị phong bế hoàn toàn dẫn đến tình trạng có linh khí nhưng không có sinh khí, kiến trúc hay sơn phong qua thời gian dài bị phong hóa thành hình dạng này không có gì khó hiểu cả. Ở bên cạnh, Lâm Phong nói với Hiên Phượng: -Chẳng phải mấy chữ “Hắc Tinh Tông” bên ngoài cánh cổng đá đã nói rõ vấn đề này rồi sao? Ngươi nên học Vũ Ngưng ở điểm luôn giữ bình tĩnh phân tích tình huống, đừng có gặp chuyện gì cũng vội vàng hấp tấp. Nghe vậy Hiên Phượng bĩu môi nói: -Ta không hiểu văn tự viết trên đó a, đâu phải ai cũng như ngươi rảnh rỗi đi học văn tự cổ. Đối với lời biện hộ trên Lâm Phong chỉ lắc đầu cười cười, hắn biết Hiên Phượng không phải kẻ ngốc, dù không hiểu văn tự cổ nàng vẫn có thể đoán được một hai, chỉ là do có hắn bên cạnh “suy nghĩ giùm” nên nàng hơi lười động não một số vấn đề nhỏ. Đi thêm ba canh giờ nữa, rốt cuộc ba người cũng gặp được một tòa kiến trúc cung điện còn sót lại, tuy không toát lên vẻ sáng bóng nhưng kiến trúc có thể trụ lại qua mười mấy vạn năm đương nhiên không phải hạng bình thường, đoán chừng nó là một trong những nơi rất trọng yếu của Hắc Tinh Tông. Đứng trước cung điện, Hiên Phượng hào hứng nói: -Hy vọng đây là bảo khố của Hắc Tinh Tông a. Lâm Phong lắc đầu: -Ngươi mơ mộng quá rồi, làm gì có bảo khố nào trưng ra giữa đường như vậy. Trên tấm bảng kia có ghi Tinh Đan Điện, nếu ta đoán không lầm đây hẳn là nơi luyện đan của Hắc Tinh Tông, ngoài ra bên trong có lẽ chỉ có một thứ đáng giá để thu hoạch. Nghe vậy Hiên Phượng lập tức phản bác: -Ta không đồng ý, đan phòng của một tông môn là nơi chứa rất nhiều đan dược trân quý, có đôi khi đan phòng so với bảo khố còn đáng giá hơn a. Lâm Phong giải thích: -Trong các loại bảo vật thì linh đan linh dược là thứ khó bảo quản nhất, ngươi nghĩ qua mười mấy vạn năm linh đan linh dược có thể tồn tại sao? Thứ duy nhất còn lại trong đan phòng chỉ có thể là lò luyện đan, hy vọng mấy tên Hợp Thể đi trước không có hứng thú với đan phòng này. Lời nói là thế, nhưng Lâm Phong khá có nắm chắc mấy tên kia không có hứng thú vì hắn cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú, chẳng qua hắn muốn kiếm một cái lò luyện đan tốt cho Tuyết luyện tay mới dừng lại, chứ dùng lò luyện đan cấp thấp căn bản không luyện chế được ngũ phẩm linh đan. Nói xong Lâm Phong mở ra thần đồng tiến vào Tinh Đan Điện, đúng như Hiên Phượng nói, đan phòng là một địa phương rất nhạy cảm của tông môn, những nơi như thế thông thường sẽ có các loại thủ đoạn bảo vệ tránh bị người xâm nhập. Tuy trên lí thuyết có rất ít thủ đoạn có thể tồn tại sau từng đó thời gian nhưng cẩn thận một chút không bao giờ là thừa. Dưới tầm nhìn của thần đồng, Lâm Phong thấy rất rõ ràng quy mô của Tinh Đan Điện, mặc dù chưa chứng kiến qua tông môn nào thiên về luyện đan nhưng Lâm Phong nghĩ cả cái Mạc Đan Tông gì gì đó so với một cái Tinh Đan Điện kém rất xa. Điển hình là Tinh Đan Điện có vô số phòng luyện đan lớn nhỏ, mỗi một phòng đều được đặt một cái lò luyện đan tam phẩm, thậm chí có vài phòng còn có cả lò luyện đan tứ phẩm, tổng cộng hết lại sẽ được một con số tài phú vô cùng khủng bố. Đáng tiếc, lò luyện đan tam phẩm tứ phẩm không qua được thời gian ăn mòn, tất cả đều hư hại hết cả. Về phần linh đan linh dược càng không cần đề cập tới nữa, có mấy lần Hiên Phượng gặp phải vài lọ chứa đan dược rải rác nhưng vừa chạm vào chúng nó liền hóa thành tro bụi chứng minh lời Lâm Phong nói lúc trước hoàn toàn đúng. Có một điều đáng chú ý đó là nơi đây có cả vết tích chiến đấu, Lâm Phong vừa đi vừa nghĩ: -Dựa vào quy mô của Tinh Đan Điện thì Hắc Tinh Tông là một tông phái rất mạnh, sợ rằng Hắc Tinh Tông phải có ít nhất ba Vấn Đạo tọa trấn, rốt cuộc là kẻ nào đủ khả năng để xóa xổ Hắc Tinh Tông đây. Thật, Lâm Phong dám chắc Hắc Tinh Tông là bị người xóa sổ chứ không phải tự thân lụi tàn, mà ở Nhân Giới thì Vấn Đạo đã là đỉnh phong, một tông môn có tới ba Vấn Đạo vẫn bị người tìm tới tận cửa diệt sạch là chuyện khó khăn đến bực nào? Tạm không nghĩ tới chuyện đó nữa, rất nhanh Lâm Phong đã dẫn nhị nữ tới được một căn phòng ở tầng cao nhất của Tinh Đan Điện, khá bất ngờ rằng trước căn phòng này vẫn có một cái trận pháp phòng hộ cấp bảy đang được kích hoạt. Tuy nhiên cái trận pháp kia không phải quá hoàn hảo khiến cấp độ của nó giảm xuống rất đáng kể, đến mức kể cả Hiên Phượng cũng phá được chứ đừng nói đến Lâm Phong, hắn chỉ dùng một cái phất tay đã giải quyết xong rồi. Trận pháp bị phá, cửa phòng mở ra, kèm theo một cỗ dược hương khá nồng nặc bay ra ngoài, có điều do thời gian đã quá lâu nên cỗ dược hương đó không khác gì một loại khí cực độc có thể giết chết cả tu sĩ Hóa Thần trung kì trong nháy mắt. Nhưng với sự bảo vệ của Lâm Phong thì nhị nữ phía sau không gặp phải bất kì thương tổn nào. Hiên Phượng cảm thán: -Nguy hiểm thật, đổi lại là ta có phá được trận pháp cũng không phản ứng kịp mà chết dưới khí độc. Lâm Phong nói: -Chính vì vậy ta mới để ngươi đi cùng để tích lũy kinh nghiệm. Nghe những lời này Hiên Phượng hơi buồn một chút, nàng hiểu ý Lâm Phong rằng hắn sẽ không mang theo nàng mãi, trừ phi nàng tiến bộ nhanh bằng hắn mới có thể đồng hành chung vì kẻ địch của hắn quá mạnh, nhưng nàng biết khả năng này rất khó xảy ra. Những gì nàng có đều do hắn ban tặng, nàng đuổi kịp được hắn sao? Đáp án là có nếu nàng may mắn nhận được truyền thừa khủng bố nào đó trên Thiên Giới, nhưng chung quy lại nàng vẫn phải cách xa Lâm Phong một đoạn thời gian rất dài vì chắc chắn Lâm Phong sẽ lên được Thiên Giới trước nàng. Cảm nhận được tâm tình Hiên Phượng xuống dốc, Lâm Phong nói: -Đừng nghĩ nhiều, không phải ta cố tình đuổi ngươi đi mà là tình thế không cho phép a. Hơn nữa không đồng hành chung không có nghĩa vĩnh viễn không gặp lại, nhưng ít nhất ngươi phải còn sống thì trong tương lai chúng ta mới có thể gặp lại được chứ, đúng không? Nghe vậy Hiên Phượng gật đầu: -Ta biết ngươi không cố ý, chỉ là ta rất muốn giúp ngươi một tay nhưng lại không đủ lực khiến ta cảm thấy hơi buồn bực thôi. Bất quá ngươi yên tâm đi, ta không vì vậy mà nản lòng đâu, ngươi cứ chờ xem ta nhất định sẽ vượt qua được ngươi. Lâm Phong cười cười: -Ta tin ngươi có thể làm được. Thôi, mau vào xem có gì đáng giá nào. Vừa bước vào phòng, đập vào mắt Lâm Phong đúng thật là một cái lò luyện đan cực kì lớn bị đổ xuống nằm lăn lóc giữa phòng, bất quá cái lò luyện đan đó vẫn hoàn hảo vô cùng, và qua một lúc xem xét Lâm Phong không thể thẩm định được phẩm cấp của nó, có lẽ nó còn hơn cả ngũ phẩm. Lâm Phong gật đầu hài lòng: -Đồ tốt a. Lúc này Hiên Phượng cũng kiếm được một cái hộp màu đen hình vuông, nàng chạy lại đưa cho Lâm Phong nói: -Ngươi xem thử trong đây có cái gì đi, nó là thứ duy nhất ta chạm vào không biến thành tro bụi trong căn phòng này. Tiếp nhận hộp đen, Lâm Phong lần nữa kích hoạt thần đồng xem xét, ba giây sau hắn trả lời Hiên Phượng: -Bên trong là một viên đan dược ta không biết tên, còn cái hộp này là một loại phong ấn cực kì cao cấp giúp bảo quản đan dược không bị hư hại, đoán chừng viên đan dược bên trong phải đạt tới lục phẩm hoặc thất phẩm, về phần tác dụng cụ thể phải đợi giải khai phong ấn mới biết được. Hiên Phượng nói: -Vậy ngươi giữ lấy đi, dù sao hiện tại đan dược lục phẩm thất phẩm đối với ta quá xa xỉ, có phục dụng cũng không tiêu hóa được hết dược lực. Lâm Phong lắc đầu: -Trong tương lai ta có nắm chắc luyện được đan dược lục phẩm thất phẩm, còn ngươi thì rất khó, vậy nên giải xong phong ấn ta sẽ đưa cho ngươi đan dược, ít nhất nó có thể làm tiền đề giúp ngươi đuổi kịp ta nhanh hơn, sau đó ngươi mới có thể giúp ta một tay được chứ. Nghe vậy Hiên Phượng khẽ nói: -Cám ơn. Lời cám ơn này là thật lòng chứ không phải khách khí, Hiên Phượng biết Lâm Phong cũng rất muốn viên đan dược kia, hắn là người muốn đề cao tu vi nhanh hơn ai hết, nhưng đến cuối cùng hắn lại để dành cho nàng, điều đó chứng tỏ Lâm Phong xem trọng nàng còn hơn cả việc sớm báo được thù. Hơn nữa có thể luyện và thành phẩm là hai thứ chênh lệch rất lớn, muốn luyện được một viên linh đan thất phẩm không biết phải hao phí hết bao nhiêu linh dược thất phẩm đâu, mà linh dược thất phẩm trân quý vô cùng, sợ rằng có gom hết linh dược trong kho của cả Ngũ Đại Đế Quốc cũng chưa chắc đã đủ để luyện được một viên. Không cám ơn, nàng không chịu được. Lâm Phong cười nói: -Được rồi, đợi ta luyện hóa xong cái lò luyện đan này rồi chúng ta cấp tốc lên đường, nếu không Tinh Thần Hắc Minh Diễm bị người khác chiếm trước thì quá đáng tiếc. Nói xong Lâm Phong bắt tay vào luyện hóa lò luyện đan vì cái lò luyện đan này bắt buộc phải trải qua luyện hóa mới thu vào được nhẫn trữ vật, đây là dấu hiệu của đồ vật cấp cao giống Hỗn Độn Dương Quang Thiết nên Lâm Phong không thấy lãng phí thời gian vào việc này. Mà thực tế việc luyện hóa cũng không tốn nhiều thời gian lắm, dù sao chủ nhân đời trước của lò luyện đan đã tử vong rất lâu, cộng thêm thực lực của Lâm Phong đâu còn là Kết Đan viên mãn như ngày xưa, chỉ sau mười lăm phút hắn đã luyện hóa thành công. Sau đó ba người tiếp tục lên đường hướng tới địa phương hỏa nguyên tắc nồng nặc nhất.