Đỉnh Phong Chí Tôn
Chương 249 : Lục dực thiên sứ
Vừa bước vào phạm vi phòng trung tâm Lưu Linh liền ngửi được một mùi hương dịu nhẹ, mùi hương kia không những thơm mà còn đem đến cho người ta cảm giác thoải mái vô cùng, chỉ mới hít vào một chút đã khiến toàn thân Lưu Linh run lên thư sướng giống như một vài bệnh kín “được” để lại trong quá trình tu luyện đang dần dần biến mất.
Thoải mái là vậy nhưng Lưu Linh không lỗ mãng hấp thu thêm loại hương thơm kia, tu luyện tới Nguyên Anh hậu kì không có ai là kẻ bất cẩn, trên thế giới này không phải cứ “thơm + dễ chịu” liền là thứ tốt, mà dù cho có tốt đi nữa cũng phải hỏi ý kiến Lâm Phong mới được, ít nhất Lưu Linh biết hương thơm này có liên quan tới Lâm Phong.
Nghĩ tới đây trong đầu Lưu Linh hiện lên hai từ “dược hương” – một loại hương thơm linh dược được sinh ra khi tinh luyện hoàn mỹ linh dược thành tinh hoa linh dược không chứa chút tạp chất nào, hoặc luyện chế thành công linh đan phẩm cấp thượng phẩm trở lên cũng có thể sinh ra dược hương.
Có điều Lưu Linh xuất thân khá cao đã tiếp xúc với dược hương sinh ra từ tứ phẩm linh đan mấy lần nhưng chưa từng gặp qua loại dược hương nào có hiệu quả trực tiếp như ở đây khiến nàng không chắc chắn lắm, phải là dược hương từ lục phẩm hay thất phẩm đan dược mới có công hiệu này?
Ở Ngũ Hành Tinh có người luyện chế được lục phẩm thất phẩm đan dược sao? Không có, nếu có không thể nào còn chưa bị phát hiện, lại nói lục phẩm luyện đan đại sư hay thất phẩm luyện đan tông sư sẽ mạo hiểm chạy tới Ám Lâm tràn đầy mùi vị âm mưu sao, càng không có khả năng.
Hơn nữa cảnh tượng trước mắt càng khiến Lưu Linh không dám chắc đây có phải dược hương hay không, trước mắt nàng là một khu vực trăm trượng được bảo phủ bởi một loại “sương mù” nhàn nhạt, hương thơm kia chính là xuất phát từ màn sương mù này.
Dược hương gì lại khủng khiếp tới mức hóa thành sương mù thực chất a, nghe cũng chưa từng nghe qua chứ đừng nói nhìn thấy, quá phi thực tế rồi.
Mặc kệ, Lưu Linh quyết định hỏi Lâm Phong để xin phép hắn cho nàng hấp thu “sương mù”, sương mù này đối với nàng rất có lợi, chỉ ngửi mùi phát tán ra bên ngoài đã có cảm giác tai họa ngầm được chữa trị trực tiếp hấp thu lại còn ghê gớm đến cỡ nào.
Đừng nhìn các thiên tài như nàng dùng thời gian chưa tới trăm tuổi tu luyện tới Nguyên Anh hậu kì liền cho rằng điều đó là tốt, cái này chỉ đúng tám phần thôi, thời gian tu luyện ngắn tu vi lại cao không đồng nghĩa căn cơ bất ổn nhưng trong cơ thể tai họa ngầm không có năm cái cũng có ba cái, nếu không giải quyết triệt để tại họa ngầm tốc độ tu luyện sau này liền giảm xuống nhiều lắm.
Tuy chưa đến mức bỏ gốc lấy ngọn nhưng tốc độ tu luyện bị giảm không phải chuyện gì vui vẻ a, có cơ hội chữa trị mà còn không nắm bắt lấy không phải tu sĩ rồi.
Có quyết định Lưu Linh liền lên tiếng hỏi:
-Tiền bối, đây là dược hương sao?
Nghe Lưu Linh gọi bản thân một tiếng “tiền bối” một cách tự nhiên Lâm Phong liền biết nàng đang nghĩ hắn là một vị tiền bối Hóa Thần kì áp chế tu vi trà trộn vào Ám Lâm, một lần nữa Lâm Phong phải công nhận Lưu Linh có lối tư duy rất tốt, cách hành xử cũng rất hợp lí.
Lâm Phong không biết ngay từ lúc đầu Lưu Linh đã biết chuyện ở Ám Lâm có Hóa Thần kì trà trộn vào hay mới suy đoán ra sau sự kiện Ám Điện nhưng đúng là có Hóa Thần kì tiến vào Ám Lâm thật, và con số Hóa Thần kì ở Ám Lâm có thể lên tới mười người.
Không nói đâu xa, ở Ám Điện có tới ba Hóa Thần kì cải trang thành Nguyên Anh sơ kì trung kì bị Ma Tướng giết trước khi Lâm Phong chạy tới phòng trung tâm, có lẽ Ma Tướng sợ xảy ra biến cố nên không để Hóa Thần kì có cơ hội bộc phát mà giết ngay từ đầu cho chắc ăn.
Cô nàng này… rất thông minh, có điều nàng đoán sai rồi, hắn không phải Hóa Thần tiền bối nhưng Lâm Phong cũng không phản bác, ngược lại trong mắt Lâm Phong lộ ra một tia cao thâm mạt trắc gật đầu xác nhận, cứ để nàng nghĩ hắn là Hóa Thần kì hắn càng có lợi trong việc che giấu thân phận.
-Ừ, ta nói luyện linh đan không phải nói chơi, luyện mấy nghìn lô đan dược sinh ra dược hương không phải chuyện gì lạ.
Thấy Lâm phong không phản bác Lưu Linh càng tin tưởng Lâm Phong là Hóa Thần kì tiền bối hơn, thủ đoạn Lâm Phong bày ra trấn áp ma tộc “huyết tế” không phải thứ Nguyên Anh kì có thể làm được, nàng không biết đệ thập trùng thiên là gì, cũng không thấy đệ thập trùng thiên nhưng cảm giác được thiên địa có điểm khác biệt, chỉ có Hóa Thần kì trở lên mới tác động vào được thiên địa.
Nàng rất tin vào cảm giác của mình, có khi… Lâm Phong còn là một vị lão tổ trà trộn vào Ám Lâm a.
Tuy nhiên Lưu Linh hơi hụt hẫng với đáp án này, cảm giác hiện tại giống như “vừa gặp đã phải chia tay” người mang đến cho nàng cảm xúc rung động đầu đời, bởi vì nàng nhất quyết không trao thân cho một vị tiền bối, dù Lâm Phong thật muốn nàng cũng không cho, cùng lắm là chết.
Đây là tự tôn của nàng, nàng đã biết chắc Lâm Phong không phải yêu nàng thật lòng, ánh mắt trước đó đơn giản là Lâm Phong diễn quá thật, nếu bây giờ Lâm Phong nói hắn muốn nàng đó cũng chỉ là để làm hắn thỏa mãn chứ không phải tình yêu, nàng không chấp nhận điều đó.
Không suy nghĩ về thân phận Lâm Phong nữa, cũng không suy nghĩ việc Lâm Phong có muốn hay không, Lưu Linh ôm quyền xin phép:
-Tiền bối, vãn bối to gan muốn xin tiền bối cho vãn bối hấp thu trực tiếp dược hương bên trong màn sương mù, dược hương này rất có ích với vãn bối.
Lưu Linh che giấu cảm xúc rất kĩ nhưng không qua mắt được Lâm Phong, đổi lại một Hóa Thần kì khác nếu biết Lưu Linh có ý nghĩ hụt hẫng thất vọng sẽ rất tức giận nhưng Lâm Phong không sao cả, thực chất Lâm Phong cũng không có ý định làm gì Lưu Linh, cứ coi như không biết đi.
Ngược lại Lâm Phong còn rất thưởng thức Lưu Linh, một Nguyên Anh có dũng khí từ chối một Hóa Thần là một chuyện rất hiếm gặp, chỉ có người thà chết chứ không chịu khuất nhục mới làm được, bất quá Lâm Phong vẫn từ chối, hắn không muốn Lưu Linh nhìn ra điểm đặc biệt ở tam nữ.
-Ngươi theo ta làm xong việc ta sẽ có thù lao cho ngươi còn tốt hơn dược hương này, dù sao dược hương này chỉ là dược hương nhất phẩm, tác dụng không phải đặc biệt tốt.
Nghe vậy Lưu Linh không lên tiếng xin nữa, nàng biết có xin cũng không thay đổi được kết quả, nàng không phải luyện đan sư không có nghĩa nàng không hiểu dược hương là gì, nàng căn bản không tin tưởng lời Lâm Phong nói đây là dược hương nhất phẩm, nếu linh dược nhất phẩm có thể tạo ra được dược hương bá đạo như này cần gì luyện chế đan dược cao cấp đâu?
Bởi vì dược hương không phải thứ có thể dùng lượng làm biến đổi chất, dược hương nhất phẩm rất yếu ớt và tiêu tán rất nhanh, có luyện một vạn gốc linh dược nhất phẩm thậm chí nhị phẩm cũng không cách nào tạo ra tràng cảnh dược hương hóa thành sương mù thực chất, lời Lâm Phong nói ra chỉ để nàng biết khó mà lui.
Kiến thức của Lưu Linh không sai, chẳng qua không áp dụng lên người Tuyết được thôi, Tuyết là người duy nhất Đan Mạch vẫn có thể luyện đan, nàng cũng có thể thông qua Đan Mạch tích lũy dược hương trong thời gian mấy ngày không tiêu tán, kể cả dược hương nhất phẩm.
Cứ như vậy tích tiểu thành đại sau hai ngày tinh luyện hoàn mỹ hơn vạn gốc linh dược liền hình thành một khu vực trăm trượng được bao phủ bởi dược hương nồng đậm, ngoài ra trong dược hương có cả đan khí dung nhập nên hiệu quả so với dược hương sinh ra từ luyện chế một viên tứ phẩm hay ngũ phẩm linh đan còn tốt hơn.
Bỏ qua chuyện dược hương, Lâm Phong mang theo Lưu Linh đi về phía một góc phòng trung tâm - nơi Lâm Phong đặt hộp hoàng kim cách xa khu vực dược hương một đoạn, hắn không muốn động tĩnh bên này ảnh hưởng tới tam nữ, hắn biết Tuyết đang thông qua cảm nhận dược hương để hoàn thiện nhân sinh đan ý.
Tới nơi Lâm Phong nhặt hộp hoàng kim lên đưa cho Lưu Linh nói:
-Chắc ngươi cũng biết nhẫn trữ vật không chứa được cái hộp này, trải qua tìm hiểu ta được biết chỉ có sử dụng quang linh lực mới có thể luyện hóa được nó, đây cũng là lí do ta muốn tìm người hiểu về quang linh lực, ngươi có tu luyện quang thuộc tính hay không?
Tiếp nhận hộp hoàng kim, Lưu Linh không trả lời mà dùng hành động biểu đạt ý tứ, trước giờ ngoại trừ tu luyện âm thầm ra nàng chưa để bại lộ quang linh lực lần nào, nàng không rõ quang linh lực của nàng có thể giúp được Lâm Phong hay không, thử một chút mới trả lời Lâm Phong được.
Hơn nữa chủ động làm việc sẽ để lại ấn tượng tốt, nàng khá mong chờ “thù lao” từ Lâm Phong, nàng không tin dược hương kia là dược hương nhất phẩm nhưng vế sau “thù lao không thua dược hương” nàng lại tin tưởng.
Lưu Linh tập trung tinh thần, nàng điểm lên người vài cái mở ra phong ấn linh căn, phong ấn khai mở, sau lưng nàng hiện ra hư ảnh một đôi cánh màu trắng, khí chất trên người nàng theo đó biến đổi mang theo một chút mùi vị “thần thánh”, lúc này Lưu Linh nhìn qua rất giống với hình tượng thiên sứ ở địa cầu.
Sau đó Lưu Linh thông qua bộ công pháp thứ hai nàng luôn giữ bí mật chưa nói với ai chuyển linh lực trong cơ thể từ thủy hệ linh lực nữa thành quang hệ linh lực rót vào hộp hoàng kim, đương nhiên quá trình chuyển đổi kém xa so với Thiên Biến Vạn Hóa Pháp, Lưu Linh phải mất gần hai mươi giây mới chuyển đổi xong.
Đồng thời… Nguyên Anh của Lưu Linh cũng không biến đổi hoàn toàn thành Quang Anh, nó vẫn là Thủy Anh, chỉ là được bọc thêm một màng ánh sáng mỏng bên ngoài.
Ở một bên quan sát Lưu Linh biến hóa Lâm Phong khá vui vẻ, tuy không hiểu lắm nhưng nhìn uy thế Lưu Linh bày ra chắc hẳn quang linh lực của Lưu Linh không phải dạng tầm thường, có lẽ khả năng luyện hóa được hộp hoàng kim không còn là bảy thành mà đã đạt tới tám thành chín thành.
Đây là chuyện tốt a, hộp hoàng kim gần như đã là vật trong tay rồi.
Cùng lúc với Lưu Linh mở ra “trạng thái thần thánh”, trong thức hải của Lâm Phong, Tang Thụ khá bất ngờ nói:
-Ồ, không ngờ lại có nhân loại mang huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ, tuy huyết mạch không thuần túy lắm chỉ mở được hai cánh mờ ảo nhưng thành tựu tương lai có lẽ không thấp.
Lời Tang Thụ nói ra khiến Lâm Phong hơi tò mò hỏi lại:
-Lục Dực Thiên Sứ là gì?
Tang Thụ giải thích:
-Trong giới nhân loại muốn tìm được một người có quang linh căn thuần túy vô cùng khó khăn nhưng có một tộc quần khi sinh ra luôn mang quang linh căn thuần túy gọi là Lục Dực Thiên Sứ, tộc nhân Lục Dực Thiên Sứ tu luyện vô cùng nhanh, dưới Vấn Đạo thì Lục Dực Thiên Sứ tiến giai so với tu sĩ nhân loại nhanh hơn nhiều.
-Đồng thời tu luyện quang thuộc tính sẽ đem lại chiến lực mạnh hơn bình thường một điểm, lấy ngươi làm chuẩn thì một Nguyên Anh trung kì huyết mạch “nhị dực” từ tộc quần Lục Dực Thiên Sứ đã có thể đánh ngang tay với ngươi dưới điều kiện ngươi không kích hoạt thần đồng.
-Lục Dực Thiên Sứ mang tên “lục dực” nhưng phần lớn tộc nhân Lục Dực Thiên Sứ đều không có cánh nào, hình dáng cũng không khác biệt nhân loại nên rất khó phân biệt, trừ phi họ để lộ ra cánh hoặc tiến vào trạng thái chiến đấu, cô gái này chắc hẳn có cha hoặc mẹ một người là Lục Dực Thiên Sứ tộc nhân và một người là nhân loại.
-Thông thường Lục Dực Thiên Sứ rất hiếm ở chung với tộc quần khác. Thứ nhất họ tự xem mình cao quý xem thường hết thảy các tộc quần khác, thứ hai tinh huyết Lục Dực Thiên Sứ là một loại thuốc đại bổ gia tăng thọ nguyên và khả năng cảm ngộ cho người khác, đi ra ngoài mà để người khác phát hiện bản thân là Lục Dực Thiên Sứ sẽ bị săn đuổi gắt gao nên ta khá bất ngờ khi thấy một nhân loại mang huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ.
-Nhìn chung Lục Dực Thiên Sứ là một tộc quần được “thế giới chúc phúc” có rất nhiều lợi thế nhưng cũng khá khổ sở, ngoại trừ khối thánh địa Thiên Sứ Cực Tinh ở Đông Thiên ra có rất ít nơi được coi là an toàn đối với tộc nhân Lục Dực Thiên Sứ.
-Ông… ông.
Trong lúc trao đổi với Tang Thụ biến cố đã xuất hiện, theo quang linh lực được quán chú ngày càng nhiều đột nhiên hộp hoàng kim xuất hiện run rẩy như bị kích thích điên cuồng hấp thu quang linh lực từ Lưu Linh, Lưu Linh muốn rút tay ra cũng không được, chỉ trong hai giây lượng linh lực trong cơ thể nàng đã bị rút mất một phần ba, sắc mặt nàng biến trắng bợt.
Cứ đà này hút hết linh lực có lẽ hộp hoàng kim sẽ hút luôn Nguyên Anh của nàng, Lưu Linh… gặp nguy hiểm.
Thấy vậy Lâm Phong ngay lập tức điều động hỗn độn chi tâm phun ra hỗn độn chi khí làm mồi nhử chuyển hướng mục tiêu của hộp hoàng kim sang bản thân, đồng thời liên tục lấy tay điểm lên cơ thể Lưu Linh phong ấn linh lực của nàng lại nhằm cưỡng ép cắt đứt đường vận chuyển công pháp tạm thời.
May mắn cách này có hiệu quả, Hỗn Độn Dương Quang Thiết ngoài quang ra còn khá thích hỗn độn chi khí, một bên quang linh lực yếu đi còn một bên là hỗn độn chi khí thuần túy Hỗn Độn Dương Quang Thiết liền lựa chọn hỗn độn chi khí, ba giây sau Lâm Phong tách được hộp hoàng kim ra khỏi Lưu Linh.
Tách được hộp hoàng kim ra Lâm Phong cũng dừng việc lấy hỗn độn chi khí làm mồi nhử tránh lãng phí, hộp hoàng kim hút được linh lực từ Lưu Linh chứ còn lâu mới hút được Lâm Phong, xét về đẳng cấp Hỗn Độn Chi Tâm trong cơ thể Lâm Phong hơn xa Hỗn Độn Dương Quang Thiết.
Nhìn qua Lưu Linh, lúc này Lưu Linh chỉ còn lại một phần ba linh lực, kinh mạch bị cưỡng ép hút khô dẫn tới đau nhức không thôi, có vài chỗ còn xuất hiện thương tổn, trên trán Lưu Linh lấm tấm mồ hôi vì sợ hãi và đau nhức, nàng gắng gượng lấy ra mấy viên linh đan trị thương nuốt xuống tạ ơn Lâm Phong:
-Cảm… cảm tạ tiền bối.
Lâm Phong gật đầu tỏ vẻ không có chuyện gì, lại tiện tay đánh vào cơ thể Lưu Linh một đợt hỗn độn chi khí ôn nhuận kinh mạch cho nàng rồi lấy ra mấy viên cực phẩm linh đan trị thương tam phẩm cho Lưu Linh nói:
-Dùng đan dược của ta rồi ngồi xuống trị thương đi, xem trên phương diện chịu khó hợp tác vừa rồi ta sẽ chữa trị cho ngươi khỏi hẳn các loại tại họa ngầm. Còn nữa, nếu ta đoán không lầm có phải trước khi tới Ám Lâm tu vi của ngươi chỉ là Nguyên Anh trung kì đỉnh phong có phải không?
Khá bất ngờ khi Lâm Phong chỉ phất tay một cái toàn bộ đau nhức trong cơ thể đã biến mất hết nhưng Lưu Linh không hỏi gì, nàng trả lời ngay:
-Dạ, tiền bối.
-Vậy trị thương xong ta sẽ giúp ngươi tinh lọc lại linh lực một lần, mặc dù thủ đoạn ma tộc để lại trong cơ thể các ngươi theo việc ma tộc bị ta chém giết đã biến mất nhưng linh khí Ám Lâm không phải thứ gì tốt lành, nó ẩn chứa rất nhiều ma khí, để lâu ngày sẽ ảnh hưởng tới tu luyện.
Nghe Lâm Phong nói nội tâm Lưu Linh vô cùng mừng rỡ, thật, nàng cũng hiểu chuyện này nhưng không dám nhờ người khác trợ giúp tinh lục kể cả sư phụ vì rất dễ bại lộ bản thân có huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ, cứ việc huyết mạch của nàng không thuần khiết vẫn rất đáng giá, nàng không muốn bất kì ai biết chuyện này.
Mà bản thân lại không tự giải được ma khí, đến cả phát hiện ma khí còn không phát hiện được nói gì đến giải, tiến thoái lưỡng nan nên nàng mới quyết định cho Lâm Phong biết bí mật của nàng, dù sao trên người nàng còn có phong ấn của Lâm Phong, nàng sợ để người khác động vào phong ấn sẽ khiến phong ấn tự động bộc phát giết chết nàng.
Hơn nữa Lưu Linh cảm thấy Lâm Phong là người có nhiều thủ đoạn ghê gớm hơn Hóa Thần kì bình thường thì khả năng thèm muốn huyết mạch sẽ thấp hơn, đã vậy thay vì nhờ người khác không bằng nhờ Lâm Phong luôn cho rồi, nếu đoán sai nàng chỉ có thể trách bản thân không may mắn.
Hiện tại khá tốt nàng đã đặt cược đúng, Lâm Phong biết nàng có huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ vẫn không có chút dị động nào.
Truyện khác cùng thể loại
2738 chương
446 chương
43 chương
51 chương
11 chương