Đinh Nam Ti Vũ
Chương 8
Bóng dáng Tư Vũ in trên cây đại thụ, cao cao tại thượng, lúc anh nói câu đó chẳng khác nào vương giả.
An Tầm ngửa mặt nhìn lên, lấp ló dưới tán cây to đung đưa lay động, xinh đẹp đến lặng người, Tư Vũ lẳng lặng nhìn cô, đợi câu trả lời.
“Tất cả sao?” Cô hỏi.
“Tất cả.” Anh đáp.
“Được, vậy nguyện vọng thứ nhất ở trong tay anh đấy.”
Tư Vũ sững sờ rồi bật cười thật khẽ, họ nói không sai, An Tầm đúng là người có tính cách cởi mở.
Anh mở tờ giấy trong tay ra, là một câu vô cùng đơn giản, “Hy vọng mẹ sẽ tha thứ cho con, sau này con sẽ không đào hôn nữa.”
Cái gì mà sau này sẽ không đào hôn nữa?
Tư Vũ cảm thấy gần đây mình luôn cười một cách rất kì lạ, một câu nói đơn giản cũng có thể khiến anh cười, anh nhìn lên chiếc hộp rồi cúi đầu hỏi An Tầm, “Tôi có thể xem những nguyện vọng trước kia của cô không?”
“Có thể, cũng cho anh chuẩn bị tâm lý luôn.”
Tư Vũ rút mở ra, “Hy vọng Harry và Hermione có thể ở cùng nhau.”
Tờ giấy tiếp theo, “Tôi muốn làm chủ một cửa hàng kẹo.”
“Hy vọng Tom và Jerry có thể hòa thuận bên nhau.”
“Tôi muốn trở thành một nhân viên chăn nuôi gấu trúc.”
Tư Vũ không nhịn được cười khẽ một tiếng, mấy tờ giấy anh vừa tùy tiện rút ra này chẳng có nguyện vọng nào có thể thực hiện được, nhưng cô ấy vẫn tin tưởng cái cây này như vậy.
Sau đó lại rút ra tờ thứ năm.
Tư Vũ mở tờ giấy, phát hiện ra chữ viết phía trên khác hẳn nét chữ trên những tờ giấy khác, anh cúi đầu hỏi An Tầm, “An An là nhũ danh của cô à?”
An Tầm gật đầu, hơi nghi ngờ đáp, “Chỉ có mẹ mới gọi tôi thế thôi.”
Tư Vũ không lên tiếng, sau khi lật tới lật lui chiếc hộp rồi mới giẫm lên mấy cành cây nhảy xuống, anh đứng ở trước mặt An Tầm, không ngờ câu đầu tiên anh nói lại là, “Cũng may là quần tôi không rách, nếu không chúng ta không quay về được mất.”
An Tầm bị chọc cười, Tư Vũ nhìn cô, một lúc sau mới nói tiếp, “Nguyện vọng đầu tiên rất đơn giản, thực ra mẹ cô vốn không hề trách cô.”
“Sao anh biết?” An Tầm nhìn mấy tờ giấy nhỏ mà anh cầm trong tay, “Anh mang nguyện vọng của tôi xuống à?”
“Cái này không phải của cô đâu.” Tư Vũ đưa tờ giấy cho cô, “Thì ra ngây thơ cũng có thể di truyền.”
An Tầm cũng không muốn ngẫm nghĩ thâm ý trong lời nói của anh, cô đưa tay rút một tờ mở ra, “Hy vọng An An sẽ khỏe mạnh và vui vẻ lớn lên.”
“Hy vọng An An sẽ trở thành một người vui vẻ.”
“Hy vọng An An luôn vô tư vô lự, tự do tự tại*.”
[*Không buồn lo, thoải mái, tự do]
“Hy vọng An An sẽ gặp được một người con trai biết cưng chiều yêu con.”
Những nguyện vọng này đều là mong ước đơn giản mà người mẹ muốn dành cho con gái.
“Tôi nghĩ mẹ cô như vậy chắc chắn sẽ không tùy tiện gả cô như thế đâu, có lẽ năm đó chỉ là câu nói đùa.” Tư Vũ nói xong mới thấy An Tầm cúi đầu mãi chẳng buồn ngẩng đầu lên, anh hiểu ra cười bảo, “Cần tôi tránh đi không?”
An Tầm cúi đầu giơ một ngón trỏ ra ý bảo anh xoay người, Tư Vũ ngoan ngoãn xoay người lại, còn chưa dừng lại đã nghe người sau lưng nói tiếp, “Được rồi.”
Tư Vũ kinh ngạc quay đầu lại, thấy cô đang mỉm cười nhìn anh, không còn chút cảm giác xúc động nào, Tư Vũ xoay người lại, “Vừa rồi cô lấy cái gì lau nước mắt đấy?”
Một tay An Tầm cầm lấy ống tay áo rủ xuống bên hông, quơ quơ về phía anh, cười gian trá.
Anh biết là vậy mà.
“Chuyện tôi nói trong điện thoại anh nghe được không ít nhỉ.” An Tầm đột nhiên hỏi anh.
“Bởi vì lúc ấy tôi đang ngồi trong phòng khách.” Ý là anh đã nghe được từ đầu đến cuối.
Hơn nửa đêm không ngủ lại ngồi trong phòng khách, An Tầm nhìn anh kỳ lạ, “Mất ngủ hay mộng du thế?”
“Nói chuyện phiếm với anh tôi.” Tư Vũ giải thích, “Lúc chuẩn bị quay về thì thấy cô đi xuống, nhìn cô không mặc quần nên sợ cô lúng túng mới không lên tiếng chào hỏi.”
“… Có mặc.”
“Cũng như không.”
“…”
Cách cây đại thụ đó không xa là đường sông, chiếc bè trúc còn dừng bên cạnh bờ chờ An Tầm, Tư Vũ và An Tầm cùng nhau ngồi lên bè trúc trở về, còn Đại Xuyên và Thanh Thanh cũng đang ở nhà hàng vườn cây an ủi
Triệu Tĩnh Nhã.
Mặc dù khi quay lại Triệu Tĩnh Nhã chẳng nói năng câu nào, nhưng nhìn vành mắt sưng đỏ đó họ cũng đoán được ít nhiều, còn chưa kịp an ủi vài câu thì Tư Vũ và An Tầm đã đồng thời đi tới.
Đại Xuyên thấy hai người cùng về thì ngạc nhiên nói, “Ồ, sao hai người lại quay về cùng nhau thế?”
Triệu Tĩnh Nhã nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đó đầy vẻ ai oán, hơn nữa không chỉ riêng Tư Vũ, ai oán này cũng bởi vì An Tầm.
“Gặp phải.” Tư Vũ lời ít ý nhiều, lúc nói chuyện anh cũng nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Nhã, vẻ mặt thản nhiên không gợn sóng.
“Chao ôi ôi ôi ôi, Tư Vũ tiên sinh à, tiên nữ muội muội thế này là sao vậy? Áo cậu đâu, quần cô ấy đâu?” Đại Xuyên phát hiện ra điểm không
ổn giữa hai người, ánh mắt mờ ám nhìn hai người một lượt từ trên xuống dưới.
Nghe Đại Xuyên nói vậy, vành mắt của Triệu Tĩnh Nhã lại ầng ậng nước thêm lần nữa, nhìn vô cùng đáng thương, Thanh Thanh thấy thế thì nhỏ giọng hỏi, “Hai người họ xảy ra chuyện gì à? Không phải từ lúc nãy cậu đã ở cạnh bên Tư Vũ rồi sao?”
Triệu Tĩnh Nhã lắc đầu, cắn môi, hai mắt đẫm lệ nhìn xuống đất, không nói được câu nào.
“Đại Xuyên, xe cậu lái xe tôi về nhé, tôi đưa An Tầm về trước.” Tư Vũ cảm thấy hình tượng của hai người thực sự không thích hợp để tiếp tục ở lại đây, anh thì không sao, chỉ có điều váy của An Tầm rách một đường dài rất rõ, áo sơ mi cũng không thể che được hoàn toàn.
Cả hành trình An Tầm chẳng nói lấy một câu, cứ bước theo Tư Vũ đi vào rồi đi ra.
Đại Xuyên cầm chìa khoá xe mới nhận thì gãi đầu, “Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, thái độ của An Tầm và Tư Vũ không bình thường cho lắm.”
Vẻ ỷ lại tự nhiên, cảm giác tín nhiệm hoàn toàn đó không cần nói người ta cũng dễ dàng nhận ra.
Khi trở về, Tư Vũ lái xe, còn An Tầm lại ngoan ngoãn ngồi bên ghế lái, lúc mới đầu thì không sao, càng về sau cô lại có phần đứng ngồi không yên, động đậy liên tục, Tư Vũ hỏi cô, “Cô vặn vẹo cái gì thế?”
“Muốn trải áo sơ mi của anh ra, ngồi xuống nhỡ nhăn thì sao bây giờ.” An Tầm nói.
Tư Vũ nhướn mày nhìn cô, “Chẳng lẽ cô không định giặt xong rồi trả lại cho tôi hả?”
An Tầm dùng vẻ mặt làm sao có thể, “Bàn tay dùng để vẽ tranh mà, sao có thể đi giặt quần áo được!”
Tư Vũ không phản bác được, anh im lặng thật lâu mới nói, “Áo đó tặng cho cô.”
“Tôi lấy nó cũng vô dụng thôi.”
“Lần sau khi nào leo cây thì mang theo, không chừng lần đó còn có dịp dùng tới.”
An Tầm trừng anh, “Không phải anh nói tôi cầu nguyện với cây thì mất linh à, còn nói tôi phải tin anh nữa?”
Nói cách khác, về sau cô sẽ cầu nguyện với anh, không cần leo cây nữa, cái này chẳng phải rất hàm ý đấy à, Tư Vũ không hỏi, An Tầm cũng không nói, nhưng có một số việc hai người đã ngầm hiểu lẫn nhau.
Xe đi được một đoạn, đột nhiên Tư Vũ lại dịu giọng trầm trầm nhắc nhở, “Đeo dây an toàn vào.”
An Tầm đáp một tiếng, sau khi đưa tay cài xong thì thuận miệng hỏi, “Anh lớn hơn tôi mấy tuổi?”
“Năm tuổi.”
“Ồ.”
Tư Vũ thấy cô đột nhiên nhắc tới tuổi tác thì hỏi, “Chê tôi dong dài?”
“Không có, chỉ là nhớ đến ba thôi.” Cô trả lời vô cùng thẳng thắn.
Đột nhiên Tư Vũ lại cảm thấy, nói chuyện phiếm với An Tầm đúng là toàn cạm bẫy, vì vậy anh tự tiện chuyển đề tài, “Thực ra những ước nguyện của cô với cái cây thì không linh, nhưng nguyện vọng của mẹ cô lại được thực hiện rồi.”
An Tầm sững sờ, suy nghĩ một chút rồi nói, “Còn thiếu một điều nữa.”
Tư Vũ biết cô đang nói đến điều gì, “Cũng sẽ thế thôi.”
Cũng sẽ thế, anh khẳng định.
An Tầm vuốt ve tay áo ngang hông, không biết anh dùng bột giặt gì, tay áo anh lại có mùi chanh tươi mát, mùi hương nhàn nhạt lan tràn bao phủ quanh chóp mũi, hít vào lòng như có ma lực khiến cả người cô tê rần.
“Anh không ở cùng người nhà qua nguyên đán hả?” An Tầm rất ít khi chủ động tìm đề tài nói chuyện với người khác, lúc lời vừa ra khỏi miệng cô mới ý thức được mình đã bắt đầu muốn chủ động tìm hiểu về anh.
“Vốn cũng định thế, nhưng họ lại sắp xếp cho tôi xem mắt, cho nên tôi với Đại Xuyên đi đến Đinh Nam.” Anh cười cười rồi nói thêm, “Giống như cô vậy, chạy trốn.”
An Tầm cảm thán một tiếng, “Quá là phản nghịch.”
Tư Vũ quay đầu liếc nhìn cô một ánh mắt thật trầm, “May mà đã đến đây, không phải sao?”
An Tầm cúi đầu không nói một lời nào, bàn tay vuốt ve khuy tay áo màu đen không biết được làm bằng chất liệu gì, rất lâu sau cô mới nói, “Nhỡ mà người xem mắt là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, bỏ lỡ chẳng phải đáng tiếc lắm sao.”
Nói xong An Tầm lại thấy hơi hối hận, ý thăm dò quá sức rõ ràng, Tư
Vũ đâu phải Đại Xuyên, Đại Xuyên là một con gấu khờ khờ khạo khạo, còn
Tư Vũ lại là hồ ly tinh gian xảo thông minh.
Khoé miệng Tư Vũ lặng lẽ nhếch lên, anh biết cô đang lấy lòng anh, ít nhất lúc bình thường cô vẫn luôn trầm mặc, anh cũng hiểu ra một điều, nếu ước nguyện với ngọn cây kia đã bắt đầu thành sự thực, vậy điều ước đó cũng đã nảy nở đâm chồi.
Lúc An Tầm nghĩ tới việc có cần nên chuyển đề tài hay không, đột nhiên xe phanh lại gấp khiến cho quán tính hai người nhào về phía trước rồi giật mạnh lùi sau vào thành ghế đàn hồi, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, An Tầm hốt hoảng vội xoa ngực một cái, cô nhanh chóng tháo dây an toàn ra hôn một cái, mà lúc này Tư Vũ cũng lấy lại tinh thần, anh quay đầu sang hỏi cô, “Có sao không?”
An Tầm lắc đầu.
Sau khi xác định cô không xảy ra bất cứ vấn đề gì, Tư Vũ tháo dây an toàn xuống xe, cách đầu xe không xa, trên đường cái trải nhựa đường là một đứa bé trai mười mấy tuổi đang ngồi xổm, mặt mày hoảng sợ. Tư Vũ vừa mới ngồi xuống bên cạnh bé, bên đường lớn cũng có một nam một nữ xông qua, người phụ nữ ôm lấy cổ đứa bé, “Lý Tử Hàm, con chạy lung tung làm gì, qua đường mà không biết nhìn xe hả?”
Người đàn ông chạy theo cũng vô cùng lo lắng, nhưng khi thấy chủ xe là Tư Vũ, còn người vừa mới xuống là An Tầm, anh lại cực kì kinh ngạc.
“A Luân?” An Tầm đóng cửa xe đi sang, mắt nhìn sang đôi mẹ con nhà kia, “Bạn của anh à?”
A Luân gật đầu qua loa, Tư Vũ vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất, anh an
ủi vỗ vỗ người phụ nữ kia, “Để tôi kiểm tra cậu bé xem có bị thương không?”
Người phụ nữ đó vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, nhìn không giống như mẹ của một đứa bé lớn chút nào, cô đề phòng do dự nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, sau đó lại nghe thấy A Luân nói, “Mai Tử, cho anh ấy xem đi, anh ấy là bác sĩ.”
Lúc này người phụ nữ tên Mai Tử mới cẩn thận buông cậu bé ra, Tư Vũ đưa tay đặt lên cổ cậu, sờ sờ cánh tay, rồi đến cổ chân, rồi thử an ủi đỡ cậu bé đứng lên đi lại, cậu bé này vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời cũng đứng lên theo, mặc dù chân còn hơi run rẩy nhưng quả thực không bị thương chỗ nào, chỉ hơi sợ hãi.
Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, xoa nhẹ đầu thằng bé, tươi cười dịu nhẹ, “Sau này qua đường phải giữ chặt tay mẹ đó biết không?”
Cậu bé trai gật đầu.
A Luân vội nói cảm ơn, còn Mai Tử thì kéo cậu bé sang la rầy vài câu, lúc nhìn về phía Tư Vũ, cô hết nói xin lỗi đến cảm ơn.
Tư Vũ khẽ cười, chỉ nói không sao, hàng ngày anh vẫn tu dưỡng rất tốt, cho nên dáng vẻ thân sĩ ấy luôn cực kì hoàn mỹ.
Mai Tử xấu hổ cười một tiếng, cô quay đầu hỏi A Luân, “Bạn của anh sao?”
A Luân nào dám nhìn thẳng vào An Tầm, ánh mắt đảo quanh trốn tránh rồi ừ một tiếng.
An Tầm thấy anh như thế thì cũng hiểu rõ ràng, đôi mắt như cười như không nhìn anh, “Lý Giai Luân, anh có đứa con lớn như vậy từ khi nào thế hả?”
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
32 chương
62 chương
56 chương
73 chương
61 chương
71 chương